Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 343:




“Những thứ đó đều là đồ lừa gạt, bọn họ muốn lừa tiền mà thôi. Nếu như anh còn tiếp tục như thế sẽ mất mạng đấy.” Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu rồi gầm lên giận dữ với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ đường đường là người được tiếp xúc với nền giáo dục mới của thế kỷ hai mươi mốt, sao có thể bị những thứ này mê hoặc chứ? “Nhưng mà nếu như uống máu của anh thì không phải em sẽ nhanh chóng khỏe lại sao?”
Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi, đau lòng mở miệng đáp lại. “Dừng ngay hành động của anh lại đi Trần Thanh Vũ.” Bà cố gắng đứng dậy bước về phía Trần Thanh Vũ, cất giọng nói với ông ấy.
Thế nhưng ông vẫn cố chấp lắc đầu: “Không sao mà, anh còn có thể làm được. Anh vẫn còn máu có thể cho em uống, anh có thể cứu em. Im miệng, em không cho phép.” Huỳnh Bảo Nhi ôm lấy ngực nhìn Trần Thanh Vũ vẫn đang cố chấp kia, hô hấp dần trở nên khó khăn. “Bảo Nhi, em làm sao vậy?” Trần Thanh Vũ nhìn thấy bộ dạng khó thở của Huỳnh Bảo Nhi, gương mặt lập tức biến sắc chạy tới.
Ông đỡ lấy thân thể của bà, trên gương mặt là vẻ đau khổ khôn nguôi. “Em.. khó chịu quá… Trần Thanh Vũ..” Huỳnh Bảo Nhi há miệng ra thở nhưng cũng chỉ phát ra được những âm thanh thêu thào đứt quãng.
Trần Thanh Vũ gầm lên một tiếng mặc kệ đôi tay mình vẫn đang chảy máu, ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi chạy ra khỏi phòng sách Hành động của Trần Thanh Vũ đánh thức cả Trần Quân Phi, bé Gạo Tẻ và cả những người làm, quản gia ở trong biệt thự.
Sau khi nhìn theo sắc mặt hoảng hốt của ông, mọi người lập tức phát hiện ra Huỳnh Báo Nhi đang vô cùng đau đớn.
Trần Thanh Vũ gọi Trần Danh lái xe đưa bà đi bệnh viện, còn Trần Quân Phi thì năm chặt lấy bàn tay của bé Gạo Tẻ, sắc mặt anh cũng đang vô cùng hoảng sợ. “Anh hai, mẹ.. chúng ta mau đi thăm mẹ đi.”
Cô bé hơi sợ hãi nhìn anh lên tiếng, giọng nói non nớt giờ đây có thể nghe ra được cả sự run rẩy. “Được.” Trần Quân Phi nhanh chóng hoàn hồn ôm theo bé Gạo Tẻ đi khỏi biệt thự.
Bầu trời đen kịt giống như tâm trạng bây giờ của Trần Quân Phi, vừa lo lắng không yên lại vừa mờ mịt chẳng biết phải làm gì.
Ở bệnh viện.
Ở đây ánh đèn sáng loáng, người người hỗn loạn.
Lê Hoàng Long bị người khác gọi dậy trong đêm, sau khi biết Huỳnh Bảo Nhi xảy ra chuyện, ông ta chắng còn lo được gì nữa lập tức vội vài chạy đến phòng phẫu thuật, thậm chí cả giày còn chưa kịp mang.
Lúc ông ta tới, Trần Thanh Vũ đang ủ rũ ngẩn người nhìn theo ánh đèn đang sáng ở phòng phẫu thuật, bộ dạng đó thật khiến Lê Hoàng Long muốn đánh cho một trận. “Thanh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại phải nhập viện?”
Lê Hoàng Long cau mày nhìn Trần Thanh Vũ hỏi. “Tôi… không biết. Tôi chỉ muốn cứu Bảo Nhi thôi, tôi không muốn cô ấy đau khổ. Tôi chỉ muốn cô ấy mạnh khỏe..”
Trần Thanh Vũ nhìn Lê Hoàng Long rồi bắt đầu lấm bẩm. Nghe lời này của Trần Thanh Vũ khiến Lê Hoàng Long bất giác nheo mắt lại. “Tay của cậu làm sao thế?” Lê Hoàng Long tỉnh mắt nhìn thấy cổ tay Trần Thanh Vũ vẫn đang chảy máu, ông ta vội vàng cầm cổ tay của Trần Thanh Vũ lên xem, biểu cảm cũng dần trở nên khó coi. “Cậu đã làm gì? Không phải là cậu lấy máu minh cho Huỳnh Bảo Nhi uống đấy chứ?” Lê Hoàng Long là bác sĩ nên sau khi nhìn vết thương dữ tợn đáng sợ trên cổ tay Trân Thanh Vũ, ông ta rất nhanh có thể đoán ra lý do.
Lê Hoàng Long mở to mắt không dám tin nhìn Trần Thanh Vũ, giống hệt như lần đầu quen ông ấy.
Trần Thanh Vũ sững người nhìn theo Lê Hoàng Long, đôi mắt toát lên vẻ mê man. “Tôi muốn cứu Bảo Nhi. Cậu thật sự điên rồi sao? Việc như thế mình cũng chỉ mới nhìn thấy trong sách ở Bắc Giang mà thôi, đều là mấy phương pháp xa xưa từ đời nào rồi sao cậu có thể tin theo những chuyện vô căn cứ như thế được? Nhưng mà sức khỏe của cô ấy đã tốt lên rất nhiều rồi Ngu xuẩn, chẳng lẽ cậu nghĩ tình trạng sức khỏe của cô ấy tốt lên là nhờ có máu của cậu sao? Mình đã nói những triệu chứng đó sẽ xuất hiện theo thời gian trên mặt lý thuyết thôi, cũng giống như có những người bị chẩn đoán là giai đoạn cuối rồi, không còn chút hy vọng sống sót nhưng họ vẫn có thể sống tới mấy mươi năm. Mình đã nói đó chỉ là thời gian trên lý thuyết mà, sức khỏe của Huỳnh Bảo Nhi bây giờ đang dần dần tốt lên, mình cũng rất vui mừng. Chỉ có thể nói là những phương thuốc đông y đã dần phát huy tác dụng rồi. Sao cậu có thể lấy máu mình nuôi cô ấy chứ? Cậu không muốn sống nữa có đúng không? Huỳnh Báo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi..” Trần Thanh Vũ giống như bị quỷ nhập liên tục lắc người gọi tên Huỳnh Bảo Nhi. Trần Thanh Vũ nhìn Lê Hoàng Long rồi bắt đầu lấm bẩm. Nghe lời này của Trần Thanh Vũ khiến Lê Hoàng Long bất giác nheo mắt lại. “Tay của cậu làm sao thế?” Lê Hoàng Long tỉnh mắt nhìn thấy cổ tay Trần Thanh Vũ vẫn đang chảy máu, ông ta vội vàng cầm cổ tay của Trần Thanh Vũ lên xem, biểu cảm cũng dần trở nên khó coi. “Cậu đã làm gì? Không phải là cậu lấy máu minh cho Huỳnh Bảo Nhi uống đấy chứ?” Lê Hoàng Long là bác sĩ nên sau khi nhìn vết thương dữ tợn đáng sợ trên cổ tay Trân Thanh Vũ, ông ta rất nhanh có thể đoán ra lý do.
Lê Hoàng Long mở to mắt không dám tin nhìn Trần Thanh Vũ, giống hệt như lần đầu quen ông ấy.
Trần Thanh Vũ sững người nhìn theo Lê Hoàng Long, đôi mắt toát lên vẻ mê man. “Tôi muốn cứu Bảo Nhi. Cậu thật sự điên rồi sao? Việc như thế mình cũng chỉ mới nhìn thấy trong sách ở Bắc Giang mà thôi, đều là mấy phương pháp xa xưa từ đời nào rồi sao cậu có thể tin theo những chuyện vô căn cứ như thế được? Nhưng mà sức khỏe của cô ấy đã tốt lên rất nhiều rồi Ngu xuẩn, chẳng lẽ cậu nghĩ tình trạng sức khỏe của cô ấy tốt lên là nhờ có máu của cậu sao? Mình đã nói những triệu chứng đó sẽ xuất hiện theo thời gian trên mặt lý thuyết thôi, cũng giống như có những người bị chẩn đoán là giai đoạn cuối rồi, không còn chút hy vọng sống sót nhưng họ vẫn có thể sống tới mấy mươi năm. Mình đã nói đó chỉ là thời gian trên lý thuyết mà, sức khỏe của Huỳnh Bảo Nhi bây giờ đang dần dần tốt lên, mình cũng rất vui mừng. Chỉ có thể nói là những phương thuốc đông y đã dần phát huy tác dụng rồi. Sao cậu có thể lấy máu mình nuôi cô ấy chứ? Cậu không muốn sống nữa có đúng không? Huỳnh Báo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi..” Trần Thanh Vũ giống như bị quỷ nhập liên tục lắc người gọi tên Huỳnh Bảo Nhi, cuối Nghe xong câu nói đó của Lê Hoàng Long, cả người Trần Quân Phi lập tức trở nên căng cứng, anh cuộn chặt tay lại không lên tiếng. “Anh hai, bổ sẽ thế nào ạ?” Bé Gạo Tẻ ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ lo âu.
Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Trần Quân Phi rồi ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé và nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Thật sao?” Cô bé ôm lấy người anh ấy rồi cất giọng non nót hỏi. “Thật đó, phải tin anh ba.” Phan Huỳnh Bảo ôm người cô bé lên rồi nhẹ nhàng cất tiếng.
Sau khi nghe anh ấy nói xong, cô bé gật đầu thật mạnh rồi cọ má vào cổ anh ấy hỏi tiếp: “Anh ba mẹ cũng sẽ không sao đúng không ạ? Đúng thế, mẹ cũng sẽ không sao. Bé Gạo Tẻ phải ngoan nhé, có biết không? Vâng a.” Cô bé gật đầu đáp. Nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của bé Gạo Tẻ, trong lòng Phan Huỳnh Bảo dần dâng lên một cảm giác phức tạp.
Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn. Anh ấy biết, Trần Quân Phi biết, Lê Hoàng Long cũng biết.
Việc duy nhất mà bọn họ có thể làm bây giờ là cầu mong cho hai người Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ có thể sống được thêm một khoảng thời gian nữa, ít nhất là không lưu lại nuối tiếc nào cả.
Lúc Huỳnh Bảo Nhi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi. Bên cạnh bà là Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo và cả bé Gạo Té nhưng lại không có Trần Thanh Vũ. Bà đưa mắt nhìn quanh, gương mặt trắng bệch trông càng ú rũ. “Quân Phi, Huỳnh Bảo, bé Gạo Tẻ.. Bổ của các con đâu? Bố bị chủ Lê Hoàng Long ép đi nghỉ ngơi rồi, cơ thể ông ấy cũng không tốt.”
Trước đó Trần Thanh Vũ vẫn cưỡng ép cơ thể mình lấy máu duy trì mạng sống cho Huỳnh Bảo Nhi, lần này bệnh tình của bà cũng khiến Trần Thanh Vũ cảm thấy lo sợ, khiến cho tinh thần kiên trì kéo dài mãi kia cũng sụp đổ, cơ thể cũng ngã xuống theo.
Tối hôm qua sau khi Huỳnh Bảo Nhi thoát khỏi cơn nguy hiểm thì Trần Thanh Vũ lại bắt đầu sốt cao, cho đến hiện giờ vẫn chưa hạ. Vết thương nhiễm trùng, lại nghiêm trọng cộng thêm việc mất máu quá nhiều khiến tình trạng ông trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Lê Hoàng Long không cho bọn họ nói với Huỳnh Bảo Nhi chuyện này bởi vì cơ thể bà hiện còn rất yếu. “Sau này không cho phép bổ làm những việc như thế nữa, mấy đứa canh bố cho kỹ.”
Huỳnh Bảo Nhi cau mày lên tiếng. “Được, con biết rồi. Mẹ, mẹ có đói không?” Trần Quân Phi nhìn bà rồi mở miệng hỏi.
Huỳnh Báo Nhi lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi. “Mẹ hơi mệt, có lẽ vẫn chưa hồi phục hẳn. Con đưa bé Gạo Tẻ về trước đi, mấy đứa đã ở đây cả một đêm rồi, lát nữa còn phải đi làm nữa. Mau về nghỉ ngơi đi. Không, con muốn ở đây với mẹ.” Trần Quân Phi lập tức từ chối, Phan Huỳnh Bảo cũng thế.
Nhìn hai người cố chấp như vậy, bà lập tức nghiêm nghị đáp: “Quân Phi, Huỳnh Bảo, nghe lời đi. Mẹ ở đây rất ổn, chắc dì Vũ Khả hân cũng sắp tới rồi, lát nữa sẽ tới thăm mẹ thôi. Mẹ không có việc gì cả, hơn nữa không phải là ở đây còn có Lê Hoàng Long sao? Chẳng lẽ bọn con còn lo mẹ xảy ra chuyện gì được?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng họ chỉ có thể đưa theo bé Gạo Tẻ trở về.
Nhìn con của mình đi khỏi bà mới có thể thờ phào một hơi. Sau đó bà mê man ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều rồi. Phan Huỳnh Bảo đưa canh bổ dưỡng vào cho bà uống nhưng Huỳnh Bảo Nhi chỉ uống một chút rồi bảo anh ấy về. Sau khi Phan Huỳnh Bảo về khoảng mười phút, Vũ Khả Hân, Vũ Hoàng Nam cùng với Vũ Vĩnh Kỳ cùng nhau tới đó. Con trai của Vũ Khả Hân là một đứa bé đẹp trai, ngũ quan kết hợp những nét của cả bố và mẹ. Quan trọng nhất là tính cách giống hệt Vũ Hoàng Nam – rất điểm đạm lịch sự. Sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi, cậu bé lập tức cất tiếng giòn vang: “Chào dì. Vĩnh Kỳ ngoan quá!” Đã lâu lắm rồi Huỳnh Bảo Nhi chưa gặp cậu bé. Cậu bé lớn lên rất nhanh, tuy rằng Vĩnh Kỳ nhỏ tuổi hơn bé Gạo Tẻ nhưng bây giờ đã cao bằng cô bé rồi. “Vũ Hoàng Nam, anh đưa Vĩnh Kỳ đi dạo đi, em ở đây với Vân Hạ là được”
Gương mặt xanh xao của Huỳnh Bảo Nhi khiến người ta cảm thấy bà càng yếu ớt hơn, nhìn Huỳnh Bảo Nhi như thế Vũ Khả Hân cực kỳ đau lòng.
Bà ấy ngoảnh lại nhìn Vũ Hoàng Nam rồi lên tiếng.
Vũ Hoàng Nam cũng nhìn Vũ Khả Hân rồi gật đầu, dắt Vũ Vĩnh Kỳ đi ra.
Phòng bệnh yên tĩnh dần toát lên bầu không khí khó hình dung được.
Vũ Khả Hân ngồi ở bên giường giơ tay ra nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy gò của Huỳnh Bảo Nhi rồi nói: “Vân Hạ, em thấy thế nào rồi? Vẫn ổn, chỉ hơi mệt chút thôi” Bà vỗ vào bàn tay Vũ Khả Hân ngỏ ý báo Vũ Khả Hân không cần lo lắng. “Tại sao em lại phải chịu giày vò nhiều như thế chứ? Khả Hân, chị không nên nghĩ như vậy. Có thể sống đến tuổi này là chúng ta đã phải cảm thấy may mắn rồi. Hơn nữa bây giờ em không hề nuối tiếc gì nữa, Quân Phi đã trưởng thành rồi, Huỳnh Bảo cũng thể còn bé Gạo Tẻ đang dần lớn lên. Em chẳng còn gì hối tiếc nữa rồi. Nhưng mà… chị rất đau lòng.” Khóe mắt của Vũ Khả Hân đỏ hoe nhìn Huỳnh Bảo Nhi khàn giọng đáp. “Bất cứ sinh mạng nào được sinh ra rồi cũng sẽ phải mất đi, đây chỉnh là cuộc sống”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.