Hoàng Song Thư không nói gì, chỉ nhìn Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu nói: “Tôi… không oán hận, suy cho cùng, mọi hậu quả xảy ra đều do tôi tự chuốc lấy mà thôi. Sau này cô sẽ hạnh phúc sao?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư, tự lẩm bẩm. “Có thể, cậu chủ Huỳnh Bảo, anh là một người tốt, tôi hy vọng anh cũng sẽ hạnh phúc”
Lúc Hoàng Song Thư rời đi, cô đã ôm Phan Huỳnh Bảo.
Cái ôm này không có ý nghĩa hoa mỹ gì cả, mà chỉ là một cái ôm đơn thuần của một người bạn, Hoàng Song Thư muốn cảm ơn Phan Huỳnh Bảo đã giúp đỡ mình.
Trong lúc cô đang phải vùng vẫy trong tuyệt vọng, người kéo cô lên chính là Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Bảo đưa mắt nhìn người phụ nữ có tính cách vốn nhút nhát rời đi, vẻ mặt vốn lạnh lùng lại trở nên ôn nhu. Anh ấy tin rằng, Hoàng Song Thư sẽ thay đổi và tương lai của cô ấy sẽ trở nên tốt đẹp tươi sáng hơn.
“Chị… sao chị còn tới đây để gặp em?” Lúc Hoàng Khánh Ngân biết Hoàng Song Thư đến đây để gặp mình, kỳ thực cảm thấy có hơi xúc động.
Cô ta trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, tình cảnh này đều do mình tự tạo ra.
Ở trong tù cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới lúc còn rất nhỏ, hai chị em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, không có tiền ăn cơm, Hoàng Song Thư đi làm kiếm tiền cũng dùng để đóng học phí cho cô ta, ngay cả tiền ăn cơm bọn họ cũng không có, hàng xóm bên cạnh cho một cái bánh bao, Hoàng Song Thư cũng sẽ nhường bánh bao cho Hoàng Khánh Ngân.
Lúc nào Hoàng Song Thư cũng bảo vệ cho Hoàng Khánh Ngân, cô luôn nói, tôi là chị, tôi nhất định phải bảo vệ em gái mình thật tốt.
Nhưng bởi vì chuyện Hoàng Song Thư là gái đứng đường mà Hoàng Khánh Ngân cảm thấy Hoàng Song Thư rất dơ bẩn, cô ta còn nghĩ bộ dạng này của Hoàng Song Thư dựa vào cái gì mà được người trong xóm khen ngợi?
Cô ta bị lòng đổ ky làm mờ măt, không thấy được những chuyện Hoàng Song Thư đã làm cho mình. “Hoàng Khánh Ngân, em không nên trở thành bộ dạng như thế này”
Hoàng Song Thư nhìn em gái mình, nhất là gương mặt đã bị huỷ hoại đó, đối với người khác mà nói, đây là một gương mặt vô cùng đáng sợ, ngay cả Hoàng Khánh Ngân cũng không dám soi gương, sợ sẽ bị chính mình trong gương hù doạ.
Nhưng Hoàng Song Thư không cảm thấy thế, dù cho Hoàng Khánh Ngân nhiều lần làm tổn thương mình, Hoàng Song Thư vẫn cố chấp kiên định chuyện Hoàng Khánh Ngân chính là đứa em gái mà cô hết mực yêu thương từ trước tới nay.
“Hoàng Song Thư, em ghét nhất bộ dạng này của chị, chị biết không? Em ghét nhất bộ dạng này của chị” Hoàng Khánh Ngân hơi điên loạn gào thét với Hoàng Song Thư đang ngồi đối diện. Nhìn dáng vẻ nối điên của Hoàng Khánh Ngân, vẻ mặt của Hoàng Song Thư từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Sau khi Hoàng Khánh Ngân phát tiết một trận, dường như hơi bối rối ngôi dưới đất, nhìn vẻ mặt của Hoàng Song Thư, một người phụ nữ trước giờ luôn dịu dàng ôn nhu như vậy.
Giống như khi còn bé, cô ta nóng sốt, vẫn luôn kêu khóc gọi mẹ, Hoàng Song Thư sẽ ôm Hoàng Khánh Ngân khóc, nói với cô ta rằng có chị ở đây, Khánh Ngân đừng sợ.
Chị của cô ta vẫn luôn bảo vệ cô ta, vì cô ta, chị đã không tiếc hy sinh tất cả, cuối cùng cô ta lại làm cái gì vậy? “Hoàng Khánh Ngân, em vĩnh viễn là em gái của chị”.
Hoàng Song Thư nhìn Hoàng Khánh Ngân đang bày ra vẻ mặt mơ màng ngồi trên sàn nhà, cô nén sự chua xót trong lòng, chân thành nói với Hoàng Khánh Ngân.
Hoàng Khánh Ngân ngồi trên sàn nhà, nhìn bóng lưng Hoàng Song Thư đang từng bước rời đi, cô ta giống như người đien, nhào tới rào chắn trước mặt, nằm lấy hàng rào rồi giận dữ hét lên với Hoàng Song Thư: “Hoàng Song Thư”
Hoàng Song Thư siết chặt tay nhưng vẫn không quay đầu lai. Nhìn Hoàng Song Thư đưa lưng về phía mình, Hoàng Khánh Ngân khàn giọng nói: “Hoàng Song Thư… em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chị sẽ tha thứ cho em sao? Một người dơ bẩn xấu xa như em, chị vẫn bằng lòng nhận em là em gái chị sao?”
Hoàng Song Thư quay đầu, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoàng Khánh Ngân, Hoàng Khánh Ngân trước kia có một gương mặt rất đẹp, còn Hoàng Khánh Ngân bây giờ thật sự rất xấu xí. “Em đổ kỵ mối quan hệ của chị với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo, em lợi dụng chi, muốn tiếp cận Trần Quân Phi, sau khi nhìn thấy bé Gạo Tẻ đối xử tốt với chị, em càng muốn đuổi chị đi.
Em cố ý bỏ thuốc vào trong nước trái cây của chị, khiến cho bé Gạo Tẻ bị đuối nước, em lại cố ý hạ độc vào trong thuốc của bà chủ, khiến cho Trần Quân Phi đuối chị ra ngoài, ngay cả những chuyện của chị và bác sĩ cũng là do em nói với báo chí, những chuyện này chị đều có thể tha thứ cho em sao?
Chị vì em, bán mình cho những người đàn ông khác mua vui, em lại lòng lang dạ sói, chị vẫn bằng lòng tha thứ cho những hành động này của em sao? Hoàng Khánh Ngân, em mãi là em gái của chị”
Hoàng Song Thư bình thản nhìn Hoàng Khánh Ngân, sau khi nhẹ nhàng bỏ lại những lời này, cô quay lưng rời đi.
Sau khi Hoàng Song Thư rời đi, Hoàng Khánh Ngân đưa tay ra, như muốn giữ lấy Hoàng Song Thư vậy.
Đây là chị của cô ta, trên thể giới này, chỉ có Hoàng Song Thư đối xử tốt với cô ta nhất, nhưng cô ta đã làm cái gì? việc làm của cô ta chính là đang dùng dao đâm vào tim Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư chịu đựng đau khổ cũng là vì cô ta. Nếu không phải vì cô ta, Hoàng Song Thư sẽ không bị bác sĩ dụ dỗ cưỡng hiếp, càng không bị Trần Quân Phi ném cho đám vệ sĩ bỡn cợt.
Ngày đó chắc chắn là Hoàng Song Thư đã rất tuyệt vọng, nhưng cô vẫn phải đối mặt, cô phải sống, có sống mới có thể chăm sóc cho em gái mình, chỉ có sống mới có thể âm thầm bảo vệ tình cảm thấp hèn của mình.
Hoàng Song Thư…
Hoàng Khánh Ngân che mặt khóc nức nở, lúc này đây Hoàng Khánh Ngân đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn, không phải sao? “Ông nói gì? Cô ấy đi rồi sao? Ai cho phép?” Lúc Trần Quân Phi phấn khởi vội vàng mang theo đồ bổ đến bệnh viện thì nghe tin Hoàng Song Thư đã rời khỏi bệnh viện.
Trần Quân Phi tức điên lên, nắm chặt áo của bác sĩ, bày ra vẻ mặt vô cùng thâm độc, giận dữ gầm thét với bác sĩ.
Bác sĩ bị dáng vẻ của Trần Quân Phi hù lắp bắp nói: Quân Phi, cậu tỉnh táo lại trước đã, cô Song Thư muốn rời đi, chúng tôi cũng không có cách ngăn cản được, dù sao đó cũng là tự do của cô Bác sĩ sợ sệt cúi đầu nói với Trần Quân Phi đang tức giận không thôi. “Chết tiệt, ai cho phép cô ấy đi, cô ấy dám rời xa tôi, cô ấy nhất định sẽ biết tay tôi, người phụ nữ này, quả nhiên vẫn ngông cuồng giống trước kia.”
Trần Quân Phi đẩy bác sĩ ra, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn dáng vẻ dọa người của Trần Quân Phi, bác sĩ im lặng lau mồ lạnh trên trán.
Hoàng Song Thư và Trần Phi, thật đúng là không nhìn ra được quan hệ của hai người họ. Nhìn dáng vẻ Trần Quân Phi quan tâm Hoàng Song Thư tới vậy, chắc có lẽ quan hệ của họ không hề đơn giản, “Trần Quân Phi, anh đi đâu đấy?”
Lúc Trần Quân Phi đang nổi giận vội vàng xông vào khi cửa thang máy mở, Phan Huỳnh Bảo đi ra từ trong thang máy, thấy vẻ mặt Trần Quân Phi u ám đáng sợ, lông mày anh ấy hơi nhíu lại, giữ lấy áo Trần Quân Phi, lạnh lùng hỏi. “Cút ngay, bây giờ bố mày không rãnh đếm xia tới cậu.”
Trần Quân Phi không kiên nhẫn nhìn Phan Huỳnh Bảo, gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra. “Anh muốn đi tìm Hoàng Song Thư sao?”
Phan Huỳnh Bảo cau mày, nhưng không hề tức giận, trái lại vô cùng bình tĩnh nói với Trần Quân Phi. “Cậu biết Hoàng Song Thư rời khỏi bệnh viện sao? Mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo, có phải cậu đưa Hoàng Song Thư đi không?” Trần Quân Phi như muốn nổ tung, siết chặt áo Phan Huỳnh Bảo, rống lên giận dữ. Mặt Phan Huỳnh Bảo không cảm xúc nhìn Trần Quân Phi, trầm tĩnh nói: “Buông tay ra. Tôi không buông, tên khốn đáng chết này, Hoàng Song Thư là của tôi.. Hoàng Song Thư là của anh sao? Trần Quân Phi, ai cho anh tự tin lớn vậy? Kiêu ngạo tự đại, anh cho rằng anh là tổng giám đốc tập đoàn Aliba thì giỏi lắm à? Đừng quên, những thứ này của anh đều do Trần Thanh Vũ và mẹ cho anh, nếu không phải lúc còn trẻ bọn họ phẩn đấu tạo ra tài sản, chỉ bằng anh, anh cho rằng mình tuổi trẻ tài cao sao? Ngoại trừ có một thân hình đẹp thì anh còn có cái gì? Những người phụ nữ bên cạnh anh, có người nào không phải vì tiền của anh không? Anh cho rằng người khác thích anh là bởi vì anh sao? Lúc anh không có gì trong tay, ngay cả một cái rắm anh còn không có đâu, anh có tư cách gì mà ở đây kiêu ngạo? Cậu..” ra được quan hệ của hai người họ. Nhìn dáng vẻ Trần Quân Phi quan tâm Hoàng Song Thư tới vậy, chắc có lẽ quan hệ của họ không hề đơn giản, “Trần Quân Phi, anh đi đâu đấy?”
Lúc Trần Quân Phi đang nổi giận vội vàng xông vào khi cửa thang máy mở, Phan Huỳnh Bảo đi ra từ trong thang máy, thấy vẻ mặt Trần Quân Phi u ám đáng sợ, lông mày anh ấy hơi nhíu lại, giữ lấy áo Trần Quân Phi, lạnh lùng hỏi. “Cút ngay, bây giờ bố mày không rãnh đếm xia tới cậu.”
Trần Quân Phi không kiên nhẫn nhìn Phan Huỳnh Bảo, gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra. “Anh muốn đi tìm Hoàng Song Thư sao?”
Phan Huỳnh Bảo cau mày, nhưng không hề tức giận, trái lại vô cùng bình tĩnh nói với Trần Quân Phi. “Cậu biết Hoàng Song Thư rời khỏi bệnh viện sao? Mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo, có phải cậu đưa Hoàng Song Thư đi không?” Trần Quân Phi như muốn nổ tung, siết chặt áo Phan Huỳnh Bảo, rống lên giận dữ.
Mặt Phan Huỳnh Bảo không cảm xúc nhìn Trần Quân Phi, trầm tĩnh nói: “Buông tay ra. Tôi không buông, tên khốn đáng chết này, Hoàng Song Thư là của tôi.. Hoàng Song Thư là của anh sao? Trần Quân Phi, ai cho anh tự tin lớn vậy? Kiêu ngạo tự đại, anh cho rằng anh là tổng giám đốc tập đoàn Aliba thì giỏi lắm à? Đừng quên, những thứ này của anh đều do Trần Thanh Vũ và mẹ cho anh, nếu không phải lúc còn trẻ bọn họ phẩn đấu tạo ra tài sản, chỉ bằng anh, anh cho rằng mình tuổi trẻ tài cao sao? Ngoại trừ có một thân hình đẹp thì anh còn có cái gì? Những người phụ nữ bên cạnh anh, có người nào không phải vì tiền của anh không? Anh cho rằng người khác thích anh là bởi vì anh sao? Lúc anh không có gì trong tay, ngay cả một cái rắm anh còn không có đâu, anh có tư cách gì mà ở đây kiêu ngạo? Cậu..” sao bọn họ cũng là anh em mà.
Bố, những việc làm này của con sẽ làm bố vui chứ? Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, trên gương mặt tuẩn tú hiện lên nét ôn hoà. “Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu ớt vậy?” Nửa năm sau, sức khỏe Huỳnh Bảo Nhi vẫn luôn ổn định nhưng đột nhiên bắt đầu suy yếu, ngay cả xuống giường cũng có chút khó khăn.
Khuôn mặt người phụ nữ tiêu tuy, da tái xám, ngũ quan vốn tinh xảo xinh đẹp lại trở nên tối tăm ám đạm. Nửa năm nay tóc đã bắt đầu bạc đi nhiều.
Trần Thanh Vũ nhìn thần sắc của Huỳnh Bảo Nhi, tim như bị ai bóp lấy, ông run run ngón tay, cầm bàn tay lạnh như băng của Huỳnh Bảo Nhi, giận dữ hét lên với Lê Hoàng Long. Đã lâu rồi Trần Thanh Vũ không tức giận như vậy, dù sao cũng đã lớn tuổi, nổi giận rất dễ tổn hại sức khoẻ.