“Được rồi, em đừng làm việc quá sức, chuẩn bị nghỉ ngơi đi” Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nhéo nhéo vào lòng bàn tay của bà. “Được rồi, em biết mà” Huỳnh Bảo Nhi bất lực nói với Trần Thanh Vũ. Bây giờ Trần Thanh Vũ giống như một chiếc đồng hồ báo thức vậy, mỗi ngày vào lúc Huỳnh Bảo Nhi chuẩn bị đi ngủ thì ông sẽ đến nhắc nhở bà.
“Song Thư, cháu lại đây, chúng ta nói chuyện một lát đi.” Sau khi Trần Thanh Vũ và bé Gạo Tẻ rời đi thì Huỳnh Bảo Nhi nhìn thẳng vào sắc mặt đang tải nhợt và ủ rũ của Hoàng Song Thu Hoàng Song Thư nhìn vào khuôn mặt của Huỳnh Bảo Nhi, nơi trái tim cô đột nhiên run lên.
Cô nặng nề nắm chặt tay lại, vẻ mặt mang theo sự lo lắng nhìn Huỳnh Bảo Nhi. “Không cần quá căng thẳng, tôi chỉ muốn xác nhận với cháu một số chuyện thôi” Nhìn thấy Hoàng Song Thư nhìn mình với vẻ mặt sợ hãi, Huỳnh Bảo Nhi cười nhẹ nói. Hoàng Song Thư lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cùng Huỳnh Báo Nhi đi tới phòng khách.
Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng khách, Huỳnh Bảo Nhi nằm lấy bàn tay lành lạnh của Hoàng Song Thư, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn hồng hào của cô và nói: “Song Thư, cháu có thể nói cho tôi biết đứa bé trong bụng cháu có phải là của Bánh Gạo hay không?”
Đứa bé trong bụng?
Huỳnh Bảo Nhi đã phát hiện ra rồi phải không?
Các ngón tay của Hoàng Song Thư đột nhiên cứng lại, khi cô vừa định rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Huỳnh Bảo Nhi thì bà càng nắm chặt hơn. “Tôi cũng là phụ nữ đã từng sinh con, đương nhiên có thể biết phản ứng vừa rồi là triệu chứng của phụ nữ mang thai đúng không? Nói cho tôi biết, đứa bé là của Bánh Gạo đúng không?”
Tình cảm của Hoàng Song Thư dành cho Trần Quân Phi sâu đậm như thế. Huỳnh Bảo Nhi vô cùng chắc chắn đứa trẻ trong bụng Hoàng Song Thư nhất định là của Trần Quân Phi. “Phải ạ.” Đối mặt với Huỳnh Bảo Nhi, Hoàng Song Thư không thể nói ra được một lời để lừa dối hay che giấu nào cả.
Cô cắn môi nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nặng nề gật đầu tiếp tục nói: “Bà chủ, cháu… sẽ mang đứa bé rời khỏi đây, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Trần Cháu nói nhảm gì vậy? Tôi không muốn cháu mang đứa nhỏ rời khỏi đây.” Lời nói của Hoàng Song Thư khiến Huỳnh Bảo Nhi càng thêm đau đầu. “Nếu Quân Phi biết cháu mang thai, anh ấy nhất định sẽ đánh chết cháu mất, cháu không thế… để đứa bé xảy ra chuyện được.”
Sau khi biết mình mang thai, Hoàng Song Thư đã suy nghĩ rất rõ ràng. Cô muốn mang theo đứa bé rời khỏi thành phố, chỉ cần mình cô cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé lớn lên. “Tôi sẽ buộc Bánh Gạo phải chịu trách nhiệm.”
Huỳnh Bảo Nhi thở dài khi nhìn thấy sự quyết tâm của Hoàng Song Thư. “Không được”
Khi Hoàng Song Thư nghe Huỳnh Bảo Nhi nói những lời đó, trên mặt cô không hề có một tia vui vẻ mà ngược lại rất hoảng sợ và bất an. “Bà chủ, cháu xin bà, làm ơn đừng nói với cậu chủ việc cháu mang thai, cháu cầu xin bà mà. Tại sao?”
Vẻ mặt lo lắng, khẩn trương của Hoàng Song Thư khiến ảnh mắt của Huỳnh Bảo Nhi càng thêm lo lắng và phức tạp đến nghiêm trọng. “Cháu không Quân Phi phải khó xử, cầu xin bà cháu sẽ cùng đứa bé rời đi. Cháu không xứng với Quân Phi, cháu bẩn thiu như vậy, làm sao có thể xứng với Quân Phi chứ?” Hoàng Song Thư dùng lực nắm lấy tay Huỳnh Bảo Nhi, nói trong nước mắt. “Song Thư, tất cả những chuyện này đều không phải là lỗi của cháu. Là do cháu sai, lúc đó cháu đã trở thành người phụ nữ của cậu chủ nhưng khi bị tên bác sĩ kia đối xử như vậy mà vẫn không nói một từ. Về sau, vì tiền chữa bệnh của Hoàng Khánh Ngân nên cháu đã âm thầm chịu sự hành hạ của tên bác sĩ. Trần Quân Phi đối xử với cháu như vậy là vì cháu đáng bị, cháu… không muốn cậu chủ càng ngày càng ghét Những lời nói của Hoàng Song Thư khiến Huỳnh Bảo Nhi không thể nói được gì.
Bà có thể nói gi đây? Nói cho cùng tất cả những chuyện này đều là số phận đang trêu ngươi.
Bà không có cách nào có thể kiềm chế cảm xúc của Hoàng Song Thư được, bà cũng không thể ép Trần Quân Phi chấp nhận Hoàng Song Thư, vấn đề của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi vẫn cần chính hai người họ tự giải quyết. “Vậy còn đứa bé trong bụng này? Cháu đã quyết định nộp đơn từ chức với cậu Bảo rồi ạ, cháu sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố. Nếu bà chủ thích đứa trẻ này, cháu sẽ thường xuyên gửi ảnh cho bà chủ. Cháu muốn mang theo đứa trẻ rời khỏi đây, sau đó hai mẹ con sống một cuộc sống bình “Một mình nuôi con sẽ không sao chứ?” Huỳnh Bảo Nhi tôn trọng quyết định của Hoàng Song Thư, bà không lo lãng chuyện gì cả, những chuyện này đều là Hoàng Song Thư tự mình quyết định cho nên Huỳnh Báo Nhi tôn trọng. “Vâng, mong bà chủ đừng ép buộc cháu. Nếu cậu hai biết chuyện thì con của cháu… chắc chắn sẽ không thể sống sót. Đây là suy nghĩ duy nhất của cháu, tất cả chỉ vì cháu muốn bảo vệ đứa bé này thôi. Được rồi. Chuyện này cháu đã quyết định như thế nên tôi sẽ tôn trọng cháu.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Hoàng Song Thư, sau đó đau khổ ôm lấy thân hình mảnh mai của Hoàng Song Thư. “Cháu cảm ơn bà chủ.” Sự ủng hộ của Huỳnh Bảo Nhi khiến nước mắt của Hoàng Song Thư không kìm được phải trào ra. Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi đau khổ nói: “Xin lỗi cháu, thay mặt cho Bánh Gạo, tôi thực sự muốn nói xin lỗi cháu. Cháu… không sao. Cháu thích Quân Phi, những chuyện này đều là cháu cam tâm tình nguyện, bất kể Quân Phi đối xử với cháu như thế nào thì cũng cháu đều nguyện ý. Cháu thật ngốc.”
Sau khi Huỳnh Báo Nhi nghe những lời nói này của Hoàng Song Thư thì bà càng cảm thấy có lỗi với cô hơn.
Sự ngu ngốc của Hoàng Song Thư khiến Huỳnh Bảo Nhi không nói được lời nào.
Hoàng Song Thư nhìn Huỳnh Bảo Nhi, liếm môi nói: “Cháu nghe nói bà chủ trước đây cũng rất ngốc, một lòng một dạ yêu ông chủ hết lòng, mặc dù chuyện tình cảm của hai người có nhiều trái ngang nhưng cuối cùng vẫn ở bên nhau Phải rồi… trước đây… tôi cũng ngốc như thế, ngốc như cháu bây giờ vậy.”
Dường như Huỳnh Bảo Nhi đang nghĩ tới điều gì đó, bà nhìn Hoàng Song Thư rồi mơ hồ chìm sâu vào ký ức. “Cơ thể bà chủ không tốt sao? Bà chủ quay về phòng nghỉ ngơi đi, cháu trở về trước đây. Chuyện này vẫn mong bà chủ đừng nói với cậu hai, cháu cầu xin bà chủ.”
Hoàng Song Thư nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nước mất lưng tròng. “Được rồi, tôi biết rồi, cháu trở về trước đi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn bụng của Hoàng Song Thư rồi bảo tài xế đưa cô trở về. Sau đó bà lại sai người đi theo Hoàng Song Thư, nhất định phải bảo vệ mẹ con cô, ít nhất cũng không để Hoàng Song Thư mang theo sự tiec nuoi roi khỏi thành phố.
Huỳnh Bảo Nhi lê cơ thể kiệt sức của mình đến phòng ngủ của Trần Quân Phi. Khi bà bước vào, Trần Quân Phi đang ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt vốn dĩ rất lạnh lùng của người đàn ông ánh lên một tia sáng yếu ớt, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Bà ngồi xuống bên cạnh Trần Quân Phi, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh rồi sau đó đưa tay ra sờ lên mái tóc của Trần Quân Phi, thì thầm giống như lúc còn nhỏ: “Bánh Gạo, con có chuyện gì đúng không?”
Là mẹ con, khi thấy dáng vẻ của Trần Quân Phi như thế này thì đương nhiên Huỳnh Bảo Nhi có thể nhìn ra. Trần Quân Phi quay đầu lại, dựa đầu vào vai Huỳnh Báo Nhi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ và bổ bây giờ có hạnh phúc không?
Mẹ có từng hối hận khi đã yêu bố không?”
Hối hận không? “Không.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi, trả lời anh một cách rất chắc chắn. Sau đó bà đưa tay ra, miêu tả nét mặt của Trần Quân Phi, nét mặt giống Trần Thanh Vũ như đúc.
Huỳnh Bảo Nhi cong môi cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Mẹ chưa bao giờ hối hận khi yêu bố của các con, mẹ chưa bao giờ. Thật sao mẹ? Tình yêu rốt cuộc là có mùi vị như thế nào?” Trần Quân Phi lần đầu tiên hỏi Huỳnh Bảo Nhi loại câu hỏi này. Trong lòng của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Quân Phi là một người rất yên tĩnh, từ nhỏ anh đã như vậy rồi. Trần Quân Phi đang hỏi tình yêu nghĩa là gì, có phải có người nào đó đã xuất hiện khiến Trần Quân Phi rung động hay không. “Bánh Gạo, có phải con thích người khác rồi không?” Huỳnh Báo Nhi ngập ngừng, nhìn khuôn mặt điển trai tuần tú của Trần Quân Phi hỏi.
Cơ thể của Trần Quân Phi đột nhiên đông cứng lại. Anh nằm chặt bàn tay, giả vờ bình tĩnh trả lời Huỳnh Bảo Nhi: “Không. Có thật không?” Huỳnh Bảo Nhi buồn cười nhìn Trần Quân Phi đang giả vờ bình tĩnh, nhìn rất buồn cười.
Dáng vẻ của Trần Quân Phi rõ ràng là có vấn đề, làm sao mà Huỳnh Bảo Nhi có thể tin được?
Trần Quân Phi bị Huỳnh Báo Nhi hỏi như vậy, tức giận nói: “Mẹ, con đã nói không có, sao mẹ vẫn còn hỏi con?”
Nghe Trần Quân Phi nói như vậy, Huỳnh Bảo Nhi sờ sờ cắm và nói đầy ẩn ý: “Mẹ nghĩ có vẻ như con đang thích một ai đó. Con đừng ngại, nói cho mẹ biết người con thích là ai? Mẹ sẽ mai mối giúp con. Con đã nói rồi, không có. Làm sao con có thể thích người để tiện như thể được.”
Trần Quân Phi nói xong, mọi âm thanh đột nhiên như ngưng đọng.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi như vậy, trên mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ. “Bánh Gạo, thừa nhận mình thích con nhà người ta cũng là việc một người đàn ông nên làm Con không thích ai cả.” Đột nhiên Trần Quân Phi đứng lên, thờ ơ nói với Huỳnh Bảo Nhi. Nhìn Trần Quân Phi ngượng nghịu, thậm chí còn cứng đầu không chịu thừa nhận, Huỳnh Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Rốt cuộc tính cách vụng về này của Trần Quân Phi là được thừa hưởng từ ai? “Bánh Gạo, mẹ vừa nói chuyện với Song Thư.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trân Quân Phi sắp rời khỏi phòng, không nhịn được bèn mở miệng nói.
Chân của Trần Quân Phi bất giác cứng lại, cả người anh đều không có cách nào di chuyển được nữa.
Thấy Trần Quân Phi toàn thân cứng đờ, Huỳnh Bảo Nhi dường như phát hiện ra điều gì đó, chậm rãi tiếp tục nói: “Song Thư nói với mẹ là cô ấy sẽ rời khỏi thành phố, sau này cũng không bao giờ quay lại nữa. Cô ta đi đầu thì liên quan gì đến con?” Trần Quân Phi hừ lạnh một tiếng, nâng chiếc cắm góc cạnh của mình lên một cách cao ngạo, giữa hai đầu lông mày khẽ nhếch lên. “Thật sao? Thật sự không liên quan gì đến con sao? Nếu Song Thư muốn rời đi, sau này cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, cho dù là vậy cũng không liên quan đến con à?”
Huỳnh Bảo Nhi cuối cùng cũng nhìn ra, Trần Quân Phi rõ ràng là có ý với Hoàng Song Thư hoặc là những lúc tra tấn Hoàng Song Thư, anh đã không tự chủ được động lòng. Nhưng người kiêu ngạo như Trần Quân Phi, làm sao có thể thừa nhận bản thân có tình cảm với Hoàng Song Thư được đây. “Bánh Gạo, mẹ đã cho Trần Danh điều tra chuyện của Song Thư rồi. Trước đây Song Thư cùng với tên bác sĩ đó, lần đầu tiên là bị tên bác sĩ đó cưỡng hiếp, Song Thư đã sống không bằng chết rồi. Tên bác sĩ đó đã dùng chính mạng sống em gái Song Thư để đe dọa cô ấy. Nếu Hoàng Song Thư phơi bày sự việc thì người bị lên án chính là cô ấy, người khác sẽ không nghĩ cô ấy đáng thương như thế nào mà họ chỉ biết rằng Hoàng Song Thư từng là gái đứng đường cho nên cô ấy chỉ có thể chịu thua. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ không có lai lịch, tính cách lại yếu đuối, trong trường hợp này, cô ấy chỉ biết chấp nhận bị tên bác sĩ đe dọa mà cũng không thể làm gì khác được. Sau khi bị con phát hiện ra, con lại cho người của con cưỡng hiếp cô ấy, lúc đó con có biết trong lòng Song Thư nghĩ gì không?”
Đối mặt với những lời chất vấn của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Quân Phi siết chặt hai tay thành nằm đấm.
Giữa đội lông mày sắc nét của người đàn ông, dường như có phần đấu tranh và phức tạp.
Lúc đầu, đối với chuyện của Hoàng Song Thư, thực ra Trần Quân Phi vẫn cảm thấy rất tội lỗi.
Chỉ là anh bình thường ngỗ ngược thành thói quen, nhìn thấy Hoàng Song Thư đã dám cùng người đàn ông khác lên dường khiến anh bị cắm sừng nên anh mới ném cô cho người của mình xử lý. Vốn nghĩ rằng anh cùng Hoàng Song Thư không có bất kỳ quan hệ nào, ai ngờ lại… “Bánh Gạo, con thích Song Thư rồi, có phải không?”