“Thật ra mà nói ấy, đàn ông ở bên ngoài chơi đùa với một hai người phụ nữ, tôi thấy cũng chẳng có vấn để gì to tát. Hơn nữa, áp lực công việc của cậu lớn đến như thế, cậu và Huỳnh Bảo Nhi cũng đã ở bên nhau mười mấy năm rồi, tình cảm nóng bỏng của trước kia chắc cũng đã nhạt nhòa bớt. Cậu cũng mong muốn có người phụ nữ mới đúng chứ?”
Lê Hoàng Long là đàn ông, dĩ nhiên là hiểu rõ về đàn ông.
Trần Thanh Vũ mím đôi môi mỏng, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ cần một mình Huỳnh Bào Nhi thôi.”
“Thanh Vũ, sao cậu phải tự thiệt thòi bản thân minh như vậy chứ? Cậu là một người đàn ông, đàn ông thì phải trút hết mọi sự ham muốn một cách bình thường. Cậu cũng đâu phải là muốn cưới những người phụ nữ đó về nhà, chỉ là chơi đùa ở trên giường một chút mà thôi. Ở đằng sau mấy ông chủ lớn ngày nay, có ai mà không có vài đứa tình nhân đâu? Mỗi mình cậu là chẳng có một người phụ nữ nào thôi.”
Trần Thanh Vũ không đáp lại lời của Lê Hoàng Long, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào ly rượu.
“Lần này tôi tim cho cậu một người phụ nữ dịu dàng sạch sẽ. Đúng lúc mấy ngày nay cậu khá là phiến muộn, tìm một người phụ nữ để giải sầu cũng tốt cho cậu thôi.”
Lê Hoàng Long chuyển động trong mắt một hồi, hướng về phía Trần Thanh Vũ và nói.
“Lê Hoàng Long, cậu muốn tìm phụ nữ là chuyện của cậu, đừng có mà kéo tôi xuống vũng bùn.”
Trần Thanh Vũ sắm mặt xuống, bực dọc hết rống lên với Lê Hoàng Long.
Lê Hoàng Long ra về vô tội gãi gãi lỗ tai, nhìn Trần Thanh Vũ và nói: “Không chịu thì thôi, cậu ở đây uống rượu một mình đi, tôi đi tìm phụ nữ chơi một lát. Đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả, rõ ràng là sắp không nhịn nỗi nữa mà vẫn cứ già vờ.”
Vứt lại câu nói này xong, Lê Hoàng Long rồi khôi đây.
Sau khi Lê Hoàng Long rời đi, Trần Thanh Vũ bực dọc vô cùng, anh hất hết toàn bộ rượu ở trên bàn xuống dưới đất,
Ánh mắt anh u ám nhìn chăm chủ vào những mánh vỡ trên mặt đất. Trên gương mặt lạnh lùng tuấn mĩ ào ạt từng cơn khí lạnh bức người.
Huỳnh Bảo Nhi.
“Huỳnh Bảo, con muốn về nhà họ Trần… cùng với mẹ không?”
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi bước ra từ tầng hầm, bình ổn lại tâm trạng của mình một chút rồi nhìn Phan Huỳnh Bảo, nhẹ giọng nói.
Phan Huỳnh Bảo ngoan cố nhìn Huỳnh Bảo Nhi, giọng nói nặng trĩu: “Ở lại đây cùng với tôi và bố, không được hay sao?”
“Huỳnh Bảo, mẹ có gia đình của riêng mình, con có biết không?” Huỳnh Bảo Nhi hơi bất đắt đĩ nhìn Phan Huỳnh Bảo và nói.
“Nhưng mà, người đàn ông đó không chung thủy.” Phan Huỳnh Bảo nằm chặt bàn tay, nhìn Huỳnh Bảo Nhi và nói.
“Con hiểu lắm Trần Thanh Vũ rồi, anh ấy và Lê Hồng San chẳng có bất cứ quan hệ gi cà. Mặc dù mẹ cũng không rõ lắm tại sao Lê Hồng San vẫn còn ở thủ đô. Nhưng mà anh ấy và Lê Hồng San thật sự không có bất kì mối quan hệ nào hết.”
“Xem ra, bà cũng bị Trần Thanh Vũ lừa dối roi.”Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nở nụ cười chế giễu.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn gương mặt của Phan Huỳnh Bảo, cô bước lên ôm chầm lấy cậu ấy.
Cái ôm bất chợt khiến cho Phan Huỳnh Bảo không biết phải làm sao. Gương mặt anh tuấn ấy vốn di mang chút gay gắt và sắc sảo, dường như vào lúc này… dẫn dẫn bình ổn lại.
“Huỳnh Bảo, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt.” Đứa con này khiến Huỳnh Bảo Nhi phải đau lòng.
Cô chi muốn bù đắp cho đứa trẻ này, hi vọng đến một ngày nó biết được chân tướng sự việc sẽ không phải tuyệt vọng quá mà thôi.
Phan Huỳnh Bảo vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm ngang hông Huỳnh Bảo Nhi. Cậu thiểu niên vẫn luôn lạnh lùng cô độc, vào lúc này… lại rơi nước mắt.
“Me…”
Cậu ấy vùi đầu vào trong ngực Huỳnh Bảo Nhi, ngửi lấy mùi hương ấm áp trên người cô, nghẹn ngào gọi me
Huỳnh Bảo Nhi nghe thấy âm thanh của Phan Huỳnh Bảo, trên gương mặt hiện lên tia sáng nhàn nhạt.”Đứa trẻ ngốc nghếch.”
Đôi vài Phan Huỳnh Bảo run rẩy. Cậu ấy ôm Huỳnh Bảo Nhi thật chặt, chẳng nói gì cả.
Điển Thanh mây đứng ở ngoài cửa nhìn thấy lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo lộ ra hành động trẻ con như thế này, đôi mắt của cô ấy cũng bắt đầu đỏ hoe.
Cô ấy chỉ hi vọng rằng từ nay về sau đứa trẻ này không còn cô đơn như thế nữa ít nhất thì… đừng lộ ra về mặt cô độc ấy.
Phan Huỳnh Bảo rất cố chấp. Cậu ấy nói Huỳnh Bào Nhi đã bị Trần Thanh Vũ lừa dối, không bằng lòng về nhà họ Trần cùng với Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi bất lực, chỉ đành nghe theo Phan Huỳnh Bảo. Cô hứa rằng sau này ngày nào cũng sẽ đến thăm Phan Huỳnh Bảo. Có như thế Phan Huỳnh Bảo mới chịu để Huỳnh Bảo Nhi rời đi.
Khi Huỳnh Bảo Nhi về đen biệt thự, Trần Thanh Vũ vẫn đưa về tới.
Nhớ lại dáng vẻ lúc rời đi của Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hơi đau đầu.
“Bà chủ, có phải là bụng cảm thấy khó chịu không?” Quản gia thấy Huỳnh Bảo Nhi lộ ra sắc mặt mệt môi, ông không nhịn được bước đến cung kính hỏi,
Huỳnh Bào Nhi tinh táo lại, nhìn quản gia một cái rồi lắc đầu thản nhiên nói: “Làm phiến ông lấy giúp tôi một bát cháo đậu xanh.”
“Vâng.”
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi ăn xong, cô cảm thấy tính thần ổn hơn một chút. Cô hỏi Trần Quân Phi đang ở đầu, quản gia nói Trần Quân Phi vừa mới đi ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa quay về.
Huỳnh Bảo Nhi muốn tháo bò khoảng cách giữa hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo nên mới nói với Trần Thanh Vũ là sẽ đưa Phan Huỳnh Bảo về nhà họ Trần sống cùng.
Trên danh nghĩa, Phan Huỳnh Bảo vẫn là em trai của Trần Quân Phi. Huỳnh Bảo Nhi không muốn mối quan hệ của hai người họ trở nên cứng ngắt như vậy.
Mười một giờ rười tối, lúc Huỳnh Bảo Nhi ms mơ màng màng trong giấc ngủ, mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đi vào trong nhà tắm.
Huỳnh Bào Nhi ngói dậy, mờ đèn lên, nhìn Trần Thanh Vũ ở bên trong nhà tắm,
Mười phút sau, toàn thân Trần Thanh Vũ khoác một tầng khi lạnh bước ra ngoài. Nhìn thấy Huỳnh Bào Nhi dang ngói trên giường, Trán Thanh Vũ bước đến ôm lấy vòng eo của cô và nói: “Sao thức dậy rồi? Anh làm ổn đến em à?”
“Không có, chỉ là hơi khó ngủ thôi.”
Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cầm của Trần Thanh Vũ và nói.
Ảnh mắt thâm trầm của Trần Thanh Vũ nhìn vào nếp nhăn nhàn nhạt bên khỏe mắt của Huỳnh Bảo Nhi, bỗng nhiên trong lòng anh nổi lên một cảm giác kì lạ.
“Trần Thanh Vũ, có phải là anh tức giận rồi không?” Huỳnh Bảo Nhi không chú ý đến biểu cảm của Trần Thanh Vũ, chỉ nghĩ đến việc có phải Trần Thanh Vũ tức giận vì mối quan hệ giữa cô và Phan Huỳnh Đức, còn có cả Phan Huỳnh Bảo hay không?
Trần Thanh Vũ tỉnh táo lại, lắc đầu nói với Huỳnh Bảo Nhi: “Đồ ngốc, sao anh lại tức giận được chứ?”
“Thân thế của Huỳnh Bảo, chắc là ít nhiều gì thì anh cũng có thể đoán ra được một chút gì đó, em cũng không biết… không ngờ Phan Huỳnh Đức lại làm ra những chuyện như vấy. Nhưng mà… suy cho cùng, xét về quan hệ máu mủ thì Huỳnh Bảo là con của em và Phan Huỳnh Đức, vì thể…”
“Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa, anh biết ma
Trán Thanh Vü nheo mắt lại, bộ dạng dường như không muốn nhắc đến chuyện này cho lắm.
Huỳnh Bào Nhi há miệng ra định nói tiếp nhưng cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, trẻ lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi tắt đèn, nằm xuống.
Huỳnh Bào Nhi cảm thấy hơi lạc lõng. Cô nhìn Trần Thanh Vũ, nếu là trước đây thì Trần Thanh Vũ sẽ ôm lấy cô thật chặt, nhưng mà bây giờ… Trấn Thanh Vũ lại…
Huỳnh Bảo Nhi mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại về vết hôn ấy.
Vết hôn ấy không ngừng lượn lờ ở trong đầu của Huỳnh Bảo Nhi, kich thích não bộ của cô.
Trần Thanh Vũ sẽ không phản bội lại tình cảm khó khăn lắm mới có được giữa hai người họ đâu, đúng chứ?
Đêm nay là buổi tối đầu tiên, đôi nam nữ đã cùng chung chăn gối suốt hơn mười mấy năm nay bắt đầu mất ngủ, có một loại cảm giác cùng nhà.
“Bà chủ… sao.. sao chị lại đến đây?” Thư kí nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi xuất hiện ở trong tập đoàn, dáng về dường như có chút hoàng hốt.
Cái bụng nhỏ của Huỳnh Bảo Nhi đã bắt đầu nhỏ lên. Dưới sự bào vệ cần thận dè dặt của Huỳnh Bảo Nhi, đứa bé này phát triển rất tốt.
Sau chuyện ngày hôm đó, đã ba tháng trôi qua, Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ đều đã dần dần hóa hoãn lại. Nhưng mà… mối quan hệ giữa hai người họ lại trông vô cùng mong manh.
Số lần Trần Thanh Vũ về nhà càng ngày càng ít, đến cả thời gian ngủ ở biệt thự cũng rất ít.
Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Điều duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chắc có lẽ là do công việc của Trần Thanh Vũ rất bận rộn. “Sao vậy? Hôm nay Trần Thanh Vũ không có ở công ty à?”
Huỳnh Bảo Nhi mang theo một hộp cơm, cau mày nhìn thư kí.
“Không ạ… hiện giờ chủ tịch đang ở trong phòng làm việc…” Thư kí có chút lo lắng nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nói năng ấp ủng.
Một hai tháng nay, Trần Thanh Vũ qua lại rất thân mật với một người phụ nữ. Mà người phụ nữ ấy chính là thư kí mới vào làm của công ty bọn họ, tên là Lê Anh Ly. Chuyện về mối quan hệ mập mờ của hai người họ, cả công ty này đều biết,
Mọi người cũng lên lút bàn tán, có phải là Lê Ánh Ly du dỗ được Trần Thanh Vũ hay không. Với cả, người sống trong cùng một khu với Lê Ánh Ly đã từng nhìn thấy Trần Thanh Vũ đến tìm Lê Ảnh Ly, vì thế mối quan hệ giữa hai người họ càng lan truyền rộng rãi hơn trong công ty.
“O, không cần phải thông báo, tự tôi đi vào là được.”
Huỳnh Bảo Nhi không chủ ý đến biểu cảm kì lạ của thư kỉ. Cô nhìn thư kí một cái rồi đi thằng về phía phòng làm việc của Trần Thanh Vũ.
Lúc Huỳnh Bảo Nhi đẩy cánh cửa ra thì nhìn thấy tư thế Lê Ánh Ly và Trần Thanh Vũ đang dựa sát vào nhau, trông rất mập mờ, không biết là đang nói điều gì.
Sự xông vào đột ngột của Huỳnh Bảo Nhi khiến cho hai người họ đều giật hết cả mình.
Nhất là sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đứng ở phía cửa, về mặt của Lễ Ảnh Ly hơi mất tự nhiên.
Đôi con người của Trần Thanh Vũ bất chợt co rút lại, anh nhìn Huỳnh Bào Nhi xuất hiện ở phía cửa. Huỳnh Bảo Nhi cũng không ngờ rằng cô mở cửa ra sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
“Bảo Nhi, em đứng hiểu lắm. Bon anh…” Trần Thanh Vũ đừng dậy chỉnh đốn lại quần áo của minh, gương mặt anh tuấn có chút căng thẳng, nói.
Huỳnh Bảo Nhi bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ một hồi lâu sau, cô quay đầu đồng cánh cửa phòng làm việc lại. Đồng thời cũng ngăn chặn ánh mắt của những người ở bên ngoài đang muốn hóng chuyện.
“Cô Trần, chào cô. Tôi là… Lê Ánh Ly, là thư kí của chủ tịch Vũ.”
Lê Ánh Ly bước sang phía Huỳnh Bảo Nhi trước, giờ tay và nói với Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi cười khẩy một tiếng. Cô bắt tay với Lê Ảnh Ly rồi bình thân nói: “Em thấy dạo gần đây công việc của anh khá bận nên đã cất công kêu quản gia nấu một vài món bối bổ cho anh. Nhưng mà bây giờ xem ra quả thật là anh rất bận.”
Lê Ánh Ly và Trần Thanh Vũ đều nghe ra ngụ ý trong lời nói của Huỳnh Bảo Nhi.
Trần Thanh Vũ xoa bóp huyệt thái dương rồi kêu Lê Ánh Ly ra ngoài trước.
Sau khi Lê Ảnh Ly rời khỏi, cả căn phòng trở nên yên tĩnh hắn.Trần Thanh Vũ bước đến ôm lấy vòng eo của Huỳnh Bảo Nhi và nói: “Vợ à, em đừng hiểu lầm. Lúc nãy cơ thể của cô ấy có hơi khó chịu, anh chỉ là đỡ cô ấy một chút thôi.”
“Anh cảm thấy em là người ích kỉ đến như vậy à?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Thanh Vũ rồi thản nhiên cười nói.
Dáng vẻ bình tĩnh của Huỳnh Bảo Nhi khiến Trần Thanh Vũ càng cảm thấy bất an hơn.
“Được rồi, anh cử làm việc đi. Em về trước đây.”
Huỳnh Bảo Nhi khẽ đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra rồi nói.
“Bảo Nhi, anh… yêu em.”
Trần Thanh Vũ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Huỳnh Bảo Nhi. Anh không kìm được cất lời lên, giống như là muốn chứng minh điều gì đó vậy.
Huỳnh Bảo Nhi giễu cợt cong đôi môi lên, quay đầu nhìn thằng vào Trần Thanh Vũ và nói: “Trần Thanh Vũ, có lẽ bây giờ anh đã bắt đầu lạc lối rối đúng chứ? Anh tự mình suy nghĩ cho kĩ di, cho dù có quyết định ra sao, em cũng sẽ tôn trong anh. Anh nên biết rằng, em dã không còn trẻ nữa, và anh cũng như vậy.”
Đối diện với việc ngoại tình của chống mình,Huỳnh Bảo Nhi chẳng hề khóc lóc ầm ĩ. Cô dành thời gian để mình và Trần Thanh Vũ đều bình tĩnh trở lại.
Trần Thanh Vũ mờ miệng, dường như muốn giải thích điều gì đó. Đến cuối cùng, chỉ có thể chán nản nhìn Huỳnh Bào Nhi rời đi.
“Cô Trần.” Sau khi Huỳnh Bảo Nhi bước ra, cô di thằng đến chỗ Lê Ảnh Ly.
Vẻ mặt Lê Ánh Ly căng thẳng nhìn Huỳnh Bào Nhi, rụt rẻ nói,
“Cô Ly đúng chứ? Ngói đi.”
Huỳnh Bảo Nhi kêu Lê Ảnh Ly ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lê Ảnh Ly nhìn vào bụng của Huỳnh Bảo Nhi, ảnh mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ.
“Cô Ly chỉ mới hai mươi tuổi đúng chứ?”
Huỳnh Bảo Nhi khuấy cốc sữa một lát rồi nhìn Lê
Ánh Ly, nói.
Phụ nữ ở độ tuổi này quả thật rất có sức hấp dẫn.
Huỳnh Bảo Nhi chẳng thể ngờ rằng Trần Thanh Vũ sẽ rơi vào cảm dỗ của thế giới bên ngoài. Đây chính là bàn tính con người hay sao?
“Vâng, vâng ạ”
Lê Anh Ly căng thẳng nhìn Huỳnh Bảo Nhi, gật đầu nói.
“Cô và Trần Thanh Vũ cách nhau hai mươi tuổi, cô có biết không? Con trai của tôi nhỏ hơn cô vài tuổi, cũng có nghĩa là cô đứng cùng với Trần Thanh Vũ giống như là con gái của anh ấy vậy.”
Huỳnh Bào Nhi thản nhiên nói.
“Không đâu ạ. Chủ tịch Vũ chẳng hề già chút nào. Anh ấy là người đàn ông quyến rũ nhất mà tôi từng gặp.”
Có vẻ như Lê Ánh Ly không thích Huỳnh Bảo Nhi dùng giọng điệu này để bôi nhọ người đàn ông mà cô ta thích, cô ta không kìm được lên tiếng nói lại Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Lê Ảnh Ly, cong môi nói: “Vì thể… cô mặc kệ Trần Thanh Vũ đã có vợ con mà bất chấp làm tình nhân của Trần Thanh Vũ?”
Huỳnh Bảo Nhi nói thẳng ra như vậy khiến cho tâm trạng của Lê Ảnh Ly hơi căng cứng.
“Xin lỗi cô Trần. Chuyện này đểu là lỗi của tôi, là tôi… dụ dỗ chủ tịch Vũ trước, xin cô đừng trách anh ấy.”
Lê Ánh Ly rất thắng thắn thừa nhận giữa cô ta và Trần Thanh Vũ có mối quan hệ không bình thường.”Bao lâu rối?” Huỳnh Bảo Nhi chẳng hề tức giận, ngước lại còn bình tĩnh nhìn Lê Ánh Ly.