"Anh hai, anh đừng tức giận, có được không?" Bé Gạo Tẻ từ trong lòng Phan Huỳnh Bảo nhảy xuống, chạy về phía Trần Quân Phi. Gần đây tâm trạng của Trần Quân Phi không được tốt, nhưng anh không thể hiện ra cho bé Gạo Tẻ thấy.
Anh ngồi xuống, ôm lấy bé Gạo Tẻ và nói: "Anh hai không tức giận." "Em bé rất xinh xắn, bé Gao Tẻ đã trở thành cô, anh hai làm bố rồi. Cho nên anh hai phải đối xử thật tốt với chị gái xinh đẹp. Di Khả Hân nói, anh hai nên học cách dỗ phụ nữ, anh hai đừng giống như Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ đáng ghét lắm." Bé Gạo Tẻ nhãn mũi nói. "Được." Trần Quân Phi nghe những lời trẻ con của bé Gạo Tẻ, khuôn mặt đẹp trai vốn đang không vui, dần dần trở nên dịu dàng hơn. "Ngày mai bé Gạo Tẻ đến bệnh viện thăm Song Thư, được không?" "Được, bé Gạo Tẻ sẽ giúp anh hai theo đuổi vợ." Bé Gạo Tẻ vỗ ngực như người lớn.
Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo không nhịn được cười khi nhìn thấy hành động trẻ con của bé Gạo Tẻ. Sau khi bé Gạo
Tẻ lên lầu, nụ cười trên mặt Trần Quân Phi ngay lập tức biển mất. Phan Huỳnh Bảo thản nhiên liếc nhìn Trần Quân Phi, sau đó đứng dậy nói: "Anh hãy tự suy nghĩ cho kỹ xem bản thân mình muốn gì đi."
Sau khi để lại những lời này, Phan Huỳnh Bảo lập tức quay người rời đi. Trần Quân Phí nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo với đôi mắt sâu thẳm. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ đầy đau đớn của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi như thế này, được không? Bệnh viện, ánh đèn sáng rực rỡ. Hành lang yên ắng, lộ ra một hơi thở tĩnh lặng. Trần Quân Phi bước ra khỏi thang máy, bảo vệ canh gác ở trước cửa phòng bệnh của Hoàng Song Thư ngay lập tức bước đến chào anh. "Cậu chủ Quận Phi." "Tình hình của cô ấy hôm nay thể nào rồi?" Trần Quân Phi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào bên trong qua cánh cửa khép hờ, hờ hững nói. "Tâm trạng của cô ấy hôm nay cũng giống như trước, không có nhiều thay đổi." "Tôi biết rồi." Trần Quân Phi siết chặt nắm đấm.
Anh nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào phòng. Bên trong, Hoàng Song Thư đã ngủ say, gần như cử đến thời điểm này mỗi đêm, anh lại tới đây để thăm cô.
Trần Quân Phi biết Hoàng Song Thư không muốn nhìn thấy mình. Cho nên anh cũng không xuất hiện trước mắt cô nữa, chỉ đến đây nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hoàng Song Thư mỗi ngày.
Trần Quân Phi ngồi trên giường của Hoàng Song Thư, đưa tay ra. Ngay khi tay anh sắp chạm vào khuôn mặt của cô, người vốn đang nhãm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt. Tay của Trần Quân Phi dừng lại ở lưng chừng, đột nhiên cứng lại. "Em... dậy rồi à? Có phải không thoải mái ở đâu không? Hay là... đói bụng rồi?" Không khí dần trở nên vô cùng cứng ngắc, Trần Quân Phi lúng túng nhìn Hoàng Song Thư, khàn giọng hỏi.
Hoàng Song Thư hờ hững liếc nhìn Trân Quân Phi, rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, đôi mắt mang theo sự lạnh lùng và xa cách khó tả. Sống lưng của Trần Quân Phi không khỏi cứng đờ, khuôn mặt lạnh lùng phủ lên nét u buồn ảm đạm. "Về cái chết của Lâm Huy Thành, đúng là có liên quan đến tôi, thật xin lỗi."
Trần Quân Phi buồn bã củi đầu, nói lời xin lỗi. Sống lưng Hoàng Song Thư đông cứng lại, bàn tay người phụ nữ giau dưới lớp chăn bông không nhịn được mà siết chặt thành năm đầm. Nhưng cô lại không hề mở miệng, như không muốn nói chuyện với anh. "Hoàng Song Thư, con trai của chúng ta đã được gần một tháng rồi, ngày mốt là ngày đầy tháng. Tôi đã đặt một khách sạn năm sao và mời rất nhiều người. Ngày mai em có thể xuất viện, chờ đầy tháng của con xong, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?"
Thấy Hoàng Song Thư không nói gì, Trần Quân Phi do dự một chút rồi đưa tay ôm lấy eo của cô. Đột nhiên bị Trần Quân Phi ôm lấy, cả người Hoàng Song Thư run lên bần bật, bày ra vẻ mặt khó có thể diễn tả được.
Bởi vì Hoàng Song Thư quay lưng về phia Trân Quân Phi, cho nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này như thế nào.
Anh hôn lên cổ của Hoàng Song Thư rồi lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi, tôi không hiểu gì về tình yêu. Tôi rất ích kỷ, tôi ích kỷ không muốn em bị bất cứ ai cướp đi mất, cái chết của Lâm Huy Thành, tôi cũng là người có liên quan. Nhưng tôi không hối hận khi dùng cách này để giữ em bên người, Hoàng Song Thư, tôi thật sự rất thích em." "Trần Quân Phi, anh không hiểu tình yêu một chút nào cả" Rất lâu sau đó, Hoàng Song Thư quay đầu lại, dùng cặp mắt lạnh lùng trong suốt, vẻ mặt lạnh như băng liếc nhìn Trần Quân Phi.
Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ như cắt đi từng lớp da thịt trên người Trần Quân Phi, anh cảm thấy cả người mình như đang run lên.
Anh mím môi, rồi khàn giọng nói: "Tôi... không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng học cách yêu một người. Hoàng Song Thư, tôi sẽ đối xử tốt với em, trước đây tôi là một thằng khốn nạn. Tôi biết, nhưng tôi sẽ đối xử với em thật tốt, nếu như chúng ta ở bên nhau, chắc chắn mẹ tôi cũng sẽ rất vui."
Trần Quân Phi buồn bã củi đầu, nói lời xin lỗi. Sống lưng Hoàng Song Thư đông cứng lại, bàn tay người phụ nữ giau dưới lớp chăn bông không nhịn được mà siết chặt thành năm đầm. Nhưng cô lại không hề mở miệng, như không muốn nói chuyện với anh. "Hoàng Song Thư, con trai của chúng ta đã được gần một tháng rồi, ngày mốt là ngày đầy tháng. Tôi đã đặt một khách sạn năm sao và mời rất nhiều người. Ngày mai em có thể xuất viện, chờ đầy tháng của con xong, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?"
Thấy Hoàng Song Thư không nói gì, Trần Quân Phi do dự một chút rồi đưa tay ôm lấy eo của cô. Đột nhiên bị Trần Quân Phi ôm lấy, cả người Hoàng Song Thư run lên bần bật, bày ra vẻ mặt khó có thể diễn tả được.
Bởi vì Hoàng Song Thư quay lưng về phia Trân Quân Phi, cho nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này như thế nào.
Anh hôn lên cổ của Hoàng Song Thư rồi lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi, tôi không hiểu gì về tình yêu. Tôi rất ích kỷ, tôi ích kỷ không muốn em bị bất cứ ai cướp đi mất, cái chết của Lâm Huy Thành, tôi cũng là người có liên quan. Nhưng tôi không hối hận khi dùng cách này để giữ em bên người, Hoàng Song Thư, tôi thật sự rất thích em." "Trần Quân Phi, anh không hiểu tình yêu một chút nào cả" Rất lâu sau đó, Hoàng Song Thư quay đầu lại, dùng cặp mắt lạnh lùng trong suốt, vẻ mặt lạnh như băng liếc nhìn Trần Quân Phi.
Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ như cắt đi từng lớp da thịt trên người Trần Quân Phi, anh cảm thấy cả người mình như đang run lên.
Anh mím môi, rồi khàn giọng nói: "Tôi... không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng học cách yêu một người. Hoàng Song Thư, tôi sẽ đối xử tốt với em, trước đây tôi là một thằng khốn nạn. Tôi biết, nhưng tôi sẽ đối xử với em thật tốt, nếu như chúng ta ở bên nhau, chắc chắn mẹ tôi cũng sẽ rất vui."
Sau đó cả hai bắt đầu ngồi uống rượu cùng nhau. Trần Quân Phi vẫn luôn ngạo nghễ, từ bé đã được rất nhiều có gái vây quanh. Nhưng từ khi ở bên Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi chưa bao giờ tìm kiếm người phụ nữ khác. Lê Hoàng An tin rằng Trần Quân Phi thật sự thích Hoàng Song Thư, chỉ là anh ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Hoàng Song Thư muốn từ bỏ đoạn tình cảm đối với Trần Quân Phi để bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng Trần Quân Phi lại không đồng ý, cuối cùng lại làm hại đến Lâm Huy Thành. "Lê Hoàng An, tôi phải làm gì... thì Hoàng Song Thư mới chịu tha thứ cho tôi?"
Hai người ngồi dưới sàn, xung quanh đều là vỏ chai rượu, căn phòng yên tĩnh tràn lên mùi rượu nồng nặc. Tay Trần Quân Phi cầm chai rượu, trên khuôn mặt đẹp trai phủ lên vẻ kiêu ngạo và tăm tối.
Lê Hoàng An nghe xong, nhếch môi nói: "Phụ nữ ấy à, anh cứ dỗ dành đi, dù sao cô ấy cũng từng rất thích anh. Nếu anh đối xử thật tốt với cô ấy, cô ấy sẽ lại thích anh một lần nữa. Phụ nữ đều thích những người đàn ông dịu dàng, anh đối xử nhẹ nhàng với cô ấy là được."
Dịu dàng? Đôi mắt Trần Quân Phi nheo lại đây nguy hiểm, hình như Lâm Huy Thành là một người đàn ông rất dịu dàng? Có phải nếu như anh trở thành một người đàn ông dịu dàng như Lâm Huy Thành, Hoàng Song Thư sẽ tha thứ cho anh? Sẽ bên cạnh anh?
Ngày hôm sau, Hoàng Song Thư xuất viện, Trần Quân Phi cố ý lùi lại hết tất cả công việc, đến phòng bệnh của cô từ lúc sáng sớm. "Chị xinh đẹp ơi, chị còn chỗ nào không thoải mái hay không?" Bé Gạo Tẻ quan lấy Hoàng Song Thư, ngây thơ hỏi cô. Hoàng Song Thư đối xử với bé Gạo Tẻ không giống với những người khác, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm dần trở nên dịu dàng: "Chị không khó chịu." "Song Thư, chúng ta về nhà thôi." Nhìn thấy Hoàng Song Thự cuối cùng cũng nở nụ cười. Trần Quân Phi không nhịn được vui mừng, bước lên định cầm tay cô, nhưng lại bị Hoàng Song Thư tránh đi.
Khuôn mặt Trần Quân Phi hơi cứng lại, sau khi bé Gạo Tẻ nhận ra điều này. Cô bé nhẹ nhàng năm lấy tay Hoàng Song Thư rồi dùng sức xoa xoa: "Chị xinh đẹp, chúng ta về nhà thôi, hôm nay thím Vinh làm rất nhiều đồ ăn ngon đó. "Được." Hoàng Song Thư năm tay bé Gạo Tẻ, rồi đi thẳng về phía trước.
Trần Quân Phi nhìn theo bóng lưng Hoàng Song Thư với vẻ mặt ảm đạm, hai tay anh siết chặt lại. Suốt đường đi, khuôn mặt đẹp trai của Trần Quân Phi vô cùng căng thẳng, mà Hoàng Song Thư thì ôm bé Gạo Tẻ, ngước đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp của xe hơi tràn ngập sự tĩnh lặng, cứng nhắc khó tả.
Bé Gạo Tẻ vặn vẹo cơ thể, đôi mất xinh đẹp hiện lên vẻ gian xảo, đưa tay sờ sờ bộ ngực của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư giật mình, hai tai nóng bừng lên: "Bé Gạo
Te..." "Chị gái xinh đẹp, nơi này của chị hình như rất lớn, có phải là có rất nhiều sữa hay không?"
Bum!
Đối với lời nói của bé Gạo Tẻ, Hoàng Song Thư không nói được lời nào, hai má của cô nóng bừng, lại không biết nên giải thích như thế nào với bé Gạo Tẻ. Gần đây ngực của cô có hơi căng ra, có thể là do mới sinh con, đứa bé lại không cần Hoàng Song Thư cho bú, nên rất có khả năng sẽ căng ra. "Em bé rất dễ thương, rất giống chị xinh đẹp. Chị xinh đẹp có muốn gặp em bé không?" Bé Gạo Tẻ cười hì hì khi nhìn thấy Trần Quân Phi nhìn chăm chăm vào bộ ngực của Hoàng Song Thư.
Anh hai có phải rất thích bộ ngực của chị gái xinh đẹp hay không? Có cảm giác như nước miếng của anh sắp chảy ra đến nơi rồi. "Không cần đâu." Cơ the Hoàng Song Thư lập tức cứng đờ, sắc mặt vốn ứng hồng đã dần dần phai nhạt, cô lạnh lùng lắc đầu.
Thái độ của Hoàng Song Thư đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, điều này cũng khiến cho Trần Quân Phi bỗng cảm thấy căng thẳng hơn, Hai tay anh siết chặt, ánh mắt đượm vẻ lo lầng mù mịt mà chính anh cũng không hiểu. Bé Gạo Tẻ nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư. Cô bé nhẹ nhàng kéo cánh tay Hoàng
Song Thư, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị gái xinh đẹp không thích em bé sao?"
Hoàng Song Thư ru måt xuống, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của bé Gạo Tẻ, nhưng không nói gì. Bầu không khí ở trong xe bỗng dưng trở nên kỳ quái.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước sân nhà họ Trần.
- ---------------------------