Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 299:




Rốt cuộc từ lúc nào mà Trần Quân Phí đã bắt đầu căm thù Trần Thanh Vũ như vậy?
Cho đến bây giờ Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết.
“Bố sao? Ông ta không xửng, ông ta không xửng…” Trần Quân Phi tức giận đứng bật dãy, nhìn Huỳnh Bảo Nhi hét lên giận dữ.
“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi sợ hãi nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm của Trần Quân Phi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện của ông ta và Lê Hồng San, mẹ còn nhở không?” Trần Quân Phi nhìn về mặt buồn bã của Huỳnh Bào Nhi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể, sau đó từ từ thờ ra rồi nhìn cô hỏi.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhĩ không khỏi cứng đờ.
Lê Hồng San sao? Cái tên này đến bây giờ Huỳnh Bào Nhi vẫn còn nhớ rất rõ.
“Quân Phi, chắc con cũng nhớ rõ Lê Hồng San
Rốt cuộc tử lúc nào mà Trần Quân Phí đã bắt đầu căm thù Trần Thanh Vũ như vậy?
Cho đến bây giờ Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết.
“Bố sao? Ông ta không xửng, ông ta không xửng…” Trần Quân Phi tức giận đứng bật dãy, nhìn Huỳnh Bảo Nhi hét lên giận dữ.
“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi sợ hãi nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm của Trần Quân Phi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện của ông ta và Lê Hồng San, mẹ còn nhở không?” Trần Quân Phi nhìn về mặt buồn bã của Huỳnh Bào Nhi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể, sau đó từ từ thờ ra rồi nhìn cô hỏi.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhĩ không khỏi cứng đờ.
Lê Hồng San sao? Cái tên này đến bây giờ Huỳnh Bào Nhi vẫn còn nhớ rất rõ.
“Quân Phi, chắc con cũng nhớ rõ Lê Hồng San này là ai phải không?”
“Đúng vậy, con còn nhở rõ, nhưng mà người đàn ông này lại qua lại với Lê Hồng San trong khi mẹ không biết, lần này mẹ có biết không?”
Trần Quân Phi siết chặt nắm đấm, nói với Huỳnh Bào Nhi.
“Con đã hiểu lầm bố con rồi.”
Huỳnh Bảo Nhi binh tĩnh nhìn Trần Quân Phi nói.
“Hiểu lầm? Mẹ, mẹ không hiểu rõ đàn ông chút nào cả, mẹ cho rằng tình yêu của bố đổi với me vĩnh viễn không bao giờ thay đổi sao? Lâu như vậy rồi, mẹ có dám cam đoan, từ đầu đến cuối bố vẫn luôn một lòng với mẹ không?”
Trước những lẽ sắc bén của Trần Quân Phí, Huỳnh Bảo Nhi không thể trả lời được một câu nào nữa.
Nếu là trước đây, chắc chắn Huỳnh Bảo Nhi sẽ kiên định mà trà lời rằng đúng như vậy.
Nhưng… trong tâm trí của Huỳnh Bảo Nhi lại dẫn hiện ra vết son môi trên cổ Trần Thanh Vũ, vết son đỏ chói kia dường như đã nói cho Huỳnh Bảo Nhi biết, trái tim của Trần Thanh Vũ có lẽ đã bắt đầu thay đổi.
Anh cũng sẽ giống như những người đàn ông có quyền thế kia, đối mặt với sự cám dỗ của những thiếu nữ tươi non kia thì sẽ không kiểm chế được sao?
“Chính mẹ cũng đang do dự không phải sao?” “Đủ rồi, Quân Phi, ông ấy là bố của con.”
“Con không thừa nhận đầu, mẹ di, chúng ta đi khỏi đây có đước không? Chi cần hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau, rời xa khỏi người đàn ông này.”
Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Bào Nhi, đảy mắt hiện lên về cuồng nhiệt và bướng bỉnh nói.
“Quân Phi, con có thể cho mẹ thời gian suy nghĩ hay không?”
Để trấn an Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi đành phải nói như vậy.
“Mẹ, chỉ cần có mẹ ở bên thì Quân Phi sẵn sàng đi bất cứ nơi nào, có được hay không?”
Trần Quân Phi bước tới rồi ôm Huỳnh Bảo Nhi vào lòng, tham lam hít thờ hơi thở của Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bào Nhi đưa tay xoa nhẹ lên đầu Trần Quân Phi, nói khẽ: “Được.”
Lời hứa của Huỳnh Bảo Nhi đã khiến những nét u ảm trên khuôn mặt Trần Quân Phi trở nên xinh đẹp tươi tần.Cậu hôn lên mặt Huỳnh Bảo Nhi một cái rồi tự nhù: “Mẹ, từ bỏ người đàn ông kia thì chúng ta có thể sống bên nhau cả đời này.”
Đối mặt với sự cố chấp của Trần Quân Phi, Huynh Bảo Nhi chỉ có thể cười khổ một tiếng,
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi vất và an ủi để Trần Quân Phi rời đi, cô đứng một mình bên cửa sổ, đưa tay sờ lên bụng.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên ảm đam mờ mịt, chẳng mấy chốc, một tia chớp đánh tới, Huỳnh Bảo Nhi không né tránh mà chi im lặng đứng nhìn.
“Phan Huỳnh Đức… đổ ngốc nhà anh, rốt cuộc anh muốn tôi phải nợ anh bao nhiêu đây?”
Huỳnh Bảo Nhi che vị trí của trái tim mình, vừa nghĩ đến việc trái tim đang đập lúc này là Phan Huỳnh Đức cho mình, tìm cô như bị dao cắt.
Tên ngốc Phan Huỳnh Đức đó, cực kỳ ngốc nghếch, tại sao lại phải làm chuyện như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?
“Bố tôi đang chờ bà ở biệt thự.”
Khi Huỳnh Bào Nhí đang đắm chìm trong buồn thương và đau khổ thì Phan Huỳnh Bảo đã bước tới sau lưng cô từ lúc nào.Cơ thể Huỳnh Bảo Nhi khẽ run lên bắn bật.
Cô chậm rãi quay đầu thì thấy Phan Huỳnh Bảo dang đừng phía sau mình.
Gương mặt của Phan Huynh Bảo rất giống với Phan Huỳnh Đức, nhất là đôi mắt kia giống anh ta như đúc.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo, trong đầu giống như đang xuất hiện dáng về của Phan Huỳnh Đức.
Mắt cô đỏ hoe, bước lại gần Phan Huỳnh Bảo rối đưa tay chạm vào đường nét trên khuôn mặt thiểu niên đẹp trai nói: “Phan Huỳnh Bảo, bố của cháu… ông ấy…”
Ý của Phan Huỳnh Bảo là thi thể của Phan Huỳnh Đức vẫn còn ở trong thành phố? Không bị hoà táng sao?
“Di Mây đã để thi thể của bố vào trong một cổ quan tài băng, đặt ở tầng hầm biệt thự, bà có muốn đi thăm ông ấy một chút không?”
“Được.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Phan Huỳnh Bào rồi gật đầu một cách nặng nề.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, ánh mắt rơi lên bụng Huỳnh Bảo Nhi: “Bà lại mang thai nữa sao?”
“Phan Huỳnh Bảo, đưa tôi đi gặp bố của cháu trước đi.” Huỳnh Bảo Nhi về mặt phức tạp nhìn Phan Huỳnh Bảo
Đối với chuyện Phan Huỳnh Bảo nói nó là do cô sinh ra, Huỳnh Bảo Nhi chỉ cảm thấy có chút bí ẩn kì lạ, Dù sao cô cũng chưa từng phát sinh quan hệ với
Phan Huỳnh Đức thì làm sao có thể sinh ra Phan
Huỳnh Bảo được?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một minh Điển Thanh Mây biết.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, mí mắt hơi nhẹ buông xuống một chút.
Cậu ấy đưa Huỳnh Bảo Nhi đến tầng hầm nhà họ Phan,
Dưới tầng hầm, Huỳnh Bảo Nhi trông thấy Phan Huỳnh Đức đang ngủ say.
Dáng vẻ của người đàn ông này dừng lại lúc mười hai năm về trước, vẫn đẹp trai như vậy, cứ như thế nằm yên lặng trong quan tài băng, nhìn Phan Huỳnh Đức như thế này, cảm xúc của Huỳnh Bào Nhi có hơi kích động.
“Tại sao… lại không hoả táng anh ấy?” Huỳnh Bảo Nhi đưa tay ra, chạm nhẹ vào Phan Huỳnh Đức đang năm trong quan tài băng, thể nói.
“Bởi vì em không muốn anh ấy rời đi như vậy, em muốn mỗi ngày đều được ngắm nhìn anh ấy thế này.”
Điển Thanh Mây nhìn Huỳnh Bảo Nhi, trên khuôn mặt hiện lên chút xót xa. “Điển Thanh Mây.” Huỳnh Bào Nhi nghe vậy, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Điển Thanh Mây.
“Bảo Nhi, thật sự em rất ghen ti với chi, chi có được tình yêu trọn vẹn của Phan Huỳnh Đức. Khi anh ấy quyết định trao trái tim của mình cho chị, em đã lập tức ngăn cản, nhưng Phan Huỳnh Đức nói, nếu như anh ấy không ra tay, chắc chắn Trần Thanh Vũ sẽ hi sinh bàn thân để cứu chi, nếu như không có Trần Thanh Vũ, chị sẽ khóc, có thể sẽ đi theo Trần Thanh Vũ nữa. Anh ấy nói rằng tình yêu không có kết quả này, anh ấy sẽ tự tay kết thúc, nếu anh ấy chết thì cuộc sống của hai người không bị ảnh hưởng gì cà, không có anh ấy, chị vẫn còn có Trần Thanh Vũ, nhưng nếu không có Trần Thanh Vũ thì chị sẽ không có gì nữa.”
Phan Huỳnh Đức…
Những lời của Điển Thanh Mây khiến trái tim Huỳnh Bảo Nhi càng lúc càng trở nên cực kỳ đau đớn và khó chịu.Cô cảm thấy hô hấp của mình đang dẫn trở nên vô cùng khó khăn.
Cô dùng sức siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đau khổ không thể chịu nổi.
Nhìn Huỳnh Bảo Nhi như vậy cũng khiến cho cảm xúc của Điên Thanh Mây trở nên khó chịu.
Cô ấy bước lên ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi, nói với cô:
“Bảo Nhi, chị phải sống tiếp biết không? Phải sống thật tốt đẹp, bởi vì đây là tâm nguyện của anh Đức.”
“Điền Thanh Mây, chị cảm thấy khó chịu quá,”
Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lòng Điển Thanh Mây rồi bật khóc nức nở.
Sự thật quá phũ phàng như thế, Huỳnh Bảo Nhi không biết rằng Huỳnh Đức lại thực sự làm như vậy vì mình.
Người đàn ông độc ác kia lại làm ra loại chuyện này vì cô.
“Anh Đức rất vui vẻ, bởi vì anh ấy có thể ở bên cạnh chị cả một đời, loại vinh dự này ngay cả Trần Thanh Vũ cũng không thể làm được.” Điển Thanh Mây dịu dàng lau nước mắt trên mặt Huỳnh Bảo Nhi, yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nói.
“Điển Thanh Mây, em có hận chị không?”Điển Thanh Mây là một người phụ nữ có chấp, trong những năm này, rốt cuộc cô ấy đã trông coi Phan Huỳnh Đức với tâm trạng như thế nào?
“Hận chứ, em hận chi, nhưng em không thể hận chi, bởi vì đây là sự lựa chọn của anh Đức. Em không có cách nào thay đổi tình cảm anh Đức dành cho chi, cũng giống như không thể thay đổi tinh cảm của em đổi với anh Đức.”
Điển Thanh Mây nhìn Huỳnh Bảo Nhi, tiếp tục nói: “Bảo Nhi, vốn dĩ anh ấy không cho phép em nói với chị những chuyện này, nhưng bây giờ vì tuổi tác nên em cũng chỉ có thể nói cho chị biết, Phan Huỳnh Bảo là con trai của chị và anh Đức, xin chị nhất định phải yêu thương Phan Huỳnh Bào hết lòng.”
“Phan Huỳnh Bảo… sao có thể là… con chi Phan Huỳnh Đức được?”
Huỳnh Bảo Nhi sững sờ nhìn Điển Thanh Mây.
“Nó là con của chị và anh Đức, điều này không thể nghi ngờ gì nữa, đứa bé này từ nhỏ đã rất cực đoan, nhưng thực tế nó rất cô đơn.”
“Chị có thể đưa nó đi cùng được không?”
Điển Thanh Mây nằm chặt tay Huỳnh Bảo Nhi, nói
Những lời của Điển Thanh Mây đã sớm kích thích khê.toàn bộ đầu óc của cô.
Cô không biết, tại sao Phan Huỳnh Bảo lai trở thành con ruột của mình? Không, nói chính xác là, Phan Huỳnh Bào được sinh ra như thế nào?
Huỳnh Bảo Nhi không nhớ được rằng mình đã phát sinh quan hệ gì với Phan Huỳnh Đức, và cũng không nhỏ…
Chẳng lẽ Phan Huỳnh Bảo là…
“Chị đã đoán ra chưa? Bảo Nhi, xin chị nhất định phải giấu chuyện này với Phan Huỳnh Bảo, nếu biết mình được sinh ra theo cách này, chắc chắn nó sẽ sup đổ mất.”
Điền Thanh Mây thấy Huỳnh Bảo Nhi đã đoán được Phan Huỳnh Bảo được sinh ra như thế nào, cô ấy nằm chặt lấy tay của Huỳnh Bảo Nhi.
“Anh ta… thực sự bị điên rồi sao?”
Huỳnh Bảo Nhi run môi nhìn Điển Thanh Mây, có thể không nhịn được run lên bần bật.
“Có lẽ vậy, khi yêu chị thì anh ấy đã điên rồi.”
“Chị ở bên cạnh anh trai của anh ấy, anh ấy đã từng nói, mình mãi mãi cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, khi vừa ra đời thì bị nhà họ Trần vứt bỏ, sau khi gặp được chi, lại bị chị vứt bỏ, nhưng anh ấy vẫn không kìm nén được cảm xúc yêu chị. Anh ấy bảo em nói với Phan Huỳnh Bảo rằng, nó chính là kết tinh tình yêu của hai người, để bù đắp cho những tiếc nuối của anh ấy, Bảo Nhi, chuyện này chị đừng nói cho Phan Huỳnh Bảo biết. Tên của Phan Huỳnh Bảo là do anh Đức đặt, chắc chị cũng hiểu cái tên này có ý nghĩa gì nhi? Lúc anh ấy sắp chết đã tự lầm bẩm một mình, đọc tên chị, nghĩ đến chị, chị là người anh ấy yêu nhất cả đời này.”
“Đừng nói tiếp nữa.”
Huỳnh Bảo Nhi ôm lấy đầu, lắc đầu nghẹn ngào nức nở nói với Điền Thanh Mây.
Huỳnh Bảo Nhi không muốn tiếp tục nghe sự thật tàn nhẫn này nữa.
Cô đau đớn không chịu nổi nằm chặt ngón tay, hô hấp dẫn dần gấp rút.
“Đây là ý nghĩ duy nhất của anh ấy, mặc dù anh ấy để lại Phan Huỳnh Bảo như thế này rất quá đáng, nhưng nói cho cùng, anh ấy chi muốn giữ lại một chút huyết mạch với chị, cho dù cái huyết mạch được sinh ra theo cách này.”
“Điển Thanh Mây… có thể để chị ở bên Phan Huỳnh Đức một chút không?”
Huỳnh Bảo Nhi nắm chặt nắm đấm, sau khi hít thờ sâu một hơi để bình tĩnh lại một chút, đỏ hoe mắt nhìn Điền Thanh Mây nói.
Điển Thanh Mây gật đầu, sau khi nhìn Huỳnh Bảo Nhi một hỏi lâu, cô ấy mới quay người rời khỏi tầng hẩm.
Phan Huỳnh Đức đã nằm trong tầng hầm mười hai năm, cuối cùng cũng chờ được người phụ nữ mình muốn gặp nhất, Điển Thanh Mây nghĩ chắc bây giờ anh ấy sẽ rất hạnh phúc?

“Thanh Vũ, hôm nay cậu sao vậy? Có phải cãi nhau với Huỳnh Bảo Nhi không?” Lê Hoàng Long nhìn Trần Thanh Vũ luôn im lặng từ đầu đến cuối, hơi lo lắng hỏi han.
Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, hất cầm lên, nhếch môi lên nói: “Lê Hoàng Long, cậu biết không? Huỳnh Bảo Nhi và Phan Huỳnh Đức có một đứa con.”
“Cải gì?” Lê Hoàng Long bị sốc trước tin tức bùng nổ này, không nhịn được nhảy dựng lên.
“Tôi cũng chi… mới biết, cô ấy và Phan Huỳnh Đức lại có một đứa con.” Vẻ mặt của Trấn Thanh Vũ dẫn dần trở nên cực kỳ hung ác nham hiểm, ly rượu trong tay anh càng ngày càng bị siết chặt.
“Thanh Vũ, chắc chắn chuyện này có nhầm lẫn gì đó, tôi chưa thấy Huỳnh Bảo Nhi mang thai mà?” Lê Hoàng Long lắp ba lắp bắp nhìn Trần Thanh Vũ hỏi.
Trần Thanh Vũ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay, tự giễu nói: “Nhưng mà đứa trẻ đỏ đúng là của Phan Huỳnh Đức và Huỳnh Bảo Nhi.”
“Tốt hơn hết là nên điều tra chuyện này rõ ràng, cậu đừng tức giận, bây giờ Huỳnh Bào Nhi đang mang thai, chuyện của Phan Huỳnh Đức lại bị bại lộ vào lúc này, nếu cậu cãi nhau với Huỳnh Bảo Nhi thì quan hệ của hai người sẽ trở nên cực kỳ toi tệ đấy.”
Lê Hoàng Long phân tích không sai, bây giờ cuộc sống yên bình của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ đã bắt đầu dần dần bị tan vỡ sau khi Phan Huỳnh Bảo xuất hiện.
Đặc biệt là sau khi công bố cái chết của Phan Huỳnh Đức, sự áy náy của Huỳnh Bảo Nhi với Phan Huỳnh Đức cũng… “Để tôi bí mật điều tra một chút, xem đứa trẻ kia có phải là con của Huỳnh Bảo Nhi hay không, cậu đừng lo lắng quả.” Lời nói của Lê Hoàng Long khiến đôi mắt của Trần
Thanh Vũ hơi tối sấm lại.
“Còn nữa, cậu và Lê Hồng San lại có chuyện gì xảy ra thế? Quân Phi chán ghét cậu như vậy là bởi vì cậu đã ngoại tình sao?”
Lê Hoàng Long nghe con trai mình nói, khi Trần Quân Phi uống say, thằng bé luôn miệng la hét rằng muốn giết Trần Thanh Vũ, bởi vì Trần Thanh Vũ có lỗi với mẹ nó.
Quân Phi từ bé đã luôn bảo vệ Huỳnh Bảo Nhi, cũng cực kỳ gắn bó với cô ấy, nghĩ đến việc mẹ mình bị bố phản bội thì cũng không có gì la khi từ lúc bắt đầu lớn lên nó đã đối nghịch với Trần Thanh Vũ như vậy.
“Cậu nghĩ rằng tôi có thể làm như vậy sao?” Trần Thanh Vũ liếc xéo Lê Hoàng Long một cái, vẻ mặt thoáng không vui nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.