“Nếu tôi muốn thích cô, có lẽ tôi đã sớm làm thế trong những năm cô ở bên tôi rồi. Cẩm Tiên, cô sống với tôi lâu như vậy, chắc cô rất rõ, nếu chúng ta thực sự có duyên phận, ắt hẳn đã yêu nhau từ lâu.”
Đúng vậy, nếu Trần Quân Phi và Cẩm Tiên thực sự có duyên phận thì đã sớm yêu nhau rồi, làm gì còn chuyện của Hoàng Song Thư nữa.
Nhưng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy mà Trần Quân Phi vẫn chỉ coi Cẩm Tiên là bạn giường, điều này nói rõ anh không thể yêu cô ta.
“Tại sao… anh không chịu yêu em? Tại sao chứ?” Cẩm Tiên quỳ trên đất, không ngừng rơi lệ.
Trần Quân Phi nhìn dáng vẻ đau khổ của Cẩm Tiên rồi bước đến nắm lấy con dao đang kề vào cổ Hoàng Song Thư, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, Cẩm Tiên, tôi có lỗi với cô, mọi chuyện đều do tôi không tốt.”
“Chúng ta cũng có con. Cậu chủ Phi, em cũng sinh một đứa con cho anh mà.”
“Tôi biết, tôi có lỗi với cô. Nếu trước kia tôi không khốn kiếp như vậy thì bây giờ cô đã rất hạnh phúc.” Trần Quân Phi vô cùng hối hận về những chuyện tồi tệ mà mình đã làm trước kia.
Anh quỳ trước mặt Cẩm Tiên, nói với vẻ áy náy và tự trách: “Cẩm Tiên, tuy tôi có lỗi với cô trong những việc trước kia, nhưng không ai nói rõ được chuyện tình cảm. Tôi yêu Hoàng Song Thư, cứ thể yêu một cách đột ngột, tôi không thể kiểm soát tình cảm này. Có lẽ cô sẽ nói Hoàng Song Thư không đáng để tôi yêu, nhưng mọi chuyện mà cô ấy gặp phải trước kia đều bắt nguồn từ tôi. Tôi có lỗi với cô, cũng có lỗi với cô ấy. Nếu hôm nay cô nhất quyết muốn một người chết thì mới bằng lòng thả con tôi ra, tôi tình nguyện làm người đó.”
“Đừng.” Thấy Trần Quân Phi cầm lấy con dao trên mặt đất định tự sát. Cẩm Tiên sợ hãi, cô ta che mắt, thấp giọng nói: “Cậu chủ Phi, em không hận anh, chưa bao giờ hận anh. Em chỉ ghen ghét, điên cuồng ghen ghét mà thôi. Em cũng có một đứa con, đó là của chồng em, em nhớ hết. Chồng em rất tốt, anh ấy chưa bao giờ để ý đến những chuyện trước kia của em, chúng em sống rất hạnh phúc, nhưng anh ấy đã mất vì tai nạn, sau đó con em cũng chết theo. Em sắp phát điên rồi, em đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên mới coi đứa con là của anh, xin lỗi, thật xin lỗi.”
Khi nói đến phần sau, thậm chí lời Cẩm Tiên còn trở nên lộn xộn.
Nghe thấy thế, trong mắt Trần Quân Phi thoáng xuất hiện sự đau buồn.
“Người nên nói xin lỗi là tôi. Cẩm Tiên, cho dù cô có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý.”
“Em… không có yêu cầu gì. Em biết không thể ép buộc ai trong chuyện tình cảm, đều do em đã… đòi hỏi quá đáng.
Con của hai người ở trong hốc tối sau vách tường, hai người đi tìm thằng bé đi.”
Cẩm Tiên nói rồi rời đi với vẻ mất hồn mất vía.
Khi thấy Cẩm Tiên rời đi, trong lòng Hoàng Song Thư hơi khó chịu.
Cô nói với theo bóng lưng của Cẩm Tiên: “Cẩm Tiên, cảm ơn cô.”
Cẩm Tiên không quay lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Song Thư.
Khi đám người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo tìm thấy Bánh Quy trong hốc tối, thằng bé không bị thương, hơn nữa còn đang ngủ rất ngon lành.
Khi thấy Bánh Quy không sao, Hoàng Song Thư không kiềm chế được tâm trạng của mình nữa. Cô ôm chặt lấy thằng bé, òa khóc nức nở.
“Bánh Quy, Bánh Quy.” Hoàng Song Thư ôm chặt cơ thể mềm mại của Bánh Quy, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Thấy Hoàng Song Thư đau lòng như vậy, Trần Quân Phi ôm eo cô, an ủi: “Chẳng phải con đã về rồi sao? Được rồi, chúng ta về thôi.”
Mắt Hoàng Song Thư đỏ hoe. Cô ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi, gật nhẹ đầu: “Ừm… chúng ta về nhà thôi.”
Bánh Quy dụi mắt, ôm cổ Hoàng Song Thư, cọ cọ: “Mẹ ơi, dì kia không phải người xấu đâu, dì ấy còn nấu đồ ăn ngon cho Bánh Quy nữa.”
“Mẹ biết mà.” Hoàng Song Thư vuốt mái tóc mềm mại của Bánh Quy, khẽ đáp.
Hoàng Song Thư biết Cẩm Tiên rất lương thiện.
Bánh Quy không có chuyện gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lê Châu Sa nắm chặt tay Phan Huỳnh Bảo, tựa đầu vào lòng anh ấy, nhìn dáng vẻ ấm áp của gia đình ba người kia, cô cũng vô thức đặt tay lên bụng mình.
Cô ấy đã sẵn sàng làm mẹ, nhưng không biết bao giờ đứa trẻ này mới đến với cô đây?
Phan Huỳnh Bảo không biết suy nghĩ trong lòng Lê Châu Sa. Thấy cô ấy đặt tay lên bụng mình, anh ấy hoang mang hỏi: “Sao vậy? Có phải bụng em khó chịu hay không?”
Nghe thấy thế, Lê Châu Sa tự nhiên mất hứng Cô ấy ngẩng đầu, bĩu môi: “Phan Huỳnh Bảo, anh đúng là đồ ngốc.”
Cái gì của Phan Huỳnh Bảo cũng tốt, nhưng anh ấy quá ngốc, không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ.
Khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo hơi sa sầm. Anh ấy cau mày, chỉ nhìn dáng vẻ không vui của Lê Châu Sa chứ không nói gì.
“Cậu Bảo, đây là tài liệu của cuộc họp ngày hôm nay.” Vũ Phương Thùy đặt tài liệu lên bàn Phan Huỳnh Bảo, lén nhìn anh ấy một cái.
May nhờ ơn đức của Phan Huỳnh Bảo nên cô ta mới được ở bên anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo biết Vũ Phương Thùy làm việc rất nghiêm túc, nên đã cân nhắc cô ta làm thư ký riêng chứ không theo lối thường.
Phan Huỳnh Bảo không để ý đến ánh mắt của người phụ nữ, chỉ thản nhiên đáp: “Ừ, tôi biết rồi. Lát nữa chuẩn bị một chút, chúng ta họp ở khách sạn Grand.”
“Vâng.” Vũ Phương Thùy vừa ra khỏi văn phòng của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy đã nhận được cuộc gọi từ Lê Châu Sa.
Gần đây Lê Châu Sa không có việc gì, vẫn luôn ở biệt thự.
“Vợ à, sao thế?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo xuất hiện vẻ dịu dàng.
Gần đây Lê Châu Sa vô cùng quần người, chẳng khác gì trẻ con làm nũng.
“Bây giờ anh đang ở công ty à?” Lê Châu Sa cầm giấy xét nghiệm trong tay, nói với vẻ hưng phấn.
Hôm nay Lê Châu Sa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy cô ấy đã mang thai con của Phan Huỳnh Bảo.
Sau khi quay về biệt thự, chuyện đầu tiên mà cô ấy muốn làm chính là nói cho Phan Huỳnh Bảo biết.
Nghe thấy thế, Phan Huỳnh Bảo hơi nhướng mày: “Ừm, lát nữa anh còn có một cuộc họp.”
“Vậy… tối nay em chờ anh vê.” Lê Châu Sa biết Phan Huỳnh Bảo bận rộn nhiều việc nên cũng không muốn quấy rây công việc của anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo nhạy cảm phát hiện ra dáng vẻ như có tâm sự của Lê Châu Sa, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, bao giờ anh về thì em sẽ kể cho anh nghe.” Lê Châu Sa vội cúp máy.
Phan Huỳnh Bảo nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia, có vẻ hơi khó hiểu.
Nhà họ Phan.
Lê Châu Sa đặt tay lên bụng, cúi đầu nhìn phần bụng bằng phẳng của mình, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Lê Châu Sa nghĩ, sau khi biết cô ấy mang thai, liệu Phan Huỳnh Bảo sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Anh ấy có vui hay không?
Phan Huỳnh Bảo có thích trẻ con không nhỉ?
Lê Châu Sa nghĩ đến chuyện nhiều lần cô muốn mang thai nhưng Phan Huỳnh Bảo đều không cho phép, không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Cô tin Phan Huỳnh Bảo yêu mình, chắc chắn anh ấy cũng sẽ rất thích đứa con.
Phan Huỳnh Bảo quan tâm đến bé Gạo Nếp và Bánh Quy như vậy, thật ra anh ấy cũng thích trẻ con đúng không?
Nghĩ đến đây, Lê Châu Sa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
‘Lê Châu Sa, anh đây. Lê Châu Sa đang tưởng tượng đến nét mặt của Phan Huỳnh Bảo sau khi biết tin cô ấy mang thai thì nhận được cuộc gọi của Nguyễn Viết Dũng.
Sau khi chuyện lần đó, cô ấy chưa từng gặp lại anh ta. Có lẽ Nguyễn Viết Dũng cũng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt cô ấy. Ngay cả khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo kết hôn, anh ta cũng chỉ cho người mang quà tới.
Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, Lê Châu Sa cũng đã dần quên chuyện đó, không trách Nguyễn Viết Dũng nữa.
‘Có chuyện gì à?ˆ Lê Châu Sa mím môi, hỏi Nguyễn Viết Dũng.
Giọng của Nguyễn Viết Dũng thoáng ẩn chứa sự cô đơn: “Không có chuyện gì thì không được tìm em à?
Chúng ta trở nên xa lạ như vậy từ khi nào thế?”
Câu nói tự giễu của Nguyễn Viết Dũng khiến Lê Châu Sa hơi buồn bã.
“Nguyễn Viết Dũng, quên em đi.” Lê Châu Sa biết rõ tình cảm của Nguyễn Viết Dũng đối với mình, nhưng cô ấy đã yêu Phan Huỳnh Bảo, gặp được Phan Huỳnh Bảo chính là số phận của cô ấy.
Cả đời này, cô ấy và Nguyễn Viết Dũng không bao giờ có thể ở bên nhau.
“Quên em? Sao anh có thể quên chứ? Nếu thật sự quên được, bây giờ anh đã không đau khổ như thế rồi. Lê Châu Sa, lâu lắm rồi chúng ta không gặp, em có thể đến đây nói chuyện với anh không?”
“Thật xin lỗi, em nghĩ không cần thiết.” Lê Châu Sa cảm thấy nếu đã không thể đón nhận người khác thì nên dứt khoát từ chối, không thể để Nguyễn Viết Dũng có bất kỳ mơ mộng gì với cô ấy được.
“Xem như em giúp người bạn cũ này thôi, cũng không được à?”
Sự cô đơn trong giọng nói của Nguyễn Viết Dũng khiến Lê Châu Sa không thể nhẫn tâm từ chối.
Sau khi cúp máy, Lê Châu Sa bảo tài xế đưa mình đến quán cà phê.
Khi đến nơi, cô ấy trông thấy Nguyễn Viết Dũng mặc bộ vest thẳng thớm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ tiều tụy không thể miêu tả bằng lời.
Khi thấy Lê Châu Sa đến, Nguyễn Viết Dũng đứng dậy kéo ghế cho cô ấy.
“Anh cứ tưởng em sẽ không đến gặp anh.”
Nguyễn Viết Dũng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa, cất giọng khàn khàn.
Lê Châu Sa nở nụ cười bình thản: ‘Sao lại không? Anh cũng đã nói chúng ta là bạn tốt mà. Nếu như thế, sao em lại không đến gặp anh chứ?”
Nghe thấy thế, trong mắt Nguyễn Viết Dũng xuất hiện chút cô đơn, cố siết chặt nắm tay lại. Anh ta thản nhiên nói: Đúng vậy, chúng ta là bạn bè lâu năm.”
“Nguyễn Viết Dũng, anh cũng nên tìm một người phụ nữ đi thôi. Lê Châu Sa vuốt ve cái cốc trong tay, thản nhiên nói.
Nguyễn Viết Dũng chăm chú nhìn Lê Châu Sa, che giấu sự cô đơn trong lòng bằng giọng nói khàn khàn: “Ừ, anh biết rồi.”
Nếu làm như thế sẽ giúp Lê Châu Sa yên tâm, anh ta sẽ nghe theo lời cô ây.
Hai người im lặng, có lẽ đều không biết nói gì. Nguyễn Viết Dũng bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện, lập tức cất giọng nói: “Có phải kia là Phan Huỳnh Bảo không?”
“Ở đâu?” Nghe thấy thế, Lê Châu Sa lập tức nhìn vê phía Nguyễn Viết Dũng.
“Ở khách sạn Grand, anh thấy anh ta dẫn một người phụ nữ vào đó.”
Nguyễn Viết Dũng chỉ về phía khách sạn Grand.
Dẫn một người phụ nữ vào đó?
Lê Châu Sa giận tái mặt, lập tức đứng dậy, đi vê phía cửa khách sạn.
Thấy Lê Châu Sa kích động như vậy, Nguyễn Viết Dũng cũng theo sau cô ấy.
Sau khi bước vào khách sạn Gran và hỏi thăm nhân viên khách sạn, Lê Châu Sa biết Phan Huỳnh Bảo đến đây để họp, lồng ngực khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.