Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 363: Nghi kỵ




Trần Quân Phi đưa tài liệu và áo khoác cho người giúp việc, vẻ mặt thản nhiên vuốt cằm nói với Trương Cúc Hoa: "Hôm nay Bánh Quy rất nghe lời." Trương Cúc Hoa như một người vợ hiền đi theo Trần Quân Phi nói. "Bánh Quy ơi, bố về rồi đây, đến đây gọi bố cái nào." Trần Quân Phi vươn tay khều gương mặt đứa bé rồi nói.
Mặt Trương Cúc Hoa đỏ bừng, cô ta nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Trần Quân Phi thì bối rối nói: "Hôm nay em có đi chợ mua đồ, để em nấu cơm cho anh nhé." "Không cần đâu, chuyện này có người giúp việc làm rồi."
Trần Quân Phi ôm lấy Bánh Quy từ trong tay của Trương Cúc
Hoa qua, tỏ vẻ xa cách nói.
Toàn bộ mọi người đều biết tâm ý của Trương Cúc Hoa dành cho Trần Quân Phi, bọn họ cũng thấy Trương Cúc Hoa là một cô gái tốt, nếu có thể ở bên cạnh Trần Quân Phi thì mọi người cũng vui mừng mà chúc phúc. muốn chăm sóc cho Trương Cúc Hoa siết chặt áo, lấy hết dũng khí thành thật nói với Trần Quân Phi.
Anh nghe vậy thì ôm Bánh Quy ngồi trên ghế sô pha, mắt xếch nhìn chằm chằm Trương Cúc Hoa vẫn mang theo sự khí phách như trước. "Trương Cúc Hoa, xin lỗi, cô xứng với một người tốt hơn." mà em thích anh Mắt cô ta đỏ lên, nói với Trần Quân Phi.
Nửa năm qua, Trương Cúc Hoa cũng đạt được nhiều thành tích lớn. Lần đầu Trần Quân Phi phát hành MV cho cô ta đã thu hút được sự quan tâm của nhiều người. Sau đó, người ta cũng đào ra được mối quan hệ giữa Trần Quân Phi và cô ta, nhiều công ty bèn tìm đến Trương Cúc Hoa để hợp tác, con đường trong giới giải của cô ta ngày càng ổn định.
Trương Cúc Hoa không còn là vai phụ không có danh tiếng như trước nữa, ít nhất hiện tại cô ta cũng đã trở thành ngôi sao hạng hai và cũng sẽ nhanh chóng đạt được ngôi sao hạng nhất sớm thôi. “Rất xin lỗi, tôi không thích cô.” Trần Quân Phi hờ hững từ chối Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa nhìn Trần Quân Phi, cô ta không hề tức giận mà nói: “Em biết nhưng em sẽ không bỏ cuộc Quân Phi, em sẽ cố gắng khiến anh yêu em” Trương Cúc Hoa nói xong lời này thì không đợi Trần Quân Phi nói gì mà đã bỏ đi vào phòng
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Trương Cúc Hoa, đôi mắt của Trần Quân Phi chợt hiện lên vẻ phiền muộn. "B. bổ" Hình như Bánh Quy nhận ra tâm trạng của Trần
Quân Phi, bé chép miệng bắt lấy cà vạt của anh, nhấn nhá đọc từng chữ.
Trần Quân Phi nghe những âm tiết bập bẹ của Bánh Quy phát ra, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút dịu dàng.
Anh vươn tay vuốt trán đứa nhỏ, buồn cười cúi đầu xuống hôn lên mắt bé một cái: “Bánh Quy à, gọi lại một lần nữa bố nghe nào."
Bánh Quy chớp chớp đôi mắt xinh đẹp giống hệt như Trần
Quân Phi, hé miệng nói: “Bố.."
Đứa bé nói hơi ngắc ngứ, thậm chí không biết có phải đang gọi bố hay không, thế nhưng Trần Quân Phi lại vô cùng vui vẻ.
Anh hôn chụt chụt mấy phát lên mặt của Bánh Quy, dùng râu cọ cọ vào mặt của bé: "Con của bố thông minh thật, nếu mẹ con mà biết.." Trần Quân Phi nói được một nửa thì niềm vui trong chợt biến mất, thay vào đó là vẻ cô đơn. “Cậu hai, đây là thuốc mà hôm nay cậu chủ nhỏ phải uống." Quản gia bưng một chén thuốc tới, thấy dáng vẻ khổ sở của
Trần Quân Phi thì không khói thở dài một hơi.
Đương nhiên Trần Quân Phi không nói gì cả nhưng làm quản gia tại nhà họ Trần lâu như vậy rồi nên ông ấy biết rõ trong lòng cậu chủ chắc chắn đang nhớ thương cô Thư. Thế nhưng bây giờ cô Hoàng Song Thư cũng có cuộc sống riêng của mình, có lẽ cậu Quân Phi cũng dần quên thôi. “Bây giờ có Thư đã có cuộc sống mới, có bạn trai mới, cậu hai cũng nên tìm một người mẹ cho cậu chủ nhỏ đi thôi. Tôi cảm thấy cô Trương Cúc Hoa cũng được đấy, cô ấy rất quan tâm đến cậu chủ nhỏ, tôi tin cô ấy nhất định sẽ là một người mẹ tốt." Quản gia thẩm thía nói Trần Quân Phi. 
Anh nghe vậy thì lạnh nhạt nói: "Chuyện của tôi ông không cần quan tâm, bé Gạo Tẻ ở bên nhà họ Vũ chưa về nữa à?"
Dạo này bé Gạo Tẻ rất hay dính lấy Vũ Vĩnh Kỳ, tuần trước cô bé nói là muốn đi sang nhà Vũ Vĩnh Kỳ ở vài ngày mới về nhưng một tuần trôi qua rồi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả. "Cô chủ nói là muốn ở nhà họ Vũ chơi vài ngày nữa, sắp tới sẽ không về." “Con bé này thật là." Trần Quân Phi cũng bó tay với em gái nhà mình, ai bảo cô bé là công chúa nhỏ của anh cơ chứ? "Cậu chủ Phi, có thể ăn cơm rồi." Đúng lúc này, Trương Cúc Hoa mang đồ ăn từ phòng bếp ra.
Hôm nay Trương Cúc Hoa mặc một chiếc váy hoa mộc mạc, tóc dài buộc lỏng, trên mặt trang điểm nhẹ khiến cả người cô ta xinh đẹp hằn lên tựa như một người vợ hiền đức hạnh.
Quản gia nhìn Trương Cúc Hoa thì hài lòng gật đầu, sau đó ôm lấy Bánh Quy từ trong lòng Trần Quân Phi về tay: “Cậu hai, cậu đi ăn cơm đi, để tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ cho” Quản gia cười ha ha nói với Trần Quân Phi.
Ông ấy hy vọng cậu chủ chấp nhận cô Trương Cúc Hoa, như vậy thì Bánh Quy có một người mẹ rồi.
Sao Trần Quân Phi lại không biết tâm tư của quản gia cơ chứ? Anh nhíu mày đi nhanh vào nhà ăn rồi ngồi xuống, vô cảm nhìn thức ăn trên bàn mà không nói một câu nào, cũng không động đũa ăn cơm.
Trương Cúc Hoa ngồi bên cạnh thấy Trần Quân Phi không động đây gì thì hơi thấp thỏm nói: "Quân Phi, anh không đói bụng ư? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị anh à? Vậy để em làm lại nhé, anh thích ăn món gì?"
Trương Cúc Hoa nịnh nọt như thế khiến Trần Quân Phi không biết phải làm sao, anh chống cắm, lắc đầu nói với Trương Cúc Hoa: "Xin lỗi, hiện tôi không có hứng ăn "Vậy.." Trương Cúc Hoa muốn nói gì nữa thì Trần Quân Phi đã giơ tay lên ý bảo cô ta không cần nói gì cả. Trương Cúc Hoa kinh ngạc nhìn Trần Quân Phi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bị thương. "Em biết... mình không so được với Song Thư, thể nhưng hiện cô ấy đã rời đi rồi, hơn nữa trong lòng cô ấy chi có Lâm Huy Thành thôi. Quân Phi à, trái tim của em, cơ thể của em đều thuộc về anh. Em thật sự rất yêu anh, anh cho em một cơ hội i9 được không anh? “Lần đầu gặp mặt thì em đã thích anh rồi nhưng vi Song Thư nên em vẫn không dám thổ lộ, bây giờ Song Thư đã ra đi, em muốn lấy hết dũng khí để giành lấy hạnh phúc cho bản thân mình. Em có thể đợi, dù bao lâu đi chăng nữa em cũng sẽ đợi anh." "Trương Cúc Hoa, cô yêu cái gì của tôi?" Trần Quân Phi nhìn Trương Cúc Hoa, rũ mắt nói.
Yêu gì ư? Trương Cúc Hoa khó trả lời. Cô ta yêu vẻ bề ngoài của Trần Quân Phi, yêu gia thế của anh, càng yêu anh có thể mang đến cho cô ta vô số cơ hội trong giới giải trí.
Chỉ cần cô ta trở thành vợ của cậu hai nhà họ Trần thì cô ta có thể tung hoành khắp giới giải trí, không ai thể xem thường cô ta nữa. Cô ta không chỉ là cô chủ nhà giàu mà còn có thể trở thành ngôi sao hạng nhất, được người người săn đón. "Em yêu mọi thứ của anh." Trương Cúc Hoa vực dậy tinh thần, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định nói. “Cô chỉ yêu gia thế của tôi mà thôi, nếu hôm nay tôi là một kẻ vô tích sự, ham mê bài bạc thì cô còn yêu tôi không?" Những lời của Trần Quân Phi đầy sắc bén, anh đang chất vấn Trưong Cúc Hoa. “Dù anh có trở thành gì đi nữa thì em vẫn yêu anh." Trương Cúc Hoa vẫn không thay đổi quan điểm của mình. 
Trần Quân Phi hơi nhíu mày nhưng không nói gì cả. "Cậu chủ Phi, em sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà anh thích, em sẽ cố gắng để anh cũng yêu em." Trương Cúc Hoa siết chặt nằm tay, kiên định nói với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi không nói gì, chỉ vô cảm động đũa ăn cơm. “Thấy sao, lâu rồi chưa trở lại thành phố, cảm giác như thế nào?” Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, ung dung nói. Hoàng Song Thư cầm chặt tay Lâm Tấn Sang, mím môi nói: "Cảm ơn anh, Lý Tấn Sang."
Nửa năm trước, vì muốn rũ bỏ quá khứ nên Hoàng Song Thư rời khỏi thành phố bay đến Vienna. Nhưng không ngờ trên máy bay bị trộm mất điện thoại, ở nơi không có một người quen như thế này khiến cô không biết phải làm sao.
Đúng lúc đó, Lâm Tấn Sang xuất hiện, thậm chỉ còn dạy cho cô rất nhiều thứ. Khuôn mặt Lâm Tấn Sang rất giống với Lâm Huy Thành, mỗi lần nhìn anh ta cô đều hoảng hốt đến mức không nói nên lời. "Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ? Bây giờ em là bạn gái của anh mà." Lâm Tấn Sang ôm eo Hoàng Song Thư, giấu đi tia sáng vừa lóe trong đáy mắt. Hoàng Song Thư không nhìn thấy vẻ kỳ lạ chợt hiện trên gương mặt Lâm Tấn Sang, cô tựa vào lồng ngực anh ta, áy náy nói: "Lý Tấn Sang, cảm ơn anh vì nửa năm qua."
Nếu như không nhờ Lâm Tấn Sang, sao Hoàng Song Thư có thể bước trên con đường trở thành đạo diễn cơ chứ? Cô không biết mình còn có tài năng này, mà người giúp đỡ cô chính là Lâm Tấn Sang. "Nói cảm ơn nữa anh sẽ tức giận đấy. Được rồi, chúng ta về trước đi, ngày mai còn phải đến công ty nữa đấy.” "Ừ" Hoàng Song Thư gật đầu, nằm tay Lâm Tấn Sang rời đi.
Nhưng đúng lúc cô nắm tay Lâm Tấn Sang rời đi thì cảnh tượng này đã bị chụp lại. Tập đoàn nhà họ Phan.
Phan Huỳnh Bảo nhìn đoạn clip trong điện thoại, đôi mắt hiện lên vẻ suy tư. Anh không hề xa lạ gì với người phụ nữ trong ảnh. Nửa năm rồi, không ngờ Hoàng Song Thư lại xuất hiện, xem ra chắc cô đã buông xuống mọi thứ rồi nhi? Thể nhưng người đàn ông này. Ngón tay Phan Huỳnh Bảo phác họa dáng vẻ của Lâm Tấn Sang trong bức ảnh, đôi mắt màu xanh lục ánh lên vẻ lạnh lẽo. “Chỉ có bấy nhiêu thông tin thôi à?" Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu nhìn Minh Cường rồi hỏi. "Đúng vậy, tôi đã điều tra về Lý Tấn Sang, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, học khoa diễn xuất tại trường đại học. Bố mẹ thì quanh năm định cư ở nước ngoài, nửa năm qua anh ta vẫn luôn ở Vienna với cô Thư" “Chuyện này khoan hãy nói với anh hai đã." Phan Huỳnh
Bảo đặt bức ảnh xuống, đan hai tay vào nhau ra lệnh cho Minh
Cường. "Vâng" Minh Cường nhìn thoáng qua Phan Huỳnh Bảo, sau đó lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ.
Phan Huỳnh Bảo gõ mặt bàn, cầm điện thoại lên rồi lạnh nhạt nói: “Alo, giúp tôi điều tra một người, nhất định phải chi tiết. Tôi muốn biết người này có vấn đề hay không, còn nữa, thuận tiện điều tra Lâm Huy Thành cho tôi luôn."
Trên thế giới này không có người giống người như vậy được, không phải phẫu thuật thẩm mỹ thì chính là anh em. Phan Huỳnh Bảo vô cùng nghi ngờ cái người tên Lý Tấn
Sang này, anh ấy cảm thấy việc Lý Tấn Sang xuất hiện không phải là vô cớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.