Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Lê Hoàng An rồi lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”
“Hà?” Lê Hoàng An nghi ngờ nhìn Phan Huỳnh Bảo, không hiểu tại sao.
Rõ ràng trước đó Phan Huỳnh Bào còn trưng cái vẻ mặt nghiêm trọng yêu cầu nhất định chữa khỏi bệnh cho Trần Quân Phi, tại sao đột nhiên lại không cần bác sĩ nữa? “Để tôi chăm sóc cho anh ấy” Phan Huỳnh Bảo không giải thích gì cả, bước vào thang máy mà không thèm quay đầu nhìn lại. “Cậu chủ Bảo…” Lê Hoàng An đưa tay ra như thể muốn ngăn Phan Huỳnh Bảo lại nhưng mà Phan Huỳnh Bảo đã nhanh chóng biến mất, chi để lại cho Lê Hoàng
An một bóng lưng mờ nhạt.
Lê Hoàng An bực mình vò đầu bứt tóc, anh ta lắc đầu một cái rồi sau đó mới quay trở lại văn phòng. TH. “Song Thư, chúc mừng cháu đã được xuất viện.” Hai tháng sau, Hoàng Song Thư bình an ra viên. Cơ thể cô hồi phục nhanh chóng, không chỉ vì mỗi ngày cô đều tích cực hợp tác điều trị với bác sĩ mà còn vì Phan Huỳnh Bảo đã mời bác sĩ tốt nhất đến chăm sóc bệnh tình của Hoàng Song Thư, vì vậy cô mới nhanh chóng khỏe lại.
Vào ngày xuất viện, Vũ Khả Hân đã lái xe tới đón Hoàng Song Thư.
Nhìn thấy Vũ Khả Hân, Hoàng Song Thư không khỏi vui vẻ mim cười nói: “Dài Khà Hân, sao di lại tới đây một mình? Trần Quân Phi đâu?”
Trước đây Hoàng Song Thư luôn muốn gặp Trần Quân Phi, Vũ Khả Hân và những người khác đều nói cơ thể anh hồi phục rất tốt. Sau đó họ nói rằng Trần Quân Phi đã đến một bệnh viện nước ngoài để điều trị, sẽ quay trở lại sớm thôi.
Vừa mới hôm qua, Hoàng Song Thư lại muốn hỏi thăm tình hình của Trần Quân Phi. Vũ Khà Hân bối rối nói rằng Trần Quân Phi đã khỏe rồi, ngày mai sẽ đến sớm đón cô xuất viện. “O … Bánh Gạo… Bánh Gạo đã đến công ty roi. Cháu cũng biết đấy, những ngày này đều ở nhà dưỡng bệnh nên có rất nhiều công việc đều chất đống đang chờ Bánh Gạo đến giải quyết.”
Vũ Khả Hân cố gắng mim cưoi, ấp úng nói những cầu lấp lừng với Hoàng Song Thư.
Đôi mày xinh đẹp của Hoàng Song Thư nhíu lại một cách nặng nề.
Cô nheo mắt thăm dò vẻ mặt của Vũ Khả Hân, sau đó lại nhẹ nhàng thờ ra nói: “Dị Khả Hân, có phải di có chuyện gì dấu cháu đúng không?”
“Không… không có.” Vũ Khà Hân nhìn sang chỗ khác như thể sợ bị Hoàng Song Thư phát hiện ra bà ấy đang nói dối. “Chắc chắn di đang có chuyện gì đó giấu cháu. Di Khả Hân, có chuyện gì xảy ra với Trần Quân Phi phải không? Xin di hãy nói cho cháu biết.”
“Song Thư.” Thực ra Vũ Khà Hân không phải không muốn nói những chuyện đã xảy ra cho Hoàng Song Thư nhưng bây giờ tình hình của Trần Quân Phi- như vậy, Vũ Khả Hân thực sự… “Di Khả Hân, nếu di không nói cho cháu biết thì cháu sẽ đi tìm từng người một trong bệnh viện, phòng nào cũng không bỏ qua, chắc chắc sẽ tìm ra Tran Quân Phi.”
Hoàng Song Thư nhìn Vũ Khả Hân với ánh mắt kiên định khác thường.
Mà Vũ Khả Hân cũng nhìn ra sự kiên định trong ảnh mắt Hoàng Song Thư, bà ấy tho dài: “Không phải di không nói với cháu, mà là bởi vì… dì không muốn cháu phải buồn.”
Buồn? Lẽ nào thực sự đã có chuyện gì đó xảy ra với Trần Quận Phi?
Toàn thân Hoàng Song Thư bất giác run lên, cô nhìn Vũ Khả Hân rồi sợ hãi hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Trần Quân Phi có phải là…”
“Song Thư, cháu phải mạnh mẽ lên.”
Sau khi Vũ Khả Hân thờ dài, bà ấy nắm lấy tay Hoàng Song Thư rồi buồn bã nói với cô tình hình hiện tại của Trần Quân Phi.
Vì vậy đây chính là lý do gì không cho cháu biết, đúng không?” Sau một hồi im lặng thì Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên, cô bình tĩnh nhìn Vũ Khả Hân, sự bình tĩnh này vô cùng khác thường.
Sự bình tĩnh trên gương mặt của Hoàng Song Thư khiến Vũ Khả Hân hơi kinh ngạc, bà ấy nghĩ rằng nếu Hoàng Song Thư biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, nhưng sự bình tĩnh ngoài dự đoán của Hoàng Song Thư bây giờ khiến Vũ Khà Hân có vẻ hoi bất an. “Song Thư, đối với những chuyện đã xảy ra thì bản thân di cũng rất buon nhưng nhất định sẽ có cách mà. Những vị bác sĩ được mời từ Đức tới đã chăm sóc cơ thể Bánh Gạo mấy ngày nay rồi, di tin chắc rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Di Khả Hân, anh ấy vẫn đang ở bệnh viện đúng không?”
Hoàng Song Thư chậm rãi thờ ra, hòi Vũ Khà Hân. “Đúng vậy, Bánh Gạo vẫn ở trong bệnh viện nhưng mà… Bánh Gạo…” Vũ Khả Hân lắp bắp nói với Hoàng Song Thư, bà ấy cũng không biết phải giải thích với cô như thể nào.
Trần Quân Phi không chì không thể đi lại trên đôi chân của mình được nữa mà hậm chí anh còn chẳng nhớ gì về Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư không quan tâm đến bất cứ điểu gì, bây giờ cô chi muon được gặp Trần Quân Phi.
Với lời cầu xin của Hoàng Song Thư, Vũ Khả Hân đành phải đưa cô đến phòng bệnh của anh.
Khả năng bình phục chân của Tran Quân Phi là không cao, ngay cả bác sĩ nổi tiếng nhất nước Đức đến điều trị cũng phải thất vọng ra về. Các dây thần kinh ở chân của Trần Quân Phi đã bị hoại từ, không có dấu hiệu sống lại nữa.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Song Thư tái nhợt đến đáng sợ. “Vậy anh ấy sẽ ngồi xe lăn cả đời sao?” Trong thang máy, sau khi nghe những lời nghẹn ngào của Vũ Khả Hân, bỗng chốc ánh mắt của Hoàng Song Thư trở nên hư vô nhìn Vũ Khả Hân rồi hỏi.
Vũ Khả Hân gật đầu: “Bác sĩ nói như vậy nhưng nói không chừng sẽ có kỳ tích đấy, hiện tại khoa học công nghệ sẽ ngày càng tiên tiến, có thể sau này Bánh Gạo sẽ đứng dậy được.”
Sau này? Nhưng mà cái sau này đó rốt cuộc là bao lâu? Không một ai biết, không một ai biết phải là bao lâu.
Vẻ mặt của Hoàng Song Thư lại trở nên u ám, bàn tay cô cũng dần siết chặt thành nắm đấm. “Song Thư, còn một chuyện nữa, cháu nhất định phải chuẩn bị tâm lý.” Vũ Khà Hân nhìn những con số đang chạy trong thang máy bằng ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sau, bà ấy mới thở dài và chậm rãi nói với cô.
Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên, sửng sờ nhìn Vũ
Khả Hân. “Bánh Gạo không thể nho những chuyện đã xày ra trước đây, thậm chí cũng không thể nhận ra chúng tôi, tỉnh tình thằng bé cũng trở nên rất kỳ lạ.”
“Cháu biết rồi.”
Nghe thấy Trần Quân Phi đã quên hết những chuyện xày ra trước đó, Hoàng Song Thư lại càng có về bình tĩnh hơn.
Sự bình tĩnh của Hoàng Song Thư khiến Vũ Khả Hân có chút kinh ngạc, thậm chí không thể hiểu rõ.
Vũ Khả Hân nghĩ rằng Hoàng Song Thư chắc chắn sẽ rất buồn nhưng bà ấy hơi khó hiểu trước sự thờ ơ của Hoàng Song Thư như bây giờ. Thang máy chỉ đúng số tầng mà Trần Quân Phi đang điều trị, Vũ Khả Hân dẫn Hoàng Song Thư đến phòng bệnh của anh.
Khi hai người họ đi vào thì thấy Lê Hoàng An đang dẫn bác sĩ đến khám cho Trần Quân Phi.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư và Vũ Khả Hân đến, Lê Hoàng An rất hiểu chuyện dẫn y tá rời đi. “Trần Quân Phi.” Hoàng Song Thư nhìn thấy Trần Quân Phí đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt anh thờ ở nhợt nhạt khien hoc mắt người phụ nữ không khỏi đò lên. Cô ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay của Trần Quân Phi, khàn giọng gọi tên anh,
Trần Quân Phi thờ ở liếc nhìn Hoàng Song Thư, sau đó lập tức hất tay cô ra một cách lạnh lùng: “Cô là ai?”
“Di Khà Hân, di có thể để cháu và Trần Quân Phi ở riêng với nhau một lúc được không?”
Hoàng Song Thư không bị ngạc nhiên trước sự thờ ở khó giải thích của Trần Quân Phi, cô dui mắt một cái rồi sau đó thì thầm với Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân nhìn Hoàng Song Thư thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu rời khỏi phòng của Trần Quân Phi. Sau khi Vũ Khả Hân rời đi, toàn bộ căn phòng trờ nên vô cùng yên tĩnh.
Hoàng Song Thư nhìn chằm chằm Trần Quân Phi với ảnh mắt nóng rực như lửa đốt, cô đưa tay ra chạm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, giọng nói khàn khàn: “Trần Quân Phi, giả vờ như không quen biết em sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn sao?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, tránh ra.”
Trần Quân Phi không kiên nhẫn nhìn Hoàng Song Thư, anh chỉ tay ra cửa rối ra lệnh cho cô. “Em sẽ không rời đi, anh đã quên lời hứa với em rồi sao? Anh nói sau này sẽ bù đắp cho em, sẽ đối xử tốt với em, sẽ ở bên em mãi mãi. Anh cũng từng nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa nhưng bây giờ anh lại muốn trốn tránh em.”
Hoàng Song Thư cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Trần Quân Phi rồi nói với anh bằng một giọng điệu rất lạnh lùng.
Đáy mắt Trần Quân Phi rất lạnh nhạt. Anh hừ lạnh, nhắm mắt nói: “Đồ điện.”
“Em sẽ luôn bên cạnh anh.”
Hoàng Song Thư bướng bình nói với Trần Quân Phi như thể cô không hề nghe thấy tiếng hừ lạnh của anh.
Bàn tay Trần Quân Phi đang đặt ở trên giường vô thức siết chặt lại.
Sau ngày hôm đó, Hoàng Song Thư bắt đầu chăm sóc Trần Quân Phi.
Tuy nhiên dường như anh rất ghét cô chăm sóc cho minh, mỗi khi Hoàng Song Thư đến thì Trần Quân Phi lại mất bình tĩnh, có mấy lần anh tức giận ném cốc làm cô bị thương. Những lúc đó, Song Thư đểu âm thẩm chịu đựng, cô chi che chiếc trán đang chảy máu, dùng ánh mắt bị thương nhìn anh.
Đối với những chuyện Trần Quân Phi làm với Hoàng Song Thư khiến Lê Hoàng An chỉ biết lắc đầu bất lực, hơn nữa cũng chính vì Hoàng Song Thư lại gần nên dường như Trần Quân Phi đã không chịu phối hợp với bác sĩ để trị liệu. Có lần, Lê Hoàng An phải tìm đến Hoàng Song Thư, muốn cô có thể đừng kích động đến Trần Quân Phi nữa. “Anh ấy càng như thế, tôi càng phải ở bên cạnh anh ấy” Đó là câu trả lời vô cùng kiên định của Hoàng Song Thư.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh không có một chút dao động nào của người phụ nữ, Lê Hoàng An cũng không thể nói được gì khác.
Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, dù Hoàng Song Thư có làm gì đi nữa thì Trần Quân Phi cũng không thèm ăn, thậm chí còn giận dỗi vứt hết những thứ đó ra ngoài. Tuy nhiên cho dù anh có đối xử với cô như nào đi nữa thì Hoàng Song Thư vẫn không bỏ cuộc, cô vẫn làm đồ ăn cho Trần Quân Phi hằng ngày.
Hai tháng cứ lặng lẽ trôi qua.
Thời tiết ngày hôm nay hoi ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm tâm trạng của con người cũng bị ảnh hưởng theo.
Hôm nay Hoàng Song Thư hầm một nồi canh cho Trấn Quân Phi nguyên một ngày, cô bưng món canh gà đậm đặc đến phòng của Tran Quân Phi thì thấy anh đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lại đang tái mét chống lấy sàn nhà như thể muốn đứng dây “Trần Quân Phi.” Nhìn thấy Trần Quân Phi nằm trườn trên mặt đất, Hoàng Song Thư kêu lên một tiếng. Sau khi đặt hộp cơm lên bàn, cô lập tức bước tới đỡ anh dậy.
Nhưng mà sau khi Trần Quân Phi nhìn thấy Hoàng Song Thư thì cảm xúc của anh lại càng thêm kích động.
Có lẽ bởi vì để Hoàng Song Thư nhìn thấy được dáng vè thảm hại của anh như bây giờ khiến anh vô cùng tức giận.
Anh vặn vẹo cơ thể, giận giữ hét vào mặt cô: “Tránh ra, đừng chạm vào tôi.”
Anh hất mạnh tay Hoàng Song Thư ra, làm cả người cô mất thăng bằng đập vào một chiếc bàn, hộp. canh cô vừa mang tới rơi xuống, toàn bộ súp đổ lên người cô.
Món súp nóng hổi làm bỏng rát cánh tay và đùi của Hoàng Song Thư, cô đau đớn rên rỉ, khuôn mặt tải nhợt đến đáng sợ.
Cơ thể Trần Quân Phi cứng lại, những ngón tay của anh sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Anh không cố ý, tại sao anh đối xử với cô như vậy mà cô vẫn không chịu từ bỏ chứ?
Rốt cuộc người phụ nữ ngốc nghếch này muốn làm gi? “Trần Quân Phi, anh đang cảm thấy có lỗi với em… phải không?” Hoàng Song Thư cắn môi, chịu đựng cơn đau nhói từ các vết bỏng, cô cố gắng bò đến bên cạnh Trần Quân Phi.
Bàn tay cô run run chạm vào khuôn mặt tuấn tú điển hình của Trần Quân Phi, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, “Trần Quân Phi, anh đã quên hết những gì đã nói với em trước đây rồi sao? Anh nghĩ bây giờ có thể giải quyết vấn đề bằng cách tránh né sao? Trần Quân Phi mà em biết chắc chắn không phải kẻ hèn nhát như vậy, nhất định không phải kẻ hèn nhát.”
- ---------------------------