Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 282:




“Cô không yêu Trần Thanh Vũ, cô chi cảm thấy anh ấy không thèm ngó ngàng tới mình, nên lòng tự trọng bị tổn thương, rồi mong muốn đạt được anh ấy thôi. Mai Linh Chi, loại phụ nữ như cô, tôi đã gặp qua nhiều rồi, đơn giản chi là cảm thấy bản thân minh xinh đẹp, cho rằng tất cả những người đàn ông ngoài kia đều thích mình, xin hỏi một chút, ngoại trừ gương mặt và dáng người này ra, thì cô có cái gì hấp dẫn người khác chứ?”
“Cô..”
“Ó, tôi quên nói rằng, thứ không thể thiếu trong xã hội bây giờ, chính là phụ nữ đẹp nhĩ?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô đang muốn chết sao?”
“Trần Thanh Vũ, đưa Mai Linh Chi đến đồn công an đi, em không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta nữa.
Loại phụ nữ đáng kinh tởm này, tôi không muốn nhìn thấy thêm một phút giây nào nữa.”Huỳnh Bảo Nhi, cô thực sự muốn chết sao? Không có tôi giúp cô trì hoãn sự suy kiệt thì cô đã chết sớm rồi, cho dù Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức có tìm được cách nào để giúp cô thì cô cũng không thể chờ đợi được..”
“Thực ra, cô không hề có cách chữa nào cả” Tôi ngắt lời Mai Linh Chi, chậm rãi nói.
Mai Linh Chí trợn tròn mắt nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
Tôi nhìn cô ta rồi lạnh lùng nói: “Mai Linh Chí, thủ đoạn này của cô không thể lừa được tôi đầu, vốn đĩ cô không hề có cách chữa nào cả, những loại thuốc trước đây cô cho tôi uống, bể ngoài trông có về trì hoãn nhưng thực ra nó không thể chữa khỏi hoàn toàn trái tim của tôi. Cô chi muốn cướp đi Trần Thanh Vũ, có điều, cho dù cô có muốn cướp thì tôi cũng sẽ không để Trấn Thanh Vũ ở bên cạnh cô, bởi vì loại phụ nữ ghê tởm như cô, dù có chết tôi cũng phải lôi cô theo cùng.”
“Cô… điện rồi.” Mai Linh Chi bị lời nói u ám của tôi hù doa, đôi môi run run hoảng sợ nhìn tôi nói.
“Nếu nói về điên, thì tôi chỉ sơ không so được với cô.” Tôi lạnh lùng mia mai liếc nhìn Mai Linh Chi một cái, sau đó quay đầu nhìn Trần Thanh Vũ nây giờ vẫn đang im lặng.
“Trần Thanh Vũ, đưa cô ta đến nhà tù trong thành phố, nhốt cả đời cho em, một khi loại người điên này được thà ra thì những người đàn ông ngoài kia sẻ thảm lam.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô có tư cách gì mà tổng tôi vào tù chứ? Tôi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mai, còn cô của tôi là người đứng đầu nhà họ Ngô…”
“Cô cho rằng, bây giờ cô không còn giá trị lợi dụng nữa, Lâm Tuyết Nhi sẽ vì cô mà xúc phạm đến Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức sao?”
Tôi ngắt lời Mai Linh Chi, cô ta câm nín không nói được lới nào.
Tôi cũng không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với Mai Linh Chi nữa, mệt mỏi quay sang nói với Trần Thanh Vũ: “Đưa cô ta đi.”
“Huỳnh Bảo Nhi… nếu cô thà tôi ra thì tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật, bí mật liên quan đến mẹ của cô.”
Khi Mai Linh Chí sắp bị người ta đưa đi, cô ta đột nhiên hét vào mặt tôi.
Liên quan đến mẹ?
Tôi mở to hai mắt nhìn Mai Linh Chi.”Cô muốn nói chuyện gi?” Tôi cắn môi, lạnh lùng nhìn chấm chằm vào cô ta.
“Cô vẫn đang diều tra chuyện của mẹ cô đùng không? Không có tôi, cô cũng sẽ mãi mãi không biết hung thủ là ai, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi có thể nói cho cô biết ai là hung thủ.” Mai Linh Chi cổ vùng vẫy và hết lớn với tôi.
“Tại sao tôi lại phải tin tưởng cố?” Tôi nghiêng đầu, nhìn Mai Linh Chi nói.
“Bời vi cô nhất định phải tin tường tôi, trừ khi cô
muốn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.” Mai
Linh Chi dương dương đắc ý nhìn tôi nói. “Điều kiện.” Tôi siết chặt nằm đầm, lạnh lùng nhìn cô ta.
Chuyên của mẹ, tôi vẫn luôn để Trần Danh đi điều tra, nhưng vẫn không có gì tiến triển hết.
Chuyện của mẹ thực sự có liên quan đến Mai Linh Chi sao? Nếu đã có liên quan đến cô ta, có nghĩa là hung thủ đứng sau chuyện này chính là…
“Chứng cử ở trong thành phố, điều kiện của tôi là cô phải cho tôi hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Aliba.” Mai Linh Chi từ bỏ Trần Thanh Vũ và trực tiếp muốn có cổ phần của tập đoàn Aliba.
“Cô muốn chết sao?” Trần Thanh Vũ lạnh mặt,trong giọng nói tràn ngập sự thủ địch nói.
Cho Mai Linh Chi nhiều cổ phần của tập đoàn Aliba như vậy, khác gì đế cô ta nắm giữ cả tập đoàn trong tay bất cứ lúc nào,
Tham vọng của cô ta, quả nhiên không phải binh thường,
“Trần Thanh Vũ, vì anh không có hứng thủ với tôi, nên tôi cũng không còn hứng thú với anh nữa. Tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú với dự án mà tập đoàn Aliba đang phát triển gần đây, tôi muốn bao nhiêu đàn ông thì có bấy nhiêu, nếu anh đã không chịu đi theo tôi, vậy thì tôi sẽ lựa chọn cổ phần.”
Mai Linh Chi quả nhiên là một người phụ nữ nhanh thay đổi.
“Cho dù cô không nói cho tôi biết, tôi vẫn có thể tự tìm ra được hung thủ, đưa cô ta đi đi.” Tôi cong môi lên, nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Mai Linh Chi, cười nhạo một tiếng.
Chắc là Mai Linh Chi nghĩ rằng mình đã nắm chặt xương sườn của tôi rồi nhi?
“Đảng tiếc là.. Huỳnh Bảo Nhi tôi đây, không thích bị uy hiếp.”
“Huỳnh Bảo Nhi, tại sao cô lại không giúp me mình trả thủ? Huỳnh Bào Nhi.” Giọng nói thê lưong của Mai Linh Chi đột nhiên trở nên to lòn vang dội lạ thường.
Nghe thấy những tiếng vang kia, tôi nhiu mày chán ghét rồi quay đầu lại nhìn Trần Thanh Vũ nói: “Anh cho người trông coi Mai Linh Chi đi, người phụ nữ này tuyệt đối không thể bỏ qua được.”
Người phụ nữ Mai Linh Chi này nhất định phải để phòng mới được.
“Ừm.” Trần Thanh Vũ xoa xoa mặt của tôi, nhẹ nhàng gật đầu, rồi ôm tôi rời khỏi nơi này.
Sau khi xử lý xong người phụ nữ điện Mai Linh Chi kia, tâm trạng của tôi cảm thấy hơi tối tệ một chút.
Bởi vì bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, về cơ bản tôi đều sẽ bị họ ra máu rất nhiều lần trong ngày, những loại thuốc kia không có cách nào kìm hãm được tốc độ lão hóa này, thậm chí miễn cưỡng tiêm vào cho tôi cũng không có tác dụng.
Tôi biết quà nhiên Mai Linh Chi đã nói dối.
Những loại thuốc kia, vẫn hữu ích trong giai đoạn đầu nhưng đến cuối cùng, lại không có biện pháp nào để ngăn chặn lại.
Mức độ lão hóa này giống như một cây dây leo đang phát triển, sẽ bao trùm và quấn chặt lấy toàn bộ trái tim của tôi.
Trần Thanh Vũ đưa tôi về thành phố, Phan Huỳnh Đức cũng đưa một đội y tế tro vé. Không ai bên ngoài biết được bệnh tình của tôi, ngay cả Vũ Khả Hân và mẹ, tôi cũng đang giấu diếm, thậm chí cả bố ở bên kia cũng không biết chuyện này.
Chuyện của mẹ đã khiển bố lo lắng lắm rối, nếu bây giờ biết tôi xảy ra chuyện, tôi sợ bố sẽ không chịu nổi củ sốc này.
“Mẹ d.. Bánh Gạo muốn gặp me.”
“Không cho phép.”
“Oa oa oa… chú út là đổ xấu xa, con muốn méc bổ, chủ bắt nạt con.”
“Nhóc con, không được khóc nữa, có tin chủ bịt miệng con lại không.”
Tôi vừa tỉnh lại thì nghe thấy tiếng khóc lớn của Bánh Gao ở ngoài cửa. Tôi nhiu mày, không nhin được vươn tay ra, ẩn nhẹ vào huyệt thái dương khó chịu, nói vọng ra cửa: “Phan Huỳnh Đức, để cho Bánh Gạo vào di.
Vì sức khỏe của tôi không tốt nên Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ đều đã cố gắng hết sức để không cho tôi gặp Bánh Gạo.Ý định của họ vốn rất tốt, tôi biết rằng họ chi không muốn Bánh Gạo nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi mà thôi.
“Mẹ di.” Đôi mắt Bánh Gạo đỏ hoe, thắng bé dang được Phan Huỳnh Đức bể trên tay.
Sau khi nhìn thấy tôi, thắng bé lập tức duỗi tay ra rồi nhào vào lòng tôi.
Tôi nhìn gương mặt non nớt của Bánh Gạo, vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé vào lòng.
“Bánh Gạo là nam tử hán, sao có thể động một chút lại khóc như vậy được?”
“Bánh Gạo đã không được gặp mẹ mấy ngày nay rồi.” Bánh Gạo dựa đầu vào trong lòng tôi, bĩu môi tủi thân nói.
Tôi sở lên mái tóc mềm mại của thằng bé, diu dàng nói: “Mẹ biết, Bánh Gạo là bé ngoan, gần đây cơ thể của mẹ không được thoải mái cho lắm nên không quan tâm đến Bánh Gạo được, là mẹ không tốt.”
“Mẹ đi… mẹ đau ở chỗ nào? Bánh Gạo thổi cho mẹ một chút.” Bảnh Gạo nghe vậy, lo lắng nhìn tôi, sau đó vươn bàn tay mũm mĩm ra, nhẹ nhàng sở lên mặt tôi hỏi.
Nhin dáng về ngây thơ và dễ thương của Bánh Gạo mà lòng tôi trở nên ấm áp hần, mặc dù dao nàythinh thoàng trái tim bị đau đớn kịch liệt, nhưng sau khi nhìn thấy Bánh Gạo như vậy, tôi cảm thấy tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.
Số ngày còn sống của tôi đang dần dần trôi qua, tôi rất muốn sống, nhưng mà… thật khó…
Cho dù không cam tâm như vậy, nhưng tôi cũng chỉ có thể thoả hiệp, bây giờ chuyên duy nhất tôi muốn làm chính là dùng hết sức có thể để ở bên canh Bánh Gạo và Trần Thanh Vũ trong khoảng thời gian cuối cùng của mình.
“Hôm nay Bánh Gạo có muốn đi công viên giải trí không?”
Tôi xoa đầu Bánh Gạo, dịu dàng nói.
“Muốn ăn.” Bánh Gạo nghe xong, đôi mắt phượng xinh đẹp đột nhiên sáng lên.
Nhìn dáng vè phần khích của thằng bé, tôi cười nói: “Vậy hôm nay mẹ dắt con đi chơi công viên một ngày, có được không?”
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phan Huỳnh Đức đứng bên cạnh
im lặng nãy giờ, nghe vậy liên giận tải mặt gọi tên tôi.
Tôi biết Phan Huỳnh Đức đang lo lắng điều gì, cơ thể tôi hiện tại không thích hợp để đi đâu hết, bây giờ lại phải mệt nhọc đưa Bánh Gạo ra ngoài chơi, đương nhiên Phan Huỳnh Đức sẽ cực kỳ tức giận,
Tôi quay đầu nhìn Phan Huynh Đức, thân nhiên nói: “Tôi không sao, tôi vẫn có thể chịu được, nếu bây giờ không đi cùng Bánh Gạo, tôi không biết khi nào còn có thể đi cùng thắng bé một lần nữa.”
Phan Huỳnh Đức nghe xong, khuôn mặt đẹp trai bỗng trở nên khó coi, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Bời vì muốn đi chơi ở công viên nên Bánh Gạo vui vẻ trở về phòng mình để chuẩn bị một chiếc mũ.
Tôi đợi Bánh Gạo ở dưới lẩu, trang điểm nhẹ và thoa một chút son để che đi làn da mệt mòi tái nhợt ban đầu, trông có vẻ tốt hơn một chút.
Phan Huỳnh Đức đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi như vây, ảnh mắt hoi lanh lùng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, thân thể của em có chịu đựng nổi không?”
“Có thể, không phải còn có anh à?” Tôi nói với vẻ mặt vô tâm.
Phan Huỳnh Đức nằm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói trầm khàn nặng ne: “Chấp nhận ghép tim di, Huỳnh Bào Nhi.”
“Tôi không muốn.”
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, ảnh mắt lạnh như băng: “Tôi biết mọi người có ý định gì, và tôi cũng muốn nóivới Trần Thanh Vũ, nếu anh ấy dám làm điều gì ngu ngốc, tôi sẽ ngay lập tức chết trước mặt các người.”
“Đây là cách duy nhất để cu em.”
“Nhưng cách này lại cướp đi mạng sống của người khác, một mạng đổi một mạng.”
Tôi lạnh lùng ngắt lời Phan Huỳnh Đức.
Về mặt của Phan Huỳnh Đức trở nên cực kỳ khó coi, nắm đấm siết chặt khiến các khớp xương kêu lên một tiếng.
“Mẹ, chú út, chúng ta có thể đi công viên được chưa?” Khi tôi và Phan Huỳnh Đức đang nhìn nhau chằm chằm, Bánh Gạo bước từ trên lầu xuống hỏi.
Nhìn thấy Bánh Gạo đeo một chiếc ba lô nhỏ, tôi bình tĩnh thu lại càm xúc, nhìn thắng bé dịu dàng nói: “Được, Bánh Gạo, đi thôi.”
Tôi nằm tay Bánh Gạo đi phía trước Phan Huỳnh Đức, Phan Huỳnh Đức bước theo sau. Sau khi lên xe, anh ta vẫn im lặng không nói gì.
Anh ta nhìn chẩm chắm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng, hơi thờ lạnh như băng, tôi biết Phan Huỳnh Đức đang tức giận,
Nhưng mà tôi sẽ không để Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ làm chuyện đó, tôi biết rõ hai người đócó ý định gi.
Tôi rất muốn sống, nhưng nếu tôi được sống bằng cách lấy đi mạng sống của Trần Thanh Vũ thi tôi thà chết còn hơn.
Trong công viên có rất nhiều người, trời lai hdi nằng. Phan Huỳnh Đức đi theo tôi, đứng bên canh tôi với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, tay cầm ô che cho chúng tôi.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức với ánh mắt cảm kích, nhưng anh ta lại vờ như không nhìn thấy ảnh mắt của tôi, lạnh lùng nhìn về phía xa xăm.
Nhìn thấy thái độ không được tự nhiên như vậy của Phan Huỳnh Đức, tôi hdi bất lực lắc đầu,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.