Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 417:




“Lê Châu Sa” Phan Huỳnh Bào chật vật ôm Lê Châu Sa, đám người giúp việc đứng dưới lầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Phan Huỳnh Bảo nhìn lướt qua, những người đó không dám tiếp tục nhìn nữa, cả đám nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Sau khi nhìn thấy đám người giúp việc rời đi, Phan Huỳnh Bảo thấy hơi khó chịu ấn nhẹ lên huyệt thái dương, anh ấy vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt tủi thân của Lê Châu Sa nói: “Ngoan, không phải anh không cần em, mà bây giờ đang ở bên ngoài. Nếu em muốn anh, chúng ta về phòng đi, được không?”
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói, Lê Châu Sa bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bào. “Anh thật sự không cần em.”
“Anh đâu có nói không cần em?” Phan Huỳnh Bảo bật cười giống như một đứa trẻ nhìn Lê Châu Sa.
Anh ấy ôm Lê Châu Sa đi về phòng. Muốn tìm cho Lê Châu Sa chút nước lạnh, nhưng mà cô ấy lại đè Phan Huỳnh Bào lên lớp gạch men sứ, giống như là con chó nhỏ, cắn cổ Phan Huỳnh Bảo. “Em muốn anh, anh dùng sức một chút cũng không sao, em chỉ muốn anh.” Lê Châu Sa vội vã đẩy ngã Phan Huỳnh Bảo, ngồi đè lên anh.
Không một chút dự báo trước, Lê Châu Sa đang rất khó chịu, Phan Huỳnh Bào cũng không thể chạy đi đâu được.
Anh ấy nhìn khuôn mặt Lê Châu Sa đã nhăn nhúm lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ấy ôm lấy vòng eo của cô, thong thả thúc đây. “Huỳnh Bào… nữa đi… Huỳnh Bảo…” Con mắt Lê Châu Sa đỏ ửng, lắc lư điên cuồng, nũng nịu nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn dảng vẻ điên cuồng của Lê Châu Sa, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên.
Anh ấy đè Lê Châu Sa trên sàn nhà, hai người điên cuồng vận động trong phòng tắm, mãi cho đến khi cả hai không còn chút sức lực nào, Phan Huỳnh Bảo mới tắm rửa cho cô.
Lê Châu Sa lười biển nheo đôi mắt lại, bàn tay chạm lên bụng Phan Huỳnh Bào, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phan Huỳnh Bảo nhìn tay của Lê Châu Sa, giọng nói khàn khàn: “Đừng quậy nữa, thân thể em không chịu nổi đâu.”
Vừa rồi anh ấy có hơi quá mức, lại còn dùng nhiều loại tư thế. Có điều hiện tại Phan Huỳnh Bảo cũng muốn thường thức thêm. “Vi sao em lại không mang thai?” Lê Châu Sa rút tay về, im lặng nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, thân thể cao lớn đột nhiên căng thẳng, anh mím đôi môi mỏng nhìn Lê Châu Sa, đuôi lông mày cũng nhướng lên khó hiểu. “Em muốn mang thai sao?” Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm vào đôi mắt người phụ nữ xinh đẹp, giọng nói đẩy nặng nề. “Em muốn mang thai con anh, nhưng mà, rõ ràng mỗi ngày chúng ta đều làm, nhưng vì sao em vẫn không mang thai? Anh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cơ thể em không có vấn đề gì, chúng ta chưa bao giờ dùng biện pháp an toàn, em cũng không uống thuốc tránh thai, vì sao em lại không mang thai?” Lê Châu Sa mờ mit nhìn Phan Huỳnh Bào, khổ sở hỏi.
Đây là nguyên nhân khiến cho hôm nay Lê Châu Sa trở nên khác thường sao?
Phan Huỳnh Bảo thở dài một hơi, anh ấy ôm lấy cơ thể Lê Châu Sa, tựa đầu vào höm cổ của cô, nhỏ giọng nỉ non nói: “Chúng ta như bây giờ vẫn rất tốt, không cần có con cái.”
“Có phải là anh dã… làm gì đó roi không?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nỗi bi thương.
Nếu như cơ thể cô không có vấn đề gì, thì nguyên nhân không phải là do cơ thể của cô ấy, mà khả năng duy nhất chính là trong lúc Lê Châu Sa không có cảm giác, Phan Huỳnh Bảo đã làm chuyện gì đó rồi. “Đúng.” Phan Huỳnh Bảo không giấu giếm, điểm tĩnh nhìn Lê Châu Sa.
Vẻ mặt Lê Châu Sa đột nhiên tải nhợt, cô ấy nắm chặt tay, giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bào: “Vì sao lại muốn làm như vậy?”
“Anh không muốn có con.” Phan Huỳnh Bào cụp mắt, lạnh nhạt nói. “Phan Huỳnh Bảo, anh yêu em không?” Lê Châu Sa đẩy Phan Huỳnh Bảo ra, từ trên giường đứng dậy.
Cô ấy không mặc quần áo, nhưng không thấy ngượng ngùng chút nào, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, giận dữ hét lên với anh ấy. Phan Huỳnh Bảo không nói gì cà, chi xoa đầu, che giấu sự đau khổ “Tôi hận anh, Phan Huỳnh Bảo, tôi hận anh.” Lê Châu Sa thấy người đàn ông không nói lời nào, cho rằng anh ấy đang thừa nhận.
Sau khi cô ấy nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng cánh cửa bi đóng lạ thật mạnh, vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo mang theo một tầng bi ai và đau khổ.
Hai tay của anh ấy chồng trên trán, nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Đồ ngốc, Lê Châu Sa, nếu anh không yêu em, làm sao lại có thể ở cùng em chứ? … “Cãi nhau với Lê Châu Sa sao?” Ngày hôm sau, Trần Quân Phi dẫn theo Bánh Quy đến nhà họ Phan ăn cơm, nhìn vè mặt vô cảm của Phan Huỳnh Bảo, anh nhịn không được cười nhạt hỏi. “Anh đã biết rồi à?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, trên mặt mang theo và xấu hồ. “Tối hôm qua Lê Châu Sa gọi điện thoại cho anh, nói muốn anh chuyển loi cho em, cô ấy muốn chia tay với em.” Trần Quân Phí chống cảm, to vẻ dù bận nhưng vẫn thong dong, dùng giọng điệu thâm sâu nói với Phan Huỳnh Bảo.
Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bảo, mà anh ấy cũng giống vậy, chỉ là Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông không giòi biểu đạt cảm xúc của bàn thân mà thôi. “Anh thấy, ngày thường em rất nhanh nhạy trong những chuyện khác, nhưng mà sao trong vấn để tình cảm vẫn luôn ngu ngốc vậy?”
Lời nói của Trần Quân Phi làm cho Phan Huỳnh Bào không phản bác nổi một câu.
Khuôn mặt anh ấy căng thẳng, bờ môi khẽ giật giật, nhưng vẫn luôn không nói gì.
Thấy dáng vè này của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi chỉ có thể thở dài một hơi. “Bố… con muốn tìm mẹ” Bánh Quy ngậm đay đồ ăn trong miệng, cơ bản là không hiểu ưu sầu của người lớn.
Thằng bé chép miệng, tủi thân đáng thương nói với Trần Quân Phi.
Vốn đội mắt Trần Quân Phi vẫn còn sự vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy Bánh Quy nói, đôi mắt dần nhuốm màu tối tăm dau khổ.
Phan Huỳnh Bảo thấy thế, nhịn không được nói: “Hôm nay trùng hợp em cũng muốn qua bên kia, nếu không thì cùng đi nhìn xem.”
“Được.” Trần Quân Phi gật gật đầu, ôm chặt Bánh Quy vào trong lòng ngực.
Buổi chiều, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đến bên ngoài cửa hàng của Hoàng Song Thư, So với trong trung tâm thành phố, chỗ này có vẻ càng náo nhiệt hơn, dù sao cả con phố này đều là phố buôn bán, trên via hè chỗ nào cũng có bày bán quần áo và các thử khác.
Những mùi hương đó thoang thoảng trong không khí, Bánh Quy hít hít mũi, vė mặt giống con mèo nhỏ thèm ăn. “Bố ơi… Bánh Quy muốn ăn.” Bánh Quy lắc lắc cánh tay Trần Quân Phi, tỏ vè cực kỳ đáng thương nhìn anh nói.
Trần Quân Phi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Bánh Quy, nhin không được nở nụ cười. “Ăn những thứ đó vào sẽ đau bụng, Bánh Quy vẫn muốn ăn sao?”
Bánh Quy gật đầu thật mạnh, nhìn Trần Quân Phi đấy nghiêm túc roi nói: “Bánh Quy đói bụng rối.”
Trần Quân Phi nhướng mày, dát tay Bánh Quy đi mua que nướng, loại đồ ăn vặt này Trần Quân Phi không thích lắm, nhưng mà có vẻ như Bánh Quy rất thích.
Trần Quân Phi cũng không mua quá nhiều, chi mua một xâu, anh vừa mới chuẩn bị đưa xâu thức ăn đã được nướng xong cho Bánh Quy, Bánh Quy đột nhiên đầy Trần Quân Phi ra, chạy sang một chỗ cách đỏ không xa. “Bánh Quy.”
Thấy Bánh Quy đột nhiên chay mất, Trần Quân Phi lập tức đuổi theo, nhưng ở chỗ này tương đối đông người, cơ thể Bánh Quy lại nhỏ, rất nhanh đã không biết thằng bé chạy đi chỗ nào.
Phan Huỳnh Bảo nghe thấy giọng nói đầy sốt ruột của Trần Quân Phi, bèn đi về phía anh. “Anh hai, có chuyện gì vậy? Bánh Quy đâu?”
“Vừa rồi không biết Bánh Quy nghe thấy tieng gì mà đột nhiên chạy đi mất.” Trần Quân Phi sầm mặt, sai cấp dưới lập lức tìm Bánh Quy về.
Tất cả mọi người đeu tan ra đi tìm Bánh Quy, nhưng vẫn không tìm được cậu bé. Trần Quân Phi lo lång không thôi, suốt dọc đường khuôn mặt luôn sẩm si. Cho đến khi Huỳnh Khánh Đông gọi điện đến, Trần Quân Phi với Phan Huỳnh Bảo mới di đến cửa tiệm của Hoàng Song Thư, thấy Bánh Quy vẫn luôn quần lấy cô.
Nhìn thấy Bánh Quy quần lầy Hoàng Song Thư, đội mắt Trần Quân Phi dần trở nên đau đớn nhức nhối.
Anh đi đến, im lặng không nói gì ôm Bánh Quy lên.
Bánh Quy văn veo cơ thể nhỏ bé, từ trước đến nay thằng bé đều rất ngoan ngoãn, nhưng giờ phút này lại có vẻ vô cùng nghịch ngom. “Con muốn mẹ, bổ nhanh thả con xuống đi.” Gương mặt bé xinh của Bánh Quy đò lên, tỏ vẻ rất tức giận khi Trần Quân Phi đối xử với mình như vậy.
Trần Quân Phi tức giận híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Im lặng cho bố.”
Bánh Quy nghe vậy, nhịn không được rụt cổ lại, tủi thân nhìn Trần Quân Phi.
Khuôn mặt Trần Quân Phi đầy căng thẳng, cổ giấu nỗi đau đớn trong lòng, lạnh nhạt nói với Hoàng Song Thư: “Xin lỗi, thằng bé đột nhiên chạy đến chỗ của cô.”
Trần Quân Phi giấu di vè thân mật, trở nên hoi xa cách, thậm chỉ là lạnh nhạt với cô. Hoàng Song Thư giật mình nhìn Trần Quân Phi, hơi mấp máy môi, sau đó nhìn anh lắc đầu. “Bố ơi, vì sao mẹ không muốn về nhà với chúng ta?” Trần Quân Phi tham lam nhìn chằm chằm gương mặt Hoàng Song Thư, dường như muốn nhìn cho rõ gương mặt của cô.
Nhưng mà, anh không dám, cũng không thấy đủ. Anh lo lắng bản thân sẽ không kim chế được.
Rơi vào đường cùng, Trần Quân Phi đành phải đè nén nỗi xúc động trong lòng, ôm Bánh Quy rồi đi về phía cửa.
Bánh Quy tựa lên vai Trần Quân Phi, mở to đôi mắt lớn, nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư rồi gọi mẹ, trong mắt ngập tràn khát vọng.
Trần Quân Phi nghe thấy Bánh Quy gọi mẹ, ngón tay anh hơi run rấy, con người cũng dẫn trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú cũng đã khá căng thẳng. “Bánh Quy muốn ở với mẹ, hu hu hu.” Bánh Quy đột nhiên đưa tay ra, dường như nhất định phải nằm lấy Hoàng Song Thư, nhìn dáng vẻ này của Bánh Quy, trái tim Trần Quân Phi cũng nhói lên một sự đau đớn không tên.
Anh ôm chặt con trai vào lòng, giọng nói đấy nặng nể vang lên: “Nếu còn khóc bố sẽ ném con ra đường day.”
“Hu hu hu. Bổ hư, Bảnh Quy ghét bố.” Bánh Quy gần cổ khóc rống lên.
Phan Huỳnh Bào bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Bánh Quy, anh ấy nhìn về phía Hoàng Song Thư, cô vẫn luôn không dám tiếp xúc quá gần với Trần Quân Phi và Bánh Quy. Bây giờ nghe thấy Bánh Quy khóc lớn, cơ thể Hoàng Song Thư cực kỳ căng thẳng.
Cô hơi hồi hộp nhìn Trần Quân Phi, sau khi nhìn thấy Bánh Quy khóc đến mức đôi mắt trở nên đỏ bừng, Hoàng Song Thư cũng không còn rành mà lo nghĩ gì cả, lập tức đi về phía Bảnh Quy.
Cô ôm Bánh Quy từ trong lòng Trần Quân Phi, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng Bánh Quy, thắng bé sut sit müi, dùng sức cọ co khuôn mặt vào trong ngực Hoàng Song Thư. “Mẹ.. mẹ.” Đôi mắt phượng to tròn mang theo vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Hoàng Song Thư.
Nhìn dáng vẻ tủi thân tội nghiệp của thằng bé, Hoàng Song Thư cảm thấy cả trái tim mình tràn ngập cảm giác khổ sở khó tà.
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trang nôn của Bản Quy, hôn nhẹ lên cái trán thắng bé. “Anh hai, để cho Bánh Quy ở lại đây chơi đi.” Phan Huỳnh Bào thở dài một hơi, vỗ bả vai Trần Quân Phi nói.
Ảnh mắt tối tăm của Trần Quân Phi nhìn dáng vẻ Hoàng Song Thư ôm Bánh Quy, ngón tay vẫn luôn run rầy.
Thật lâu sau đó, Trần Quân Phi mới dùng giọng khàn đặc, nói với Hoàng Song Thư: “Phiến cô chăm sóc thằng bé.”
Nói xong, Trần Quân Phi liền quay đầu rời đi.
Hoàng Song Thư nghe vậy, cả người đều cứng đời lại. Bánh Quy ở trong lòng ngực cô ngầng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trần Quân Phi.
Nhìn Trần Quân Phi rời đi, hốc mắt Hoàng Song Thư rơm rớm nước mắt. “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.