Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 302:




“Ly hôn.” Huỳnh Bào Nhi nhìn Vũ Khà Hân, ánh mắt dường như mang theo chút lạnh lùng nói.
Vũ Khả Hân nghe vậy thì há to miệng giống như không dám tin mà nhìn Huỳnh Bảo Nhi.
“Em thật sự muốn ly hôn với tổng giám đốc Vũ sao? Chuyện này có phải do chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi không? Thật ra thì tổng giám đốc Vũ và người phụ nữ kia cũng chẳng có quan hệ gì cả nhi? Chị cảm thấy người phụ nữ kia muốn quyền rũ anh ấy cũng không chừng đây, hay là chúng ta trước hết hãy…”
“Em đã từng xem kỹ dấu son môi trên cổ Trần Thanh Vũ rồi, còn nữa, vào lúc em đến công ty thì bọn họ lại mập mờ ở cùng nhau. Cho đến tận bây giờ chị cũng cảm thấy em không nên ly hôn sao?” Huỳnh Bào Nhi nghiêng đầu nhìn Vũ Khả Hân nói,
Cô ấy nhìn Huỳnh Bào Nhi, đè nén sự khó chịu ở huyệt thái dương lại rồi bình tĩnh hỏi: “Như vậy thì đừa trẻ phải làm sao đây?””Em sẽ tự mình nuôi đứa trẻ khôn lớn, được rối, chúng ta đừng vì những chuyện thể này mà phiến lòng nữa, đi dạo một chút đi.”
Dường như Huỳnh Bảo Nhi đang cố tỏ ra thờ ơ, giả vờ bình tĩnh nhìn Vũ Khả Hân rồi đánh làng sang chuyện khác. Tuy rằng trong lòng cô ấy cũng rất lo lắng cho bọn họ nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể than thở một hơi.
Vào thời điểm vũ Khà Hân và Huỳnh Bào Nhi đi dạo phổ thì nửa đường bị Lê Ảnh Ly cản lại.
Sự xuất hiện của cô ta khiến cho chân mày Vũ Khả Hân cau lại thật chặt.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lê Ảnh Ly, dường như Vũ Khả Hân nổi lên chút chán ghét.
“Cút đi.”
“Chị Bảo Nhi, chị đừng ly hôn với tổng giám đốc Vũ được không? Tất cả những chuyện này đều là do tối sai, là tôi cứ mãi quần lấy anh ấy. Xin chị đừng ly hôn với anh ấy, tôi sẽ không phá hoại gia đình của các người đầu” Sắc mặt Lê Ảnh Ly hơi tái nhợt nhìn Vũ Khả Hân, sau đó cô ta đưa ảnh mắt về phía Huỳnh Bảo Nhi rồi nói.
Huỳnh Bào Nhi nhìn thấy dáng về Lê Ánh Ly như vậy thì bình tĩnh nói: “Tránh ra”
“Chị Bảo Nhi, tôi cầu xin chi đấy, tổng giám đốc Vũ thật sự rất yêu chi, anh ấy ở cùng với tôi chỉ là chẳng qua chi là..” Lê Ảnh Ly nhìn Huỳnh Bảo Nhi, lời nói cố ý úp mở khiến người khác hiểu lắm, đồng thời cũng làm tăng lên sự đáng thương của bản thân.
“Cút.” Huỳnh Bào Nhi chán ghét nhìn Lê Ảnh Ly, trên khuôn mặt lạnh như băng không hề mang theo một chút tình cảm nào.
“Cô đừng ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt, nếu như cô thật sự không muốn phá hoại quan hệ của chúng tôi thì cũng sẽ không làm người thứ ba, trở thành tinh nhân của Trần Thanh Vũ. Vừa nói không muốn phá hoại gia đình của tôi mà vừa làm người tình của anh ấy, quả thật cô đã khiến cho tôi cảm thấy cô làm người khả thành công đấy.”
Lời nói của Huỳnh Bảo Nhi khiến cho sắc mặt của Lê Ánh Ly hoàn toàn tải nhợt.
Cô ra lộ ra vẻ mặt tủi thân nhìn Huỳnh Bảo Nhi, cuối cùng thay đổi thành về tức giận rồi nhìn về phía Huỳnh Bảo Nhi mà hét lớn: “Huỳnh Bào Nhi, chị có tư cách gì nói tôi như vậy? Suy cho cùng thì chẳng phải cũng vi bản thân chị sao? Chị già rối nhưng tôi vẫn còn trẻ, hơn nữa chị không hề biết cách dịu dàng. Phụ nữ nên học cách dịu dàng thì đàn ông mới thích, tôi không thể tìm ra một chút dịu dàng nào trên người chị cả”
Lời nói của Lê Ảnh Ly khiến cho sắc mặt của Huỳnh Bảo Nhi lập tức trờ nên lạnh lẽo.
Cô siết chặt quả đấm, vào lúc vừa định muốn mờ miệng thì dưới bụng lại truyền đến một cơn đau nhói, sắc mặt của Huỳnh Bảo Nhi nhất thời tải xanh.
“Vân Hạ.” Vũ Khà Hân nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Huỳnh Bảo Nhi thi vô cùng sốt ruột, cô ấy ngẩng đầu lên đá vào người Lê Ảnh Ly một cước. Cô ta hét lên một tiếng thét thê thảm, cả người cuộn tròn lại.
“Bắt người phụ nữ này lại cho tôi.” Vũ Khả Hân ra lệnh cho vệ sĩ phía sau, sau đó bảo người đưa Huỳnh Bảo Nhi đến bệnh viện.
Sắc mặt Lê Ảnh Ly ảm đạm, nắm chặt quả đầm trong tay rối cũng bị người khác đưa đến bệnh viện.
Khi Trần Thanh Vũ nhận được điện thoại bảo rằng Huỳnh Bảo Nhi đã xảy ra chuyện thì anh đang ở quấy bar uống rượu với Lê Hoàng Long.
Anh nghe thấy Vũ Khả Hân bảo rằng Huỳnh Bào Nhi đã xảy ra chuyện thì lập tức chạy tới bệnh viện.
“Tổng giám đốc Vũ.” Vào lúc Trần Thanh Vũ tới bệnh viện, Lê Ánh Ly đang bị hai người vệ sĩ bắt lấy cánh tay. Trên mặt cô ta còn hiện dấu vết bị người khác đánh, đáng thương nhìn khắp nơi xung quanh.
Về mặt Trần Thanh Vũ tối sắm xuống, lướt qua bên người Lê Ánh Lý rồi đi thẳng tới cửa phòng phẫu thuật.
“Bảo Nhi thế nào rồi…”
“Chát.” Lời nói của Trần Thanh Vũ còn chưa thốt ra hết thì trên mặt đã hứng trọn một cái tát của Vũ Khả Hân.
Khuôn mắt Vũ Khả Hân lạnh lùng nhìn anh: “Trần Thanh Vũ, cái đổ để tiện này, anh đã đối xử với Vân Hạ thế nào vậy? Bây giờ anh lại vì một cô gái như vậy mà làm tổn thương em ấy sao?”
Cô ấy vốn cho rằng hai người Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi là đôi trai gái hạnh phúc nhất, nào ngờ đâu vậy mà Trấn Thanh Vũ lại ra ngoài ngoại tình?
“Cô làm gì vậy? Tổng giám đốc Vũ…” Lê Ảnh Ly nhìn thấy Trần Thanh Vũ bị đánh thì vùng vẫy muốn đi tới giúp anh.
Ánh mắt Vũ Khả Hân lạnh lùng nhìn Lê Ảnh Ly rồi di đến bên cạnh cô ta, đưa tay khẽ sờ lên mặt cô ta rồi nói: “Tôi đã gặp loại phụ nữ như cô nhiều rối, nói gì mà yêu Trần Thanh Vũ chứ? Nếu như anh ấy không có những địa vị và tài sản như ngày hôm nay thì cô có yêu một người đàn ông đáng tuổi bố mình không?”Lời nói của Vũ Khả Hân khiến cho Lê Ảnh Ly hơi nổi nôn.
Cô ta đỏ mắt nhìn Vũ Khả Hân rồi nhịn không được mà giận dữ hét lớn: “Tôi không phải, tôi thật sự là..”
“Im miệng cho tôi.” Trần Thanh Vũ tiến lên nhìn Lê Ánh Ly, ánh mắt lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm nào.
Lần đầu tiên Lê Ánh Ly nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Vũ kinh khủng như vậy, cô ta hoàng sa không nói lên được lời nào.
“Lê Ánh Ly, cô là cái thả gì chứ mà lại dám nói chuyện với Vũ Khả Hân như vậy?”
“Tổng giảm đốc Vũ…” Lê Ánh Ly bị ánh mắt vô tình đáng sợ của Trần Thanh Vũ hù dọa, cô ta trợn tròn mắt, về mặt vô cùng tủi thân gọi Trần Thanh Vũ.
Ánh mắt Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt hung ác không mang theo một chút cảm tình nào.
“Cô hiểu rất rõ giữa chúng ta là quan hệ gì, đừng có loại tâm tư muốn chiếm lấy những thứ không thuộc về mình, Vốn dĩ tôi cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh, biết tiến biết lùi nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy rằng cô cũng chỉ được như vậy mà thôi. Tôi se cho cô một khoản tiền, sau này đứng xuất hiện ở đây nữa”
“Tổng giám đốc Vũ… anh nói gì vậy?” Lê Ánh Ly không ngờ Trần Thanh Vũ sẽ nói ra những lời này, Cô ta cho rằng mấy ngày nay bầu bạn với Trần Thanh Vũ thì anh đã hơi yêu thích mình, dù sao cô ta cũng trẻ tuổi hơn và xinh đẹp hơn Huỳnh Bào Nhi.
Nhưng mà…
“Tôi không cần loại giải tỏa áp lực này, chắc hẳn cô hiểu rất rõ ban đầu tôi đến chỗ của cô chỉ bởi vì cô có thể khiến cho tôi thả lỏng tâm trạng, giữa chủng ta không hề có quan hệ gì cả. Trước đó tôi đã nói rồi, đừng vọng tường đối với tôi, cũng tuyệt đối đừng động lòng, đừng muốn những thứ không thuộc về mình.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lê Ảnh Ly, vẻ mặt sắc bén không mang theo chút tình cảm nào.
Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt Trần Thanh Vũ, không ngờ anh sẽ nói ra những lời này,
Cô ta đỏ mắt tủi thân nhìn anh, che khuôn mặt bị đánh lại rồi nức nở bật khóc.
Cô ta cho rằng tình yêu và bầu bạn, cuối cùng cũng chỉ giống như phủ dung sớm nở tối tàn mà thôi,
Vũ Khả hàn lạnh lùng nhìn Lên Ánh Ly rồi châm chọc nói: “Kẻ thứ ba thì cuối cùng cũng chỉ là kè thử ba, tinh yêu gì ở dây chứ? Thật buồn cười, cô có nghĩ đến vào lúc bản thân cô bốn mươi tuổi thì sẽ có dáng vẻ gì không? Đến lúc đó cũng sẽ có những người phụ nữ trẻ tuổi khác xuất hiện, loại tình yêu mà lúc nào cô cũng treo trên miệng cũng sẽ bị thay thế đấy thôi, cô cho rằng chủng tôi chưa trài qua cái thời hai mươi tuổi sao? Thật buồn cười.”
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến cho sắc mặt Lê Ánh Ly lại trở nên vô cùng khó coi một lần nữa.
Cô ta ngừa đấu, ánh mắt mang theo sự bi thương nhìn Trần Thanh Vũ nhưng mà anh không thèm nhìn tới Lê Ánh Ly lấy một lần.
Vào giờ phút này Lê Ảnh Ly mới biết được thì ra Trần Thanh Vũ bao nuôi cô ta thật sự chỉ vì để thà lòng tâm trạng một chút mà thôi, bảo cô ta kể những câu chuyện vui vẻ để anh giải tỏa áp lực. Những ngày bầu bạn cùng nhau đó, chẳng qua chi là trao đổi ngang giá.
“Roạt.” Sau khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra thì bác sĩ đi ra khỏi đó.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Vũ Khả Hân và Trần Thanh Vũ lập tức tiến lên hỏi thăm tình hình của Huỳnh Bảo
Nhi.
“Tình hình thì cũng được xem như ổn định rồi nhưng dù sao bệnh nhân cũng là một người phụ nữ có tuổi và đang mang thai nên hy vọng sau này mọi người nên cần thân một chút.”
Nghe thầy Huỳnh Bảo Nhi và đứa trẻ trong bụng đều không sao thì trái tim đang treo lơ lửng của Trần Thanh Vũ không khỏi buông xuống.
Anh tiến lên muốn nằm lấy tay Huỳnh Bảo Nhị nhưng lại bị Vũ Khả Hãn đầy ra.
Cô ấy cau mày nhìn Trần Thanh Vũ rồi lạnh lùng nói: “Anh làm ơn đừng đụng vào Vân Hạ.”
“Cô..” Trần Thanh Vũ bị thái độ không hề khách sáo của Vũ Khả Hân chọc giận. Hiện nay anh cũng đã trở thành một tổng giám đốc nổi tiếng trên quốc tế, trước giờ chưa hề có ai dám thể hiện sắc mặt đối với anh, vì thể thái độ của Vũ Khà Hân bây giờ là đang…
“Mẹ thể nào rồi?” Trần Quân Phí và Phan Huỳnh Bảo đồng thời xuất hiện ở bệnh viện, giờ phút này khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Quân Phi lại vô cùng khó coi.
Phan Huỳnh Bảo cau mày nhìn về phía Lê Ảnh Ly cách đó không xa rối tiền lên một bước đá vào người cô ta.
Lê Ánh Ly phát ra một tiếng hét thảm, cà khuôn mặt đều trắng bệch lại.
Trần Thanh Vũ nhìn thấy hành động của Phan Huỳnh Bảo thì đôi mày hơi cau lại rối nói: “Phan Huỳnh Bảo, cháu đang làm gì vậy?”
Hốc mắt Lê Ánh Ly không khỏi đò lên, cô ta còn tường rằng Trán Thanh Vũ sẽ không để ý đến mình nữa nhưng bây giờ anh mở miệng nói giúp cô ta khiến cho cô ta cảm thấy bàn thân đang chịu uất ức, vì thế nước mắt chảy dài trên mặt.
“Thế nào? Ông đau lòng à?” Gương mặt của Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ âm u, đôi mắt màu xanh kia toát lên tia lạnh lùng.
Trên mặt Trần Thanh Vũ có chút mất tự nhiên nhưng anh cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích nên khuôn mặt anh lập tức sầm xuống.
Tôi nói cháu bỏ qua đi…”
“Cô ta dám ở trước mặt mẹ con làm loạn, bổ cho rằng con sẽ buông tha cho cô ta sao?” Trần Quân Phi vẫn luôn không nói gì, lúc này lại đi đến bên cạnh Lê Ánh Ly rồi cấm lấy một con dao nói với Trần Thanh Vũ.
Nhìn thấy con dao trong tay Trần Quân Phi, Lê Ánh Ly hoàng sơ đến mức cả người mềm nhũn.
“Đừng mà…”
“Không phải cô cảm thấy bản thân mình còn rất trẻ, cảm thấy rất tự tin với nhan sắc của minh sao? Hôm nay tôi sẽ để cô xem thử cô đẹp đến mức nào.”Ánh mắt lạnh lùng của Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào người Lê Ánh Ly rối châm chọc nói.
Vào lúc con dao trong tay Trấn Quân Phi áp sát vào mặt Lê Ánh Ly thì Trần Thanh Vũ lại bắt lấy hai cảnh tay Trần Quân Phi lại.
“Thế nào? Bố muốn giúp người phụ nữ này à?” Trần Quân Phi nhìn thấy Trần Thanh Vũ bắt cánh tay mình lại thì lạnh lùng nhìn anh rổi giễu cợt nói.
“Quân Phi, không được làm ẩu.”
“Tổng giám đốc Vũ… mau cứu em với ” Lê Ảnh Ly nhìn thấy Trần Thanh Vũ ra tay giúp mình thì đôi mắt lập tức ngập nước, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt cầu xin anh giúp đỡ.
Trần Thanh Vũ cau mày nhìn cô ta rồi lại đưa ảnh mắt nhìn về phía Trần Quân Phi.
“Buông cô ta ra trước đi.”
“Muốn con thả cô ta sao? Đừng hòng.” Trần Quân Phi nhìn Trần Thanh Vũ, đôi mắt phượng kia giống anh y như đúc nhưng giờ phút này lại toát lên vẻ hung ác đáng sợ.
Trần Thanh Vũ sắm mặt xuống, dùng sức bắt lấy hai tay của Trần Quân Phi lại, sau đó hai người bắt đầu đối mặt với nhau.”Quân Phi. Ngay lúc hai người đang hơn thua với nhau thì Huỳnh Bảo Nhi đã tỉnh lại, cô khàn giọng gọi tên Trần Quân Phi,
Trần Quân Phi nghe vậy thì hung hăng hất tay Trần Thanh Vũ ra rồi đi tới bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi. Sau khi nhìn thấy sắc mặt tải nhợt của cô thì đôi mắt của Trần Quân Phi đã lạnh lẽo đến kinh người.
Cậu ôm lấy cơ thể Huỳnh Bảo Nhi, cơ thể cao lớn không ngừng run rẩy.
“Mẹ.” Cậu không thể nào tưởng tượng ra được, nếu như Huỳnh Bảo Nhi xảy ra chuyện thì cậu sẽ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.