Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 401:




"Cho nên tất cả đều là kế hoạch đúng không?" Hoàng Song Thư nhằm chặt quả đấm, cô hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói với Phan Huỳnh Bảo. "Chuyện này giao cho tôi xử lý đi, bên phía anh hai tôi cũng sẽ giải thích, cô không cần lo lắng.” "Anh có biết vừa rồi Phi còn tạt thằng một thùng nước đá lên người tôi không, anh ấy còn bảo tôi cút đi nữa” "Anh ấy còn nói tôi là người phụ nữ để tiện."
Hoàng Song Thư che mặt lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Phan Huỳnh Bảo thấy Hoàng Song Thư đau khổ như vậy bèn đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Bây giờ tâm trạng của anh hai vô cùng nhạy cảm, chính vì như vậy nên khi anh ấy nhìn thấy hai người chúng ta dây dưa mập mờ với nhau, anh ấy cho rằng chúng ta đã phản bội anh ấy nên mới trở nên như vậy. Thật ra trong lòng anh hai cũng rất đau khổ." "Câu chủ Bảo, anh nói xem tôi phải làm sao đây?"
Hoàng Song Thư ngữa đầu khổ sở nói với Phan Huỳnh Bảo. "Cô yên tâm đi, tôi biết Trần Quân Phi không phải là loại người dễ dàng bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy đâu."
Đôi mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo lóe lên ánh sáng quý quyệt khiến người khác không thể đoán được anh ấy đang muốn làm gì. Hoàng Song Thư không nhìn thấy, cũng không biết rõ ánh sáng kia có hàm ý gì. "Cô đi về chăm sóc Bánh Quy trước đi, những chuyện khác giao cho tôi là được rồi” "Được." Hoàng Song Thư nhìn vào đôi mắt kiên định của Phan Huỳnh Bảo, trong lòng vốn còn đang sợ hãi bất an nhưng dần dần cũng đã bình tĩnh lại.
Cô tin chắc rằng nếu như đã có Phan Huỳnh Bảo ở đây thì nhất định anh ấy sẽ xử lý tốt việc này. Nghĩ đến giọng điệu chán ghét khi nãy của Trần Quân Phi với cô, đến tận bây giờ trái tim Hoàng Song Thư vẫn còn cảm thấy đau âm i.
Phan Huỳnh Bảo cho người đưa Hoàng Song Thư trở về nhà nhưng cô không lập tức quay về mà bảo tài xế lái xe đưa đến nhà họ Lâm.
Dường như Lâm Tấn Sang đã biết Hoàng Song Thư sẽ tới tìm anh ta. Khóe miệng anh ta bị Phan Huỳnh Bảo đánh nên bây giờ trên mặt vẫn còn máu bầm, thế nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến gương mặt tuấn tú kia cả.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư đến, Lâm Tấn Sang nhàn nhạt mở miệng nói: đã dự liệu được Phan Huỳnh Bảo sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô biết, trong cuộc báo thù này, người mà tôi không ngờ tới nhất chính là Phan Huỳnh Người đàn ông này quả thật là một người khó đối phó
Bởi Phan Huỳnh Bảo đủ lý tri, cũng đủ thông minh nên không có loại xúc động giống Trần Quân Phi, thậm chí Phan Huỳnh còn trầm ổn hơn Trần Quân Phi Nếu như so sánh thì quả thật anh ấy là một người khó đối phó, trước đây đều là do Phan Huỳnh Bảo phát hiện mọi chuyện không đúng nên mới đi điều tra. "Tại sao?" Hoàng Song Thư đứng trước cửa, sống lưng cô tắp, giọng nói khàn khàn hỏi Lâm Sang. sao à? Cô cảm thấy vấn đề này còn cần phải hỏi sao?" Lâm Tấn Sang đứng dậy đi bên cạnh Hoàng Song Thư, ánh mắt lạnh bằng của anh ta lóe lên một chút tàn bạo. "Cô có biết Trương Cúc Hoa bị ai xúc giục dụ dỗ Vào lúc này, Lâm Tấn Sang đã không còn là Lâm Tấn Sang mà Hoàng Song Thư quen biết trước kia nữa. Trên khuôn mặt của người đàn ông trước mắt luôn có vẻ âm u khiến người khác phải e ngại, dáng vẻ này của Lâm Tấn Sang khiến trong lòng Hoàng Song Thư hoàn toàn nguội lạnh.
Hoàng Song Thư năm chặt quả đấm, nơi vị trí trái tim mơ hồ có một chút ngột ngạt và đau khổ. "Tôi vẫn luôn xem anh là người nhà, tôi cho rằn... chúng ta là bạn tốt" Hoàng Song Thư vô lực nhìn Lâm Tấn Sang rồi tự lẩm bẩm. "Bạn bè? Giữa tôi và cô vĩnh viên không phải bạn bè, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù mà thôi."
Lâm Tần Sang đưa tay ra, dùng sức bóp lấy Hoàng Song Thư, mắt anh ta hằn lên tia máu rất đáng sợ. "Hiện tại anh đã đạt được mục đích của mình rồi đúng không?" Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang rồi nói với vẻ châm chọc. "Không, còn một việc tôi vẫn chưa làm." Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư một cách nghiền Hoàng Song Thư chậm rãi thở ra một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Anh hại tôi ra nông nỗi này còn chưa đủ thảm sao?" tôi mong muốn không phải chỉ một mình cô bị tổn thương, mà còn có... Trần Quân Phi Lâm Tấn Sang đến gần bên tai Hoàng Song Thư rồi sau đó chậm rãi nhả ra mấy chữ. Hoàng Song Thư nâng tay lên giáng thắng vào mặt anh ta một cái tát.
Ánh mắt Lâm Sang lập tức lộ vẻ hung tàn: "Hoàng Song Thư, cô dám đánh tôi sao?" "Tại sao tôi lại không dám đánh anh chứ?" Hoàng Song Thư kiêu căng đầu lên, sau đó cô lại giơ chân đạp mạnh lên bắp chân anh ta. đồ đáng chết này, tôi xem anh là bạn mà anh lại xử với tôi như vậy, anh chết không được tử "Tôi chết không được tử tế? Hừ, thể chuyện mà ban đầu cô đồng ý với Lâm Huy Thành có làm được không? Cô và Trần Quân Phi ngọt ngào thân mật, vì thế trong lòng cô đã quên sạch Lâm Huy Thành rồi, nếu nói tôi cặn bã thì làm sao tôi so được với cô chứ?"
Ba chữ Lâm Huy Thành khiến cả người Hoàng Song Thư run lên, bồng chốc ảnh mắt cô trở nên tê dại nhìn chằm chằm Lâm Tân Sang.
Lâm Tấn Sang đến gần Hoàng Song Thư, ánh mắt nhìn thẳng vào cô rồi nói: "Hoàng Song Thư, nhở ra rồi sao? Cô còn nhớ Lảm Huy Thành không?" "Anh... rốt cuộc quan hệ giữa anh và Lâm Huy Thành là thế nào?"
Phan Huỳnh Bảo nói Lý Tấn Sang không phải là Lý Tấn Sang, mà là Lâm Tấn Sang.
Làm?
Chẳng lẽ Lâm Tần Sang là em trai Lâm Huy Thành sao? "Ha ha... cái chết của Lâm Huy Thành, cô và Trần Quân Phi đều phải trả giá thật lớn. Lần này chỉ là mở màn thôi, phía sau mới chính là phần đặc sắc nhất" “Cô nói xem Trần Quân Phi sẽ lựa chọn tin tưởng cô hay là đuổi cô ra ngoài đây?"
Lâm Tấn Sang nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Song Thư tái nhợt thì lập tức nở một nụ cười khinh thường.
Sống lưng Hoàng Song Thư căng cứng.
Cô tức giận nhìn Lâm Tấn Sang, giọng nói run run: "Lâm Tấn Sang, anh sẽ gặp báo ứng đấy. Tôi cũng rất khó chịu vì cái chết của Lâm Huy Thành nhưng anh làm vậy không có ý nghĩa gì cả." "Ý nghĩa? Tôi nhớ rằng cô đã từng muốn sống với anh hai tôi cả đời mà? Là cô nói mình rất yêu anh hai tôi nhưng mà tại sao sau khi cô lại đi theo Trần Quân Phi thì lại quên mất lời hứa hẹn này rồi chứ? Hoàng Song Thu, từ đầu tới cuối người để tiện nhất chính là cô, cô yêu Trần Quân Phi nên mới quên Lâm Huy Thành, quên mất răng ban đầu Lâm Huy Thành yêu cô nhiều như thế nào. Tôi thật sự rất muốn để anh hai nhìn thấy bộ mặt thật của đồ để tiện như cô đấy."
Lâm Tấn Sang hung ác nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư giống như ăn tươi nuốt sống cổ vậy,
Hoàng Song Thư bị ánh mắt tàn bạo của Lâm Tấn Sang nhìn chấm chằm hoảng sợ đến mức không nói được câu nào. "Tôi sẽ để cô và Trần Quân Phi chết không được tử tế, tôi sẽ không buông tha mối thù của anh hai de dàng như vậy đâu.
Hoàng Song Thư, ác mộng của cô sắp bắt đầu rồi"
Lâm Tấn Sang đến gần bên tai Hoàng Song Thư, sau khi lạnh lùng nói những lời này thì lập tức rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Tấn Sang, dường như Hoàng Song Thư cảm thấy cả người mình đều bất động.
Dáng vẻ này của Lâm Tấn Sang giống như ác ma vậy, sự khinh khủng từ trong xương tủy của anh ta khiến lòng người nguội lạnh.
Hoàng Song Thư biết quả thật mình đã tin nhầm Lâm Tấn Sang rồi, người đàn ông này không giống như vẻ bề ngoài. Thật ra anh ta chính là một ác ma ăn thịt người không nhà xương. Cô từ nhà Lâm Tấn Sang trở về nhà họ Trần, người giúp việc nhìn thấy Hoàng Song Thư trở lại thì lập tức sợ hãi cúi đầu xuống không dám nói nhiều một chữ.
Đột nhiên, chuyện của Hoàng Song Thư và Phan Huỳnh Bảo bị tung lên báo, vì lý do này mà tập đoàn Trần Thăng bị người khác nhúng tay thu mua.
Bây giờ trên khắp thành phố, không nơi nào không có hình ảnh khiêu dâm của Hoàng Song Thư và Phan Huỳnh Bảo. "Oa oa oa..."
Hoàng Song Thư ngồi trên ghế salon trong phòng khách, suy nghĩ xem lát nữa nên giải thích quan hệ của mình và Phan Huỳnh Bảo như thế nào thì lại nghe được một tiếng khóc vô cùng lớn trên lầu.
Cô đi tới phòng sách của Trần Quân Phi thì nhìn thấy anh đặt Bánh Quy trên đùi, bàn tay anh đang đánh vào mông thắng bé. "Trần Quân Phi, anh làm gì vậy? Bánh Quy còn nhỏ như vậy, sao anh lại đánh thắng bé chứ?" Hoàng Song Thư vọt tới trước mặt Trần Quân Phi, đoạt lại Bánh Quy từ trong tay anh, “Ai bảo em trở lại đây?" Ánh mắt hung ác của Trần Quân Phỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư. Cô nhìn Bánh Quy đang tủi thân ôm lấy cổ mình khóc thút thit, sau đó nhìn đến dáng vẻ kinh khủng đáng sợ của Trần
Quân Phi, vẻ mặt Hoàng Song Thư vô cùng ảm đạm: “Trần
Quân Phi, anh còn nhớ ban đầu đã nói gì với em không?" Bàn tay đang đặt trên xe lăn của Trần Quân Phi năm chặt lại thành quyền.
Hai mắt anh rũ xuống như đang rơi vào trầm tư vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư hít sâu một hơi rồi khẽ nhếch môi cười khổ nói: "Trần Quân Phi, bây giờ anh không tin em, thậm chí anh còn không tin tưởng cả em trai mình. Anh và cậu chủ Bảo ở bên nhau lâu như vậy, cho dù anh không tin em thì chắc hẳn phải tin em trai mình chứ? Chắc anh hiểu rõ Lâm Tấn Sang là người như thế nào, trước kia là do em ngu, không biết Lâm Tấn Sang ở bên cạnh em là có mục đích khác. Nhưng mà bây giờ em đã tỉnh ngộ lại rồi, còn anh thì sao? Trần Quân Phi, anh còn chưa tinh lại ư?" "Em nghĩ chúng ta cần một khoảng thời gian để yên tĩnh lại." Hoàng Song Thư ôm Bánh Quy, sau khi nói với Trần Quân Phi những lời này thì lập tức rời khỏi phòng anh.
Ánh mắt Trần Quân Phi hằn lên tia máu nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoàng Song Thư, sau đó anh giống như phát điên mà quét hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Minh Cường đi tới nhìn dưới đất bừa bãi như vậy cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu ta cung kính nói: "Cậu chủ Phi, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi." "Dựa theo... kế hoạch mà làm" Trần Quân Phi chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt kia lạnh lẽo đáng sợ dị thường. "Vâng." Hoàng Song Thư, nếu như chúng ta thật sự yêu nhau thì hån nên biết rõ lòng nhau, em sẽ hiểu mà đúng không?
Trần Quân Phi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào đèn thủy tin trên trần nhà, nhìn rất lâu cũng không hề chớp mắt. "Song Thư, cậu và cậu chủ Phi sấp kết hôn rồi, đang êm đẹp mà tại sao lại gây nhau chú?" Hoàng Song Thư đi ra khỏi nhà họ Trần, sau đó cô liên lạc với một người đồng nghiệp có mối quan hệ khá tốt với mình đó là Trương Minh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt là một người phụ nữ có tính tình hiền hậu, bình thường cũng có quan hệ rất tốt với Hoàng Song Thư. Khi tin tức Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi kết hôn truyền ra ngoài thì Trương Minh Nguyệt là người đầu tiên chúc phúc cô.
Nhưng mà vừa mới qua mấy ngày thì đột nhiên Hoàng Song Thư lại ôm đứa trẻ nói muốn ở nhờ cô ấy vài ngày, vì thế đương nhiên Trương Minh Nguyệt sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Trương Minh Nguyệt không phải để ý chuyện Hoàng Song Thư đến nhà mình ở, cô ấy chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi. "Không có hôn lễ gì nữa đâu.” Hoàng Song Thư nhìn Bánh
Quy đang ôm bình sữa bú rất thỏa mãn thì trên khuôn mặt buồn bã dần dần hiện lên một chút dịu dàng. Cô dùng ngón tay sau sach vết sữa bên mép Bánh Quy rồi lắc đầu nói với Trương Minh Nguyệt. "Cái gì, không tổ chức hôn lễ nữa? Nhưng mà người của toàn bộ thành phố này đều biết cậu sắp kết hôn với cậu chủ Phi rồi mà? Tại sao đột nhiên lại." Trương Minh Nguyệt hoảng sợ trước lời nói của Hoàng Song Thư, đôi mắt cô ấy trừng lên thật lớn giống như không thể tin được.
- ---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.