Khi Trương Cúc Hoa đang đỡ Hoàng Song Thư xe của Trần Quân Phi đã chạy tới cửa.
Vào lúc nhìn thấy xe của Trần Quân Phi xuất hiện, nét mặt Trương Cúc Hoa lập tức trở nên méo mó trông rất kì quái.
Cô ta ngàn vạn lần không thể ngờ Trần Quân Phi có thể tìm ra được chỗ này. “Trần Quân Phi… em giết người rồi.” Trần Quân Phi xuất hiện khiến Hoàng Song Thư bị kích
Trần Quân Phi nhíu mày nhìn những vệt máu tươi trên người Hoàng Song Thư.
Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Cả người Hoàng Song Thư vẫn đang không ngừng run rẩy, trông cô bây giờ chẳng khác gì một người mắc bệnh Parkinson, không thể nào khiến cơ thể bình tĩnh lại được.
Trần Quân Phi nhẹ nhàng ôm Hoàng Song Thư vào lòng, anh không hề để ý đến những vệt máu tươi dính trên người Hoàng Song Thư, đương nhiên anh càng không quan tâm đến vấn đề đống máu tươi đó có thể làm bẩn mình.
Anh nhìn Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi, Song Thư, sẽ không sao đâu.” à, giờ phải đưa Hoàng Song Thư vào viện trước Phan Huỳnh Bảo nhảy từ trên xe xuống, nhàn nhạt nói.
Người của Phan Huỳnh Bảo vừa tìm ra được chỗ Hoàng Song Thư ở, anh ấy lập tức báo cho Trần Quân Phi rồi hai người cùng nhau đến. Khi Trương Cúc Hoa thấy Phan Huỳnh Bảo cũng tới thì sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi hẳn, khuôn mặt giả tạo đó lộ rõ vẻ
Đáng lẽ kế hoạch mà cô ta vạch ra sẽ rất thuận lợi, sẽ rất tuyệt, cô ta cũng tính đến chuyện Trần Quân Phi sẽ chạy tới đây cửu Hoàng Song Thư nhưng cô ta dám chắc chắn khi anh chạy tới thì mọi chuyện đã chậm rồi.
Cô ta vẫn chắc mẩm trong lòng rằng đến khi Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo tìm được Hoàng Song Thư thi cô đã bị đám đàn ông đó chơi đùa đen nát bét người rồi, nhưng thật không ngờ có một chuyện đã xảy ra ngoài dự đoán của cô ta, đó là Hoàng Song Thư dám cả gan làm ra chuyện động trời như vậy?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Trương Cúc Hoa trở nên mờ mịt như bị một tầng sương mù bảo phủ. “Em trai, chuyện ở đây giao lại cho em xử lý.” Trần Quân Phi quay đầu lại, anh nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói. Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Anh ấy liếc mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ này, sau đó gọi Minh Cường tới kêu cậu ta xử lý. “Trương Cúc Hoa, cô có biết ở đây xảy ra chuyện gì không?” Trong lúc đợi thuộc hạ xử lý hiện trường, Phan Huỳnh Bảo đi tới trước mặt Trương Cúc Hoa. Anh ấy lướt nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Trương Cúc Hoa, nếu nhìn sơ qua thì sẽ nghĩ rằng anh ấy chi buột miệng hỏi mà thôi.
Trương Cúc Hoa thấy Phan Huỳnh Bảo đang cố tình dò hỏi mình, sau lưng cô ta bất giác truyền đến sự lạnh lẽo đến rợn người.
Cô ta xấu hổ nhấc cánh môi, bày ra vẻ mặt sợ hãi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi uống rượu trong quán bar, sau đó Song Thư nói cô ấy muốn về khách sạn nghỉ ngơi, ai ngờ chúng tôi lại gặp tên tài xế biến thái vậy chứ?”
“Tôi nghĩ không phải do các cô đen đủi gặp phải tên tài xế đó đâu” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trương Cúc Hoa, cười nói. Mấy lời Phan Huỳnh Bảo vừa nói khiến cơ thể Trương Cúc
Hoa đột nhiên căng cứng.
Cô ta liếm liếm cánh môi, lúng túng nói: “Sao lại không phải? Người muốn làm chuyện này với tôi và Hoàng Song Thư, không phải tay tài xế đó thì còn ai vào đây?”
“Tôi nghĩ chuyện này đã có người tính toán từ trước, có điều tôi không biết rốt cuộc người này là ai?”
Đôi mắt màu xanh lục của Phan Huỳnh Bảo nhìn Trương Cúc Hoa như muốn đâm thủng người cô ta ra vậy, hơi thơ lạnh lẽo ngang tàn tỏa ra từ người đàn ông trước mặt khiến cơ thể Trương Cúc Hoa căng cứng, ngay cả thở mạnh cô ta cũng không dám.
Cô ta nuốt nước miếng rồi tiếp tục mở miệng, xấu hổ cười nói: “Sao lại có người tính toán từ trước được? Nếu thật sự chuyện này là do ai đó cố gắng dàn xếp thì quả thật là… rất khó tin đó.”
“Về chuyện này thì tôi nhất định sẽ điều tra rõ, Hoàng Song Thư là người phụ nữ mà anh trai tôi yêu, cô ấy còn là mẹ của Bánh Quy nữa, vậy nên tôi không thể để cô ấy chịu oan ức được.
Khi Phan Huỳnh Bảo nói những lời này, Trương Cúc Hoa có cảm giác anh ấy cố tình nói với cô ta, khiến cả người cô ta cứng đờ chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ. Lúc trở về, tay Trương Cúc Hoa vẫn luôn siết chặt, cô ta lo sợ bản thân sẽ để lộ dấu vết gì đó sẽ khiến Phan Huỳnh Bảo phát hiện.
Trương Cúc Hoa tự nhận định người đàn ông tên Phan Huỳnh Bảo này tâm tư thâm trầm, đối với cô ta mà nói, kiểu người như Phan Huỳnh Bảo cực kỳ khó đối phó.
Phan Huỳnh Bảo khoanh tay đặt lên đùi, từ sâu thẩm trong đôi mất lạnh lùng của người đàn ông hiện lên sự phần nộ và băng giá khiến người ta phát sợ.
Chuyện này rõ ràng là có người cố tình đứng sau lưng dàn
Chi có điều người dàn xếp kế hoạch lần này thực sự chính là Trương Cúc Hoa sao?
Cô gái tên Trương Cúc Hoa này, thật sự dám làm ra mấy chuyện to gan như vậy sao? Hay là vẫn còn người nào đó sau lưng chỉ điểm cho cô ta? “Cô Thư, cô sao vậy?”
Lúc Trần Quan Phi đưa Hoàng Song Thư về nhà họ Trần, quản gia vừa nhìn thấy trên người Hoàng Song Thư dính toàn máu tươi cùng với sắc mặt trắng bệch kia của cô thì không ngừng hốt hoảng.
Hoàng Song Thư đã nhận một cú đả kích rất lớn, trên đường đi cô vẫn không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Sau khi về nhà lại nghe thấy quản gia hỏi vậy, Hoàng Song Thư lại càng thấp thỏm lo âu hơn, cô núp vào lồng ngực Trần Quân Phi, nét mặt trâng bệch trông chẳng khác gì vách tường “Ông mau đi kêu Lê Hoàng An đến đây. Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư hoảng hốt, nét mặt anh lại càng dữ tợn hơn, đau lòng ôm Hoàng Song Thư rồi sau đó quay qua nhìn quản gia ra lệnh.
Quản gia nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Quân Phi thì không dám hé miệng hỏi thêm gì nữa, đã nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy rồi, ông ta sao dám hỏi chứ?
Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư lên lầu tắm rửa, anh lau sạch những vệt máu tươi dính trên người cô. Đến tận bây giờ Hoàng Song Thư vẫn bị kích động, chỉ cần Trần Quân Phi chạm nhẹ vào cô một cái thôi là cả người cô lại bắt đầu run lên bần bật.
Thấy Hoàng Song Thư như vậy, Trần Quân Phi vội vàng vuốt ve khuôn mặt cô, anh nói: “Song Thư, nhìn anh đây, anh là Trần Quân Phi, em không phải sợ gì cả.”
Ba chữ Trần Quân Phi này giống như có thể trấn an tâm trạng hon loạn lúc này của Hoàng Song Thư, cô ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ở rất gần mình. Cô bắt lấy cánh tay Trần Quân Phi, bởi vì khẩn trương và sợ hãi nên móng tay dài của cô cào lên cánh tay anh rất mạnh.
Nhưng mà Trần Quân Phi không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhoi đó, anh vẫn kiên trì vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi, sẽ không ai làm gì được em hết”
“Em giết người rồi, Trần Quân Phi, em giết người rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại là Hoàng Song Thư có thế nhìn thấy vũng máu đỏ tươi chảy be bét dưới sàn nhà, thứ chất lỏng màu đỏ ấy khiến đôi mắt cô sắp mù đến nơi. “Không có, em không giết người, nghe chưa hả?” Trần Quân
Phi đau xót nhìn Hoàng Song Thư, ảnh mất anh vẫn sáng như lúc đầu.
Nhưng Hoàng Song Thư căn bản là không nghe được Trần Quân Phi đang nói cái gì, cô liên tục lâm bầm lầu bầu: “Em đã giết người, em đã giết người, có rất nhiều máu, thật sự rất nhiều máu. Nhưng mà là do bọn họ bày trò trước, họ muốn cưỡng hiếp em, em sợ quá… thật sự sợ quá.”
“Song Thư, nhìn thẳng vào mắt anh đây.” Nhìn Hoàng Song Thư lâm vào tình trạng này, trái tim Trần Quân Phi đau đớn như bị cắt xẻ thành từng mảnh vậy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoàng Song Thư, nhìn cô nói.
Hoàng Song Thư mơ hồ nhìn Trần Quân Phi, miệng ngập ngừng. “Em không giết người, có anh ở đây rồi, sẽ không ai làm tổn thương em được nữa đâu.” Trần Quân Phi hôn vào giữa hàng lông mày đang run rẩy của Hoàng Song Thư, dịu dàng nói với cô.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên như trấn tĩnh tâm trạng sóng xô biển vùi của Hoàng Song Thư vậy.
Tiếng nói của quản gia từ ngoài cửa truyền vào. “Cậu chủ, cậu An đã tới rồi.”
“Trên người em có mấy vết thương, anh gọi Lê Hoàng An tới kiểm tra cho em, vậy nên em phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không?”
Trần Quân Phi cầm quần áo lên mặc giúp Hoàng Song Thư, anh an ủi cô giống như đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Hoàng Song Thư ngơ ngác nhìn Trần Quân Phi, cô bây giờ chẳng khác gì một con rồi cứ để anh tùy ý điều khiển. Lúc Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư ra khỏi phòng tắm, Lê Hoàng An đã uống hết hai ly cà phê rồi. Anh ta nghe quản gia nói qua điện thoại thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng nên bất chấp bỏ hết mọi việc chạy bán sống bán chết tới đây.
Nhưng có ai ngờ khi anh ta đến nơi, rồi ngồi uống hết mấy ly cà phê mà vẫn không nhìn thấy mặt Trần Quân Phi đâu. “Làm sao vậy? Cô ấy?” Vừa thấy Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư ra, Lê Hoàng An lập tức buông cái ly đang cầm trên tay, nhíu mày dò hỏi.
Trần Quân Phi nắm tay Hoàng Song Thư đi tới số pha ngồi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, anh nói: “Trước tiên cậu hãy kiểm tra mấy vết thương trên người cô ấy đi đã.”
“À, được.” Lê Hoàng An nhận thấy ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của Trần Quân Phi quét qua, anh ta có thể chắc chắn đưa ra kết luận rằng đã có người chọc tới Trần Quân Phi rồi. Đã lâu lắm rồi Lê Hoàng An chưa nhìn thấy vẻ mặt ngang tàn hung ác này của anh.
Vậy mà giờ có thể khiến Trần Quân Phi lộ rõ vẻ thù hận như vậy, xem ra người kia đã chạm đến cảnh giới của anh rồi. “Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.” Sau khi Lê Hoàng An kiểm tra Hoàng Song Thư xong thì anh ta quay sang nhìn Trần Quân Phi nói.
Nghe thấy câu nói Hoàng Song Thư không bị sao, Trần Quân Phi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy hai mắt Hoàng Song Thư sắp nhằm nghiên lại, hình như cô đang rất mệt, Trần Quân Phi chi thở dài một tiếng rồi sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, để đầu Hoàng Song Thư dựa vào ngực mình. “Nếu mệt rồi thì cứ dựa vào người anh ngủ đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Giọng nói trầm ẩm dễ nghe của người đàn ông vang lên giống như một bài hát ru nhẹ nhàng vậy, cho nên Hoàng Song Thư đã chìm sâu vào giấc ngủ rất nhanh.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoàng Song Thư, Trần
Quân Phi mới dám thở phào một hơi,
Anh bể Hoàng Song Thư lên, đặt cô vào phòng ngủ xong mới bước ra. Lúc anh vừa đặt chân ra khỏi cửa phòng ngủ thôi thì khuôn mặt dịu dàng hòa nhã lập tức biến mất, thay vào đó là một nét mặt lạnh lẽo kinh người.
Lê Hoàng An nhìn nét mặt hung tàn của Trần Quân Phi, không nhịn được rụt rut cổ nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Sao em có cảm giác Hoàng Song Thư không phải chỉ bị thương nhẹ như vậy? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nét mặt Trần Quân Phi bây giờ rất khác thường, hơn nữa lúc nãy nhìn nét mặt của Hoàng Song Thư, Lê Hoàng An cảm thấy rất kỳ lạ.
Trần Quân Phi lạnh lùng ngồi trên sô pha, khuôn mặt lạnh băng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Có người muốn hủy hoại Song Thư.”
“Anh nói sao? Hủy hoại?” Lê Hoàng An nghe vậy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi. “Hôm nay Song Thư suýt nữa là bị người ta cưỡng hiếp rồi, nếu không phải cô ấy vung tay chém mấy tên đó thì đợi đến khi tôi và Phan Huỳnh Bảo tới nơi, Song Thư đã..”
Nhớ lại cảnh minh tìm được Hoàng Song Thư, nhìn mấy thi thể ngã ngổn ngang trên đất, Trần Quân Phi nghĩ đến giá thiết này, cả người anh không ngừng run rẩy.
Hai tay anh dùng sức siết chặt thành quyền, cơ thể liên tục run rẩy mà không cách nào khống chế được. “Gần đây nhất anh có đặc tội với ai không?” Trên mặt Lê Hoàng An cũng dần mất đi vẻ cợt nhả, khuôn mặt anh ta trầm xuống nhìn Trần Quân Phi với ánh mắt nặng nề rồi hỏi.
Cho dù biết rõ Hoàng Song Thư là người phụ nữ của Trần
Quân Phi mà người này vẫn dám xuống tay, điều này khiến Lê Hoàng Anh không biết nên khen người đó là lợi hại hay nên chửi là một đứa ngu không có đầu óc, “Mau truyền lệnh, tôi muốn một đám vệ sĩ có chuyên môn chỉ đi cạnh Hoàng Song Thư để bảo vệ an toàn cho cô ấy, tôi hy vọng Hoàng Song Thư sẽ không phải gặp những chuyện này thêm một lần nào nữa.”
Trần Quân Phi siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thắng Lê Hoàng An nói.
Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi, anh ta gật đầu nói: “Em biết rồi, đợi em quay về sẽ thu xếp, chuyện này đã tra được manh mối gì chưa?”
“Dám làm tổn thương Hoàng Song Thư của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua
Trần Quân Phi đứng dậy, lạnh lùng ném xuống mấy lời này rồi sau đó quay lại phòng ngủ.
Lê Hoàng An vuốt cằm, suy tư nhìn bóng dáng Trần Quân Phi rời đi.
Người này dám giở thủ đoạn đổi phó với Hoàng Song Thư? Xem xét tình huống thì giống như người đó không có hận thù gi với Trần Quân Phi mà giống như là có hận thù với Hoàng Song Thư?
- ---------------------------