Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi, vẻ mặt có hơi u ám, anh đi đến gần Huỳnh Bảo Nhi và Trần Quân Phi, dường như muốn chạm vào cô nhưng lại bị Vũ Khả Hân ngăn lại.
“Tổng giám đốc Vũ hãy dẫn cô tình nhân dịu dàng của anh đi đi, cho này không chào đón anh.” Trong giong nói của Vũ Khả Hân ẩn chứa một chút sắc bén, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ nói.
Đôi mắt Trần Thanh Vũ dần u ám hơn, nhưng Lê Ánh Ly bị Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo dọa sơ, bò dậy khỏi mặt đất, đi về phía Trần Thanh Vũ.
“Tổng giám đốc Vũ.”
Đôi mắt Lê Ánh Ly đỏ ửng lên khiến cho người khác cảm thấy cô ta rất yếu đuối, Trần Thanh Vũ sắm mặt nhìn Lê Ánh Ly rối đưa tay ra đỡ cô ta rồi rời khỏi chỗ này.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ đỡ Lê Anh Ly rời đi, trong trái tim ấn ẩn một nỗi khó chịu.Mà ngay lúc này Vũ Khả Hân đã nhận thấy cảm xúc của Huỳnh Bảo Nhi có thay đổi, cô ấy nói: “Vân
Ha.” “Em không sao cả, Bánh Gạo, Huỳnh Bảo, đỡ mẹ về nhà đi.”
Huỳnh Bảo Nhi dịu dàng nhìn sang Huỳnh Bảo đứng cô đơn cách đó không xa rồi nói.
Cơ thể Huỳnh Bảo hơi căng thẳng, cậu ấy mấp máy môi đi đến cạnh Huỳnh Bảo Nhi, cuối cùng đưa tay ra nằm lấy tay cô.
“Con có thể gọi mẹ sao?”
Cậu ấy vẫn luôn đè nén, luôn muốn gọi Huỳnh Bảo Nhi là mẹ nhưng mà cậu ấy vẫn không dám gọi.
“Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là được rối.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn gương mặt Huỳnh Bào, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của Phan Huỳnh Đức.
Người đàn ông cho mình cả trái tim, mỗi lần nhở lại thì trái tim Huỳnh Bảo Nhi đều ẩn ẩn đau nhói.
“Mẹ” Huỳnh Bảo nghe vậy, đôi mắt luôn lạnh lẽo dẫn dẫn được phủ một tầng hơi nước.
Cậu ấy vươn tay ôm lấy cả người Huỳnh Bảo Nhi, vùi mặt vào hõm vai cô,
Nghe thấy Huỳnh Bảo gọi mình, trái tim Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy có hơi đau nhói.
Cô đưa tay ra dịu dàng vuốt tóc Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của Huỳnh Bảo thì ánh mắt có hơi u ám nhưng lại không kéo Huỳnh Bảo ra.
“Bánh Gạo, đây là em con, nhở chưa?”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn thấy gương mặt khôi ngô nhưng đầy âm u của Trần Quân Phi thì nhìn cậu rồi nói.
Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Bảo một cái, đường như có hơi ghét bỏ, mà Huỳnh Bảo ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi, trong mắt hai người khi nhìn nhau đều mang theo thái độ thủ địch.
“Bánh Gạo, con không nghe mẹ nói sao?” Huỳnh Bào Nhi nhìn Trần Quân Phi lặp lại một lần nữa.
Nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi trợn mắt, ảnh mắt yếu ớt nhìn mình thì cuối cùng Trần Quân Phi mới thu liễm tính tình lại, lạnh lùng liếc nhìn Huỳnh Bào một cái. “Chào em trai.” Trần Quân Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt Huỳnh Bảo hơi khó coi, cậu ấy nhìn Trần Quân Phi nhưng vì ngại có Huỳnh Bảo Nhi ở đây nên cậu ấy cũng chỉ có thể nghiến răng nghiên lợi đáp lời: “Anh trai”Huỳnh Bảo Nhi thấy thái độ lạnh lùng của Trần Quân Phí và Huỳnh Bảo, trong lòng cô có chút không biết phải làm sao.
Thật ra cô hiểu rõ hai người đều là những người khẩu xà tâm phật, mà bây giờ cô chỉ có một hy vọng duy nhất chính là hai anh em chung sống hòa bình với nhau,
“Đây là một tỷ, cô rời khỏi thành phố đi Trần Thanh Vũ mở cửa xe ra, sau khi Lê Anh Ly lên xe thì anh bèn đưa chi phiếu trong tay cho cô ta.
Lê Anh Ly nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, nước mắt nhịn không được mà chày ra.
“Tổng giám đốc Vũ, anh không cần em nữa sao?”
Ban đầu cô ta đã có quyết tâm muốn đi theo Trần Thanh Vũ, không ngờ vậy mà Trần Thanh Vũ… thật sự không cần cô ta, vè mặt cô ta trở nên tải nhợt.
“Tôi không cần cô, hơn nữa sự tồn tại của cô sẽ làm Bảo Nhi đau lòng, đây là xem như bồi thường cho thời gian qua.”
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lê Ánh Ly, cô ta quà thật là một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhưng đáng tiếc chính là Trần Thanh Vũ không muốn vì xúc động của tuổi trẻ mà phá hủy quan hệ vợ chồng của hai người.
Lê Ánh Ly cầm chi phiếu, khàn giọng nói: “Tổng giám đốc Vũ, anh đã nói muốn em ở cạnh anh.”
“Lê Ánh Ly, hy vọng cô không quên vì sao lúc trước tôi bao nuôi cô? Tôi chi cẩn một người giúp tôi giải tỏa áp lực công việc, ngoại trừ việc này thì cô không còn tác dụng gì nữa.”
Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến cho khuôn mặt Lê Ảnh Ly xám như tro tàn.
Trấn Thanh Vũ nói không sai, ngoại trừ anh muốn cô ta kể chuyện xưa ra thì không có bất kỳ hành động nào đi quá giới hạn với cô ta. Có vài lần Lê Ánh Ly chủ động tới gần Trần Thanh Vũ, ngoài sáng trong tối dụ dỗ anh nhưng anh lại không có bất kỳ thiện cảm nào.
“Em biết rồi, em sẽ rời khỏi đây.”
Mắt Lê Ánh Ly đỏ ứng nhìn Trần Thanh Vũ một lần, sau đó mở cửa xuống xe, che miệng rối nhanh chóng roi đi.
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn bóng dáng Lê Ánh Ly roi đi, cảm thấy huyệt thái dương hơi khó chịu nên ấn nhẹ lên vài lần rối bảo Trần Danh lái xe về biệt thự.
Trong lúc đó, chuyện của Huỳnh Bảo Nhi đã dọa so máy người Vũ Khả Hân, bọn họ chăm chủ nhìn cô,sợ sẽ ra chuyện không may gì
Huỳnh Bảo Nhi thấy hơi buồn cười với sự bảo vệ cần thận của bọn họ.
Nhưng mà cũng đúng, bởi vì chuyện lần này đã khiến cho mối quan hệ giữa Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cơ bản là Huỳnh Bảo Nhi không cho Trần Thanh Vũ chút về mặt tốt nào, cho dù Trần Thanh Vũ đi làm về vẫn luôn ở cạnh cô nhưng cô đều không thèm nhìn anh lấy một cái.
Đối với sự lạnh lùng của Huỳnh Bảo Nhi, tâm trạng Trần Thanh Vũ có hơi buồn bực nhưng cũng không hề từ bỏ.
Mãi cho đến một tuần sau, thành phố xảy ra một vụ án động, một người phụ nữ bị phá tướng, thậm chí còn bị người ta cường hiếp, mà người phụ nữ bị thương chính là Lê Ánh Ly.
Sau khi Trần Thanh Vũ biết chuyện này thì lập tức chất vấn Trần Quân Phi và Huỳnh Bảo.
Người làm ra chuyện này, chỉ có hai người bọn họ.
“Là con làm sao vậy?” Lúc Quân Phi bị Trần Thanh Vũ tra thì lạnh nhạt ngẩng đầu, u nhìn Trần Thanh Vũ,Sau khi Trần Thanh Vũ nghe xong, về mặt vốn đi đã vô cùng khó coi nay lại càng thêm lạnh lùng hơn,
“Vậy mà con có thể làm ra,
“Con thế nào? Con khốn đó dám dụ dỗ bố làm tổn thương mẹ con, con làm vậy cũng chỉ để thỏa mãn cô ta mà thôi, không phải cô ta rất cần đàn ông sao? Con đang giúp cô ta đấy.”
“Con, cái đổ hỗn láo này, con có biết làm vậy là phạm pháp không?” Trần Thanh Vũ bị lời nói của Trần Quân Phi chọc cho tức giận, vào lúc muốn tát cho cậu một cái thi Huỳnh Bảo Nhi xuất hiện.
Huỳnh Bảo Nhi lạnh mặt nắm lấy tay Trần Thanh Vũ.
“Anh muốn làm gi?”
“Vợ à, thằng bé Bánh Gạo này càng ngày càng quả quắt, vậy mà có thể làm ra chuyện này…”
*Bánh Gạo nói nó làm thì chính là nó làm sao? Em tin con trai em.” Huỳnh Bảo Nhi châm chọc nhìn Trấn Thanh Vũ, lạnh lùng đấy tay anh ra.
“Còn nữa, anh nhanh chóng giải quyết cho tốt những thủ tục ly hôn cần phải làm đi.” Sau khi Huỳnh Bảo Nhi bỏ lại câu này thì nhanh chóng kéo Trần Quân Phi đi về phía cửa,Huỳnh Bảo Nhi và Trần Quân Thanh Vũ không thể khống chế mình, gầm lên từ sau lưng cô: cho rằng anh sẽ ly hôn, có có mơ phạm vào sai lầm thôi mà, sao chịu tha thứ cho anh chứ? một lần, nhưng anh không hề
Trần Thanh Vũ không biết, điều ý chính là một người có ý muốn minh người đàn ông này đã mà Huỳnh Bảo Nhi để ý. cho mẹ biết, chuyện của Lê
Trần Quân Phi đi đến phòng vào rồi nói.
Trần Quân Phi không chờ chọc cho tức chết sao?” biết phải làm sao, nhìn thắng đầu nói.Vốn dĩ cô cho rằng Trần Quân Phi chi hơi tùy hứng thôi nhưng bây giờ cậu lại làm ra loại chuyện này, Huỳnh Bảo Nhi thật sự không biết nói với cậu thể nào.
“Ai bảo người phụ nữ đó dám kiêu ngạo trước mặt mẹ, đây là cảnh cáo cô ta.”
Về mặt Trần Quân Phi âm u lạnh lùng nói.
“Bánh Gạo, chuyện của mẹ và bổ con, nếu chi trong vài ba câu thì không thể nói rõ hết được đâu. Chuyện này không thể nào chỉ sai từ một phía, con có hiểu lời mẹ nói không?”
Một cây làm chẳng nên non, nếu không phải Trần Thanh Vũ đồng ý thì làm sao mà Lê Ánh Ly có thể trở thành tình nhân của anh chứ?
Cho nên chủ yếu vẫn là Trần Thanh Vũ coi trọng Lê Ảnh Ly không phải sao?
“Loại phụ nữ này, con chưa giết chết cô ta là may lầm rồi, đã xem như là cô ta được hời rồi.”
Sau khi Trần Quân Phi lạnh lùng nói xong thì nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ của Huỳnh Bảo Nhi.
Nhìn Trần Quân Phi bỏ đi, trên mặt Huỳnh Bảo Nhi hiện lên một chút lo lắng và bất đắc dĩ.
Cô nhún vai, nhìn xuống bụng càng lúc càng lớn của mình, đôi mắt rườm rướm nước mắt.Đối mặt với người đàn ông mà mình đã yêu lâu như vậy, Huỳnh Bảo Nhi không biết trái tim minh muốn gì.
Trần Thanh Vũ đã thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện.
Anh nói bởi vì áp lực công việc, rối Huỳnh Bảo Nhi lại còn mang thai, hơn nữa quan hệ của Phan Huỳnh Đức và Huỳnh Bảo Nhi, còn có sự xuất hiện của Huỳnh Bảo, toàn bộ mọi chuyện đã đè ép khiến cho anh không thở nổi, anh mới chấp nhận đề cho Ảnh Ly chủ động tới gần, muốn giảm bớt một chút áp lực nhưng không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy. Tuy nhiên Huỳnh Bảo Nhi lại cảm thấy Trần Thanh Vũ đã chán ghét cô rồi, có lẽ trài qua một khoảng thời gian lâu như vậy thì anh đã không còn yêu cô nữa, cho nên vào lúc này Huỳnh Bảo Nhi không biết nên làm gì.
Nhưng mà cô kiến trì duy trì với ý định của mình, có lẽ rời khỏi Trần Thanh Vũ để cho hai người bình tĩnh lại là chuyện tốt nhất. . Trải 𝓷ghiệ𝑚 đọc 𝒕ruуệ𝓷 số 1 𝒕ại ⩵ 𝒕ru 𝑚𝒕ruуe𝓷.𝒗𝓷 ⩵
Huỳnh Bào Nhi muốn ly hôn với Trần Thanh Vũ, chuyện này bị cánh truyền thông viết bài đưa tin, tất cả mọi người đào ra chuyện Trần Thanh Vũ bao nuôi Lê Ánh Ly rồi thêm mắm thêm muối một phen. Sau khi tin tức Trần Thanh Vũ ngoại tình bị đưa ra ánh sáng, quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi càng ngập tràn nguy cơ.
Phụ nữ trong vòng hào môn trước kia luôn rất hầm mộ Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bào Nhi, cũng vì chuyện Trần Thanh Vũ ngoại tình mà tiếc nuối không thôi.
Không một ai có thể ngờ Trần Thanh Vũ yêu Huỳnh Bảo Nhi đến vậy, thế nhưng lại có thể ngoại tình tạo ra phong ba lớn như vậy.
Bây giờ Lê Ảnh Ly đã bị người ta đánh đến thế này là bởi vì cô ta xuất hiện phá nát tình cảm của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ, hơn nữa sau khi chuyện cô ta làm tình nhân bị phát hiện thì càng không thể ở lại thành phố được nữa.
Ban đầu vốn dĩ cô ta có ước mơ về tình yêu tươi đẹp nhưng trong phút chốc nó lại trở thành nỗi ác mộng. Sau đó cô ta một mình rời khỏi thành phố, trở về quê hương gà cho một người đàn ông thành thật.
Mà lúc Huỳnh Bảo Nhi đang mang thai bày tháng thì ném xuống đơn ly hôn rồi một mình rời khỏi nhà họ Trần.
Sau khi Trần Thanh Vũ biết chuyện, cà người đều ngây ra.