Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư ngồi xuống ghế số pha, nhìn bé Bánh Quy đang ôm bình sữa trong lòng, dáng vẻ thỏa mãn mút sữa khiến khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức hiện lên vẻ dịu dàng.
Anh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khuôn mặt của bé Bánh Quy rồi cười nói với Hoàng Song Thư: “Con trai của chúng ta, thật sự rất đáng yêu.”
Trước giờ anh không thích trẻ con, tất nhiên bé Gạo Té là ngoại lệ, sau này yêu Hoàng Song Thư rồi có đứa bé này, Trần Quân Phi cảm thấy bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư chợt nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng và cố chấp trước đây, trong lòng không khói có chút u sâu.
Người đàn ông nóng nảy trước đây dường như đã hoàn toàn biến mất, Trần Quân Phi bây giờ thực sự rất dịu dàng. Lâm Tấn Sang đứng ở một bên nhìn chằm chằm hai người
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi không chớp mắt. Anh ta lạnh lùng nhếch môi giễu cợt, trong đáy mắt loé lên từng tia từng tia lạnh lẽo. “Phi, quản gia nói anh đưa bé Bánh Quy ra ngoài, hóa ra là đi tìm Song Thư sao?” Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư trở về nhà họ Trần thì thấy Trương Cúc Hoa đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trương Cúc Hoa mặc một chiếc váy màu đỏ, tôn lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp trông càng trở nên tinh tế hơn.
Cô ta mở to đôi mắt ngấn nước nhìn Trần Quân Phi, đuôi lông mày hiện lên hơi thở quyền rũ nhàn nhạt.
Khi Hoàng Song Thư nhìn thấy Trương Cúc Hoa, sống lưng không tự chủ được đột nhiên cứng ngắc lại.
Cô mím môi, lặng lẽ nhìn cô ta. hỏi. “Tại sao có lại ở đây?” Trần Quân Phi nhíu mày, lạnh lùng
Trương Cúc Hoa sao có thể không biết giọng nói của Trần Quân Phi đã đột nhiên trở nên lạnh lùng chứ? Cô ta năm váy, nhỏ giọng nói: “Em nướng một ít bánh bột ngô, muốn mang đến cho anh nếm thử, nhân tiện đến thăm bé Bánh Quy, mấy ngày nay em không được gặp thằng bé rồi.”
Trương Cúc Hoa nói xong, lập tức vươn tay ra định bể bé Bánh Quy ở trong lòng Hoàng Song Thư nhưng lại bị Trần Quân Phi ngăn cản. “Phi?” Thấy Trần Quân Phi không cho mình đụng vào bé Bánh Quy, sắc mặt vốn đã khó coi của Trương Cúc Hoa càng hiện lên vẻ khó chịu. “Từ nay Song Thư sẽ đến nhà họ Trần để chăm sóc bé Bánh Quy, tôi đã quyết định công bố tin vui cho truyền thông rằng chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau
Kết hôn sao?
Trần Quân Phi đang nói cái gì vậy?
Anh muốn kết hôn với Hoàng Song Thư?
Trái tim Trương Cúc Hoa bỗng nhiên co thắt lại, cô ta cắn môi nhìn chả chằm Trần Quân Phi, khàn giọng nói: “Phi, anh đang đùa em phải không?”
Trần Quân Phi sẽ kết hôn với Hoàng Song Thư? Cô ta dựa vào cái gì mà có thể kết hôn với anh chứ? “Thật xin lỗi, cô sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn, tôi không thích hợp với cô đâu.” Đương nhiên Trần Quân Phi biết rõ tâm tư của Trương Cúc Hoa đối với mình, bây giờ Hoàng Song Thư đã trở về, anh không muốn cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của mình với Trương Cúc Hoa. “Vậy thì… đêm đó chúng ta là gi?” . 𝖱a chươ𝗻g 𝗻ha𝗻h 𝗻hất tại ~ 𝖳 𝖱 U M 𝖳 𝖱 U 𝐘 Ệ N.𝘷𝗻 ~
Trương Cúc Hoa siết chặt nắm tay, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn bã, đau đớn nhìn anh.
Đêm đó? Đôi mắt của Hoàng Song Thư run lên bần bật khi nghe thấy cô ta nói vậy. Có phải Trần Quân hệ gì không?
Phi và Trương Cúc Hoa đã xảy ra quan “Đêm đó tôi uống say” Trần Quân Phi liếc nhìn Trương Cúc Hoa một cái, lạnh lùng nói. “Nhưng mà… anh hôn em? Còn sờ soạng lên người em nữa,
Phi, em tưởng rằng anh muốn bắt đầu với em?”
Trương Cúc Hoa không đành lòng nhìn Trần Quân Phi. “Song Thư, anh chỉ hôn cô ta thôi, không làm chuyện gì có lỗi với em hết.” Trần Quân Phi sợ răng Hoàng Song Thư sẽ nghĩ lung tung, anh vội vàng nhìn cô giải thích.
Hoàng Song Thư liếc nhìn Trần Quân Phi, thấy anh đang lo läng nhìn mình chấm chắm thì thở ra một hơi yếu ớt nói: “Em biết rồi.”
Cô biết Trần Quân Phi hôn Trương Cúc Hoa, chạm vào cô ta, mặc dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn có thể tha thứ cho anh.
Dù sao trước đây Trần Quân Phi cũng có rất nhiều người phụ nữ, mà cô.. cũng từng có người đàn ông khác, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi. “Trương Cúc Hoa, nữ chính của bộ phim tiếp theo vẫn là cô, cô yên tâm đi, tôi sẽ bù đắp cho cô. Thấy Hoàng Song Thư không tức giận, Trần Quân Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn Trương
Cúc Hoa rồi nói với cô ta bằng một giọng nặng nề. Trương Cúc Hoa che miệng, đôi mắt to xinh đẹp ngập tràn nước mắt, sau khi hét vào mặt Trần Quân Phi thì cô ta lập tức chạy ra ngoài. “Phi, tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy.”
“Trương Cúc Hoa.” Nhin bóng lưng của Trương Cúc Hoa đang chạy đi, Hoàng Song Thư lo lắng định đuổi theo thì bị
Trần Quân Phi nắm lấy tay kéo lại.
Trần Quân Phi chăm chú nhìn Hoàng Song Thư, lắc đầu thờ ơ nói: “Để cô ta đi đi, là anh có lỗi với cô ta, trước đây anh đã nói với cô ta rất nhiều lần rồi, anh sẽ không yêu cô ta, anh chi coi cô ta là bạn của em thôi”
“Trần Quân Phi, anh thực sự. muốn kết hôn với em sao?” Hoàng Song Thư biết rằng Trần Quân Phi đối xử lạnh lùng với Trương Cúc Hoa như vậy quả thật là không sai.
Nếu Trần Quân Phi không quyết đoán thì đó mới là sự tốn thương lớn nhất với Trương Cúc Hoa. “Em không muốn kết hôn với anh à?” Nghe Hoàng Song Thư nói như vậy, khuôn mặt đẹp trai của Trần Quân Phi không khỏi trầm xuống.
Hoàng Song Thư cụp mắt xuống, lo lắng siết chặt năm đầm rồi lúng túng nói: “Em… chỉ là cảm thấy mình không xứng với anh.”
Đến bây giờ, Hoàng Song Thư vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ những chuyện đã xảy ra trước đây.
Cô cảm thấy bản thân thực sự không xứng với Trần Quân “Là anh không xứng với em mới đúng, Song Thư, em có
Phi. đồng ý cho anh một cơ hội để anh ở bên cạnh em cả cuộc đời không?” Trần Quân Phi vươn tay ra, đan vào tay Hoàng Song Thư rồi siết chặt, khàn giọng nói. Hoàng Song Thư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Quân Phi, hốc mắt đỏ hoe nói: “Ừm.”
Cô sẵn sàng cho mình và Trần Quân Phi một cơ hội, cô muốn được hạnh phúc ở bên cạnh anh.
“Bốp.” Trương Cúc Hoa hất hết đồ đạc trong biệt thự của Lâm Tấn Sang xuống đất, căn biệt thự này là một nơi bất động sản khác của Lâm Tấn Sang, tất nhiên Hoàng Song Thư sẽ không biết rằng bình thường Lâm Tấn Sang đều ở đây lêu lổng với Trương Cúc Hoa,
“Sao lại tức giận như thế?” Lâm Tấn Sang cầm một cuốn tạp chỉ, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trương Cúc Hoa rồi hỏi.
“Tôi muốn giết Hoàng Song Thư” Trương Cúc Hoa nhìn Lâm Tấn Sang rồi hét vào mặt anh ta.
“Giết người là phạm pháp.”
Lâm Tấn Sang cười cười nhìn cô ta nói. “Đừng có nói như vậy với tôi, anh nghĩ rằng tôi không biết những gì anh đã làm sao? Không phải anh đã nói sẽ giúp tôi có được Trần Quân Phi sao? Bây giờ Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi chuẩn bị kết hôn rồi, nếu cô ta trở thành cô chủ nhà họ Trần thì tôi phải làm sao đây?”
Trương Cúc Hoa tới gần Lâm Tấn Sang, giận dữ hét lên. “Tức giận đến thế làm gì? Đừng lo lắng
Lâm Tấn Sang ném tạp chí sang một bên, ôm Trương Cúc Hoa vào trong lòng, dùng ngón tay cuốn tóc cô ta lên một cách ngả ngớn.
Trương Cúc Hoa hung hăng nhìn Lâm Tấn Sang: “Nói đi, anh có điều kiện gì? Muốn tôi hầu hạ trên giường như thế nào, tôi cũng đều chấp nhận, chi cần giết chết được Hoàng Song Thu”
“Em yêu, vội vàng là chưa đủ, em yên tâm đi, hôn lễ của bọn họ sẽ không diễn ra đâu.” Lâm Tấn Sang xoay người đè Trương Cúc Hoa xuống dưới thân mình, dùng ngón tay cởi cúc áo của cô ta rồi nói.
Trương Cúc Hoa nheo mắt lại, nhìn Lâm Tấn Sang lạnh lùng hỏi: “Anh chc chắn chứ?”
“Đương nhiên…” Lâm Tấn Sang đẩy hai chân Trương Cúc Hoa ra, xông vào trong cơ thể cô ta không chút thương tiec.
Trương Cúc Hoa thở dốc nắm chặt lấy cảnh tay của Lâm Tấn Sang nói: “Lý Tấn Sang, anh nói vậy là sẽ giúp tôi đúng không, tôi muốn trở thành cô chủ của nhà họ Trần.”
“Đương nhiên rồi… nhất định em sẽ là cô chủ của nhà họ Trần.”
Lâm Tấn Sang cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đã bất đầu mờ mịt nhìn Trương Cúc Hoa.
Một tiếng sau, Trương Cúc Hoa hài lòng rời đi.
Trương Khánh Toàn từ trên lầu đi xuống, nhìn Lâm Tấn Sang đang nằm trên số pha không mặc quần áo, ngửi thấy mùi xạ hương trong không khí và dấu vết trên mặt đất, khuôn mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi. “Thế nào? Em có ý kiến gì à?”
Lâm Tấn Sang từ trên ghế sô pha đứng dậy, nâng cảm Trương Khánh Toàn lên rồi lạnh lùng nói. “Sang, anh đã nói sẽ không đụng vào người phụ nữ khác.”
Trương Khánh Toàn kéo căng gương mặt đẹp trai lãng tử, nhìn vào khuôn mặt xấu xa của Lâm Tấn Sang rồi nói. “Trương Cúc Hoa này có tác dụng rất lớn, nếu cô ta đã thích chơi trên giường thì đương nhiên anh phải thoả mãn cô ta rồi.”
“Cái loại khổn nạn đó thì có gì tốt?” Trương Khánh Toàn lạnh lùng nhìn Lâm Tấn Sang.
“Em đang ghen sao?” Lâm Tấn Sang nhíu mày, đè Trương Khánh Toàn vào vách tường, anh ta mập mờ cắn vành tai của Trương Khánh Toàn rồi nói: “Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, không phải chính em cũng chơi trò này với những người phụ nữ khác sao? Đừng quên rằng vào mấy ngày trước, khi anh đi tìm em thì em đang cười trên người một cô bé sinh viên, cả người đầy mồ hôi. Còn tối hôm qua nữa, em và hai người phụ nữ nằm trên giường điên loan đảo phượng, anh cũng không nói gì đâu?”
“Em. lúc đó uống say, nói tóm lại vẫn là lỗi của anh, ai bảo anh cứ động vào những người phụ nữ khác, em nói rồi, anh không được phép động vào những người phụ nữ khác, anh là của em.”
“Trương Khánh Toàn, trước đây chúng ta đã nói rồi, chúng ta chỉ là quan hệ trên giường thôi. Đừng nói với anh rằng em yêu anh, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy rất dối trá, đạo đức giả.” Lâm Tấn Sang khiến cho Trương Khánh Toàn câm nín không nói lên lời.
Anh ta yêu người đàn ông trước mắt này, một tinh yêu phi đạo đức nhưng thật nực cười vì không thể biểu hiện ra ngoài. “Chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi, không cần tình yêu, ở trong giới này không cần tình yêu.”
Lâm Tan Sang nói xong thì lập tức cởi thắt lưng của Trương
Khánh Toàn ra.
Một lúc sau, hai người đàn ông bắt đầu lăn lộn trên thảm.
Vài tiếng sau, Trương Khánh Toàn thoải mái hôn lên cố Lâm Tấn Sang nói: “Sang, nếu như… em không tiếp tục động vào những người phụ nữ khác nữa vì anh, thì anh có thể vì em mà không động vào phụ nữ hay không?”
“Em nghĩ sao?” Lâm Tấn Sang liếc mắt nhìn nửa người dưới của Trương Khánh Toàn, rõ ràng là không tin những lời Trương Khánh Toàn vừa nói.
Trương Khánh Toàn là thủ lĩnh của một băng xã hội đen đứng đầu ở đây, mười lăm tuổi đã tiếp nhận Hội Thành Long, phụ nữ bên cạnh anh ta còn nhiều hơn cá chép vượt sông, nếu nói Trương Khánh Toàn không động vào phụ nữ thì chắc chắn Lâm Tấn Sang sẽ không tin tưởng chút nào.
“Em có thể.” Trương Khánh Toàn kiên định nhìn Lâm Tấn Sang.
Thật ra mấy ngày trước, bởi vì Lâm Tẩn Sang động vào những người phụ nữ kia nên trong lòng anh ta cảm thấy buồn bực, rất muốn trút giận. Anh ta biết rõ Lâm Tấn Sang đến nhưng vẫn cố tình lên giường với những người phụ nữ kia anh ta muốn xem thử Lâm Tấn Sang có cảm thấy đau khổ hay không thôi.
Nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt Lâm Tấn Sang lại không có bất cứ cảm xúc gì.
Thấy Lâm Tấn Sang như vậy, trái tim của Trương Khánh Toàn cảm thấy rất đau đón. “Tùy em.” Lâm Tấn Sang vốn dĩ không thèm để Trương
Khánh Toàn ở trong lòng.
Anh ta cầm lấy một điều thuốc, châm lửa rồi chậm rãi thở ra một hơi, nói với Trương Khánh Toàn: “Trần Quân Phi muốn kết hôn với Hoàng Song Thư.”
“Anh định làm gì?” Trương Khánh Toàn nhìn Lâm Tấn Sang, yên lặng chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta. “Em nghĩ rằng anh sẽ để cho Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi kết hôn sao? Hạnh phúc hiện tại của bọn họ thực sự khiến anh không nhịn được mà muốn ra tay phá hủy đấy!”
Lâm Tấn Sang nhìn chằm chằm mẩu thuốc lá trong tay, nhìn tàn thuốc có ảnh sáng xanh mờ nhạt, đối đồng tử võn đã rất lạnh lẽo của người đàn ông lại càng dâng lên vẻ lạnh lùng, thậm chí là quỷ quyệt. “Vậy anh muốn làm thế nào? Cho dù anh muốn làm cái gì thì em đều sẽ giúp anh.” Trương Khánh Toàn nhìn Lâm Tấn Sang, khẽ nói.
Chi cần đó là chuyện Lâm Tan Sang muốn làm, Trương Khánh Toàn đều sẽ làm theo, kể cả là mạng sống của chính mình. “Song Thư, cậu có thể… đến quán bar uống rượu với mình không?” Hai giờ chiều, Hoàng Song Thư nhận được điện thoại của Trương Cúc Hoa.
- ---------------------------