Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 403:




" Trương Khánh Toàn nâng mặt Lâm Tần Sang lên, nhìn vào mắt anh ta rồi cố chấp nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em đã yêu anh rồi, trước kia em không thích đàn ông nhưng mà bởi vì anh nên em đã chấp nhận, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?" "Nhưng mà em biết anh không thương em, cho dù như vậy cũng không sao cả, em yêu anh là được rồi. Bây giờ em đã mất tất cả, anh có đồng ý... ở cạnh em không? Buông xuống tất cả thù hận đi."
Thật ra Trương Khánh Toàn cũng không phải không còn gì cả, mặc dù không còn Hội Thành Long nữa nhưng Trương Khánh Toàn vẫn còn có những tài sản khác. Những tài sản kia không ai biết cả Trương Khánh Toàn muốn đưa Lâm Tấn Sang đi và sống một cuộc đời bình an thoải mái với anh ta, muốn Lâm Tấn Sang quên hết mọi thù hận. "Lâm Tấn Sang, chúng ta rời khỏi đây đi. Ở nước ngoài em vẫn còn một chút thể lực, đi ra nước ngoài rồi thì hai người chúng ta hãy quên hết mọi chuyện ở nơi này, sống một cuộc sống thật tốt. Anh nói xem như vậy có được không?" Thấy Lâm Tấn Sang không nói lời nào, Trương Khánh Toàn không khỏi căng thẳng nằm chặt hai tay lại, ảnh mất vô cùng khẩn trương nhìn anh ta.
Lâm Tấn Sang nhàn nhạt nhìn Trương Khánh Toàn, sau đó cúi đầu nhìn xuống bàn tay của anh ta. Yên lặng một lúc lâu, Lâm Tấn Sang mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Khánh Toàn chắm chằm rồi nói: “Nếu như anh không đồng ý thì em sẽ làm thể nào?"
Lời nói của Lâm Tấn Sang khiến cả người Trương Khánh Toàn run lên, bỗng nhiên sắc mặt anh ta trở nên ảm đạm ngay lập tức. "Nếu như anh không đi cùng với em thì có phải em sẽ cưỡng ép anh rời đi không, hay là bỏ lại anh để anh tự sinh tự diệt, hoặc là giao anh cho Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo để cầu đường sống?" "Anh cảm thấy em chính là người như vậy sao?" Trương Khánh Toàn bị lời nói của Lâm Tấn Sang làm chấn kinh cá người.
Anh ta khẽ nở một nụ cười, vẻ mặt vô cùng đau khổ. “Thì ra trong lòng anh, em chính là loại người này?" Lời nói của Trương Khánh Toàn khiến trong lòng Lâm Tấn Sang cũng hơi khó chịu.
Thật ra anh ta cũng không muốn nghĩ Trương Khánh Toàn là loại người như thế nhưng mà từ khi còn rất nhỏ, Lâm Tấn Sang đã bắt đầu sống một mình, anh ta biết rõ cuộc sống này có bao nhiêu gian khổ, cũng biết rõ bản tính con người xấu xa như thế nào. "Cho dù như thế nào thì em cũng sẽ ở cạnh anh, cho dù sống cũng được, chết cũng được" Sau khi Trương Khánh Toàn nói xong lời này thì lập tức đứng dậy đi về phía cửa.
Vào giờ phút này, bóng lưng cao lớn của người đàn ông khiến cho Lâm Tấn Sang cảm nhận được sự bị thương vô hình. Anh ta cong lưng lại, cả người cũng phủ một lớp đau khổ nhàn nhạt, hô hấp của Lâm Tấn Sang không khỏi run lên từng cơn.
Anh ta dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, trầm giọng nói: “Anh đồng ý."
Trương Khánh Toàn vốn đã đạp cửa ra ngoài nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông sau lưng thì hai chân cứng đờ ra. "Trương Khánh Toàn, anh đồng ý buông hết mọi thù hận, rời khỏi đây cùng với em."
Vào thời khắc kia, đột nhiên Lâm Tấn Sang phát hiện bản thân mình không thể nào... không thể nào làm tổn thương người đàn ông này được. Anh ta cũng không biết rốt cuộc bản thân mình làm sao, chỉ là không muốn... tổn thương Trương Khánh Toàn mà thôi.
Nhìn thấy Trương Khánh Toàn lộ ra bóng lưng cô đơn như vậy, Lâm Tần Sang cảm giác cả trái tim mình đều run rẩy. Từ trước đến nay, loại cảm giác khó chịu này chưa từng nảy sinh trong người anh ta, mà bây giờ tất cả chỉ vì Trương Khánh Toàn, bởi vì Trương Khánh Toàn lộ ra vẻ mặt cô đơn kia nên đã kích thích trái tim Lâm Tấn Sang. "Sang, có thật không?" Trương Khánh Toàn từ từ quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta tràn đầy vẻ không thể tin được. 
Lâm Tần Sang nhìn Trương Khánh Toàn rồi nặng nề gật đầu. “Ừ” Sau khi thấy Lâm Tần Sang gật đầu, đáy mắt Trương Khánh Toàn dâng lên một tầng sương mỏng. Người đàn ông luôn tung hoành giang hồ xưa nay, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ lạc đường, anh ta sãi bước đến ôm lấy Lâm Tấn Sang rồi vùi đầu vào cô Lâm Tấn Sang mà nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh, Sang, em sẽ đối xử với anh thật tốt, chỉ đối xử tốt với một mình anh thôi. Thật đấy... anh tin tưởng em đi, được không?"
Âm thanh trầm khàn của người đàn ông vang lên khiến trong lòng Lâm Tấn Sang vô cùng chua xót. "Em sẽ không đụng vào bất kỳ một ai khác nữa, em chỉ cần một mình anh thôi. Trước kia em đụng vào phụ nữ cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh mà thôi, sau đó em cũng chưa từng đụng vào bọn họ lần nào nữa. Sang, em thật sự rất yêu anh, cho dù anh có lựa chọn như thế nào thì em vẫn sẽ yêu anh."
Người đàn ông dán sát mặt mình vào cổ Lâm Tấn Sang, vang lên từng câu nói si dại. Giọng nói trầm thấp của Trương Khánh Toàn khiến cho
Lâm Tấn Sang cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta đưa tay ra ôm lấy cơ thể Trương Khánh Toàn, đôi môi khẽ mỉm lại thành một đường.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vào giờ phút này, đôi mắt u ám kia lại lộ ra một tia rét lạnh.
Trương Khánh Toàn, thật xin lỗi... “Vẫn không tìm được sao?" Sắc mặt Trần Quân Phi lạnh như băng nhìn hai người Minh Cường và Huỳnh Viết Huy đang đứng trước mặt mình.
Minh Cường và Huỳnh Viết Huy trổ mất nhìn nhau không dám hé miệng nói một câu.
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên ghế salon, một tay chống dưới cắm, dường như con ngươi màu xanh lục của anh ấy khẽ ngưng đọng lại. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể từ khi Lâm Tấn Sang và Trương Khánh Toàn chạy trốn thì người của chúng ta vẫn luôn tìm kiểm nhưng tại sao lại không tìm ra được dấu vết chứ? Còn nữa, Hoàng Khánh Ngân đâu?" "Xin lỗi cậu chủ Bảo, cậu chủ Phi. Chúng tôi thật sự rất nghiêm túc tìm nhưng mà trước đây Trương Khánh Toàn cũng có địa vị trong giang hồ nên nếu như anh ta muốn trốn thì chúng ta cần thêm chút thời gian mới có thể tìm được" "Cho dù như thế nào cũng phải mau chóng tìm được hai người họ, còn nữa, bên phía ngôi mộ của Lâm Huy Thành có động tĩnh gi không?"
Nếu như Lâm Tấn Sang rất xem trọng người anh hai này thì nói không chừng anh ta sẽ đi thăm Lâm Huy Thành, nếu như
Lâm Tấn Sang và Trương Khánh Toàn muốn rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ đi thăm Lâm Huy Thành. "Không có, phần mộ bên kia không nhìn thấy ai khả nghi ca." "Tiếp tục tìm đi, nhất định phải tìm cho được ba người họ. Trương Khánh Toàn và Lâm Tấn Sang, sau khi tìm ra thì có thể giết chết nhưng còn Hoàng Khánh Ngân... mang về đây." Ngón tay Trần Quân Phi gõ gõ lên tay vin, vẻ mặt anh không hề thay đổi mà ra lệnh cho cấp dưới.
Nói thế nào thì Hoàng Khánh Ngân cũng là em gái Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi không muốn làm quá mức. "Vâng ạ."
Sau khi Huỳnh Viết Huy và Minh Cường đi khỏi, Phan Huỳnh Bảo đửng dậy nhàn nhạt nói với Trần Quân Phi: “Anh hai, bên Mỹ có một chuyên gia vừa mới nghiên cứu về vấn đề tiêm chich vào các tế bào thần kinh, em đã mời người đó đến đây rồi. Em tin chắc hai chân của anh sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi."
Hai chân Trần Quân Phi vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Phan Huỳnh Bảo, cho dù như thế nào thì anh ấy cũng nhất định phải chữa khỏi cho anh.
Trần Quân Phi nghe vậy, anh cúi đầu nhìn xuống hai chân mình, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt: “Cảm ơn, cho dù có hy vọng hay không thì anh cũng sẽ cố chiu mà."
Bởi vì bên cạnh có Hoàng Song Thư cho nên Trần Quân Phi vẫn có thể cố gắng chống chịu được. "Nhất định có thể” Phan Huỳnh Bảo nặng nề vỗ bả vai Trần Quân Phi rồi đi ra khỏi phòng sách. Anh ấy vừa mới đi ra đã nhìn thấy Hoàng Song Thư bưng một mâm trái cây, cô thấy Phan Huỳnh Bảo như muốn rời đi thì không khỏi lên tiếng gọi anh lại. "Câu chủ Bảo, anh phải đi rồi sao? Không ở lại dùng cơm à?" "Không được, công ty còn có chút chuyên cần phải xử lý một chút nên tôi đi trước đây." Phan Huỳnh Bảo khẽ vuốt cằm rồi rời khỏi đó. 
Hoàng Song Thư nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo rời đi thì bất đắc đĩ nhún vai, bưng trái cây vào phòng sách của Trần Quân
Phi. "Bánh Quy ngủ chưa?" Trần Quân Phi nghe thấy âm thanh chào hỏi của Hoàng Song Thư và Phan Huỳnh Bảo nên biết cô tới. Anh buông tài liệu trong tay xuống rồi đưa tay ra ôm Hoàng
Song Thư vào trong ngực.
Hoàng Song Thư cầm một quả nho lên bỏ vào miệng Trần Quân Phi, sau đó cô cười híp mắt nói: “Ngủ rất ngon đấy, cái thằng nhóc Bánh Quy này thật là càng lớn càng dễ thương mà" "Đúng vậy, bởi vì thắng nhóc đấy là con anh” "Hứ."
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư không nhịn được bật cười thành tiếng. "Song Thư, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau" Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Song Thư rồi thấp giọng nói. "Được, vẫn luôn ở bên nhau" Hoàng Song Thư nhẹ nhàng gật đầu nói với Trần Quân Phi. "Phi."
Sau khi hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu thì Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên hôn cảm Trân Quân Phi rồi gọi tên anh.
Trần Quân Phi củi đầu nhìn đôi mắt đen láy của người phụ nữ, ngón tay anh nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt cô: “Hửm?" “Nếu như mọi người tìm thấy Hoàng Khánh Ngân thì đưa con bé vào đồn công an đi, để con bé ngồi tù, đừng làm hại đến tính mạng con bé có được không?"
Cho dù Hoàng Khánh Ngân có làm chuyện quả đáng thế nào thì Hoàng Song Thư cũng đều sẽ tha thứ cho cô ta, tại sao vậy?
Bởi vì Hoàng Song Thư nhở đến lời căn dặn của bố mẹ trước khi qua đời.
Bọn họ nói muốn cô chăm sóc cho Hoàng Khánh Ngân thật tốt, vì thế Hoàng Song Thư cảm thấy hôm nay Hoàng Khánh Ngân trở nên như vậy cũng có liên quan đến cô, là cô đã không dạy dỗ em gái cho tốt. Nói cho cùng thì bản thân cô cũng có trách nhiệm, "Anh biết rồi." Trần Quân Phi hiếu rõ tính tinh Hoàng Song Thư hiền lành, cũng chính vì cô hiện lành nên mới hấp dẫn anh.
Vào hôm trị liệu, sau khi chuyên gia xem xét hai chân Trần Quân Phi thì nói rằng anh sẽ có cơ hội đứng lên lại. Trước đây mấy vị bác sĩ nổi tiếng quốc tế đều chẩn đoán nói Trần Quân Phi không có cơ hội đứng lên.
Nhưng mà vị bác sĩ này lại bảo anh có cơ hội đứng lên.
Tin tức này mang đến chút ánh sáng cho toàn bộ người nhà họ Trần.
Bởi vì bắp chân Trần Quân Phi đã bắt đầu teo lại nên việc đả thông kinh mạch cần rất nhiều thời gian, vì thế Trần Quân
Phi giao hết mọi việc công ty cho Phan Huỳnh Bảo xử lý. Quá trình trị liệu vô cùng đau khổ, Hoàng Song Thư vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Trần Quân Phi. Mỗi lần nhìn thấy
Trần Quân Phi trị liệu, trong lòng cô cũng vô cùng khó chịu nhưng vẫn cản chặt răng chịu đựng, căm hận bản thân mình không thể giúp ích gì được cho anh. Mãi đến một tháng sau, ngón chân Trần Quân Phi đã có thể động đậy một chút.
Điều này khiến cho Hoàng Song Thư vô cùng vui vẻ. "Phi, có hiệu quả rồi." Sau khi chịu nhiều khổ cực như vậy, rốt cuộc cũng thấy được thành quả.
Trần Quân Phi cũng rất vui mừng, ban đầu anh cũng không ôm hy vọng gì cả nhưng bây giờ đối với Trần Quân Phi mà nói, hai chân có thể động đây là một chuyện vô cùng hiểm có. "Quá trình trị liệu về sau sẽ càng cực khổ hơn nữa, không biết cậu chủ Phi có thể chịu đựng hay không." Bác sĩ đi đến bên cạnh Trần Quân Phi rồi thản nhiên nói. "Có thể." Chỉ cần có thể đứng lên, cho dù đau khổ hay khó khăn như thế nào thì Trần Quân Phi cũng sẽ cố gắng.
- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.