Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 444:




Sau khi Phan Huỳnh Bảo cúp điện thoại thì ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông kia, vào giờ phút này lại lộ ra một chút u ám lạ thường.

Ánh mắt anh ấy hiện lên chút hung tàn khát máu.

“Cậu chủ Bảo, cô chủ đã đến và nói rằng muốn gặp anh.” Tầm mười phút sau, thư ký cung kính đi vào phòng làm việc của Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu lên bảo thư ký mời Lê Châu Sa vào.

Khi Lê Châu Sa bước vào, chiếc váy trên người đã vô cùng xốc xếch, ngay cả tóc tai cũng rối loạn giống như cô ấy đã phải chạy cả con đường để đến đây vậy.

Phan Huỳnh Bảo hơi nhíu mày, anh ấy buông tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy đi tới trước mặt Lê Châu Sa, sau đó khẽ đưa tay ra giúp cô ấy chỉnh lại mái tóc.

“Sao tóc lại rối thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến sắc mặt Lê Châu Sa lập tức tái nhợt hơn.

Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi khàn giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo, anh nói cho em biết đi, anh đã lừa em đúng không?”

Phan Huỳnh Bảo không hiểu tại sao Lê Châu Sa lại nói như vậy nên hơi bất đắc dĩ đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lên sống mũi cô ấy: “Ngốc quá, sao anh lại gạt em chứ?”

Hốc mắt Lê Châu Sa đỏ bừng lên, cô ấy hít mũi một cái rồi cắn môi nói: “Có phải em vĩnh viễn cũng không thể mang thai được đúng không?”

Lời nói của Lê Châu Sa khiến gương mặt bình tĩnh của Phan Huỳnh Bảo trở nên cứng đờ trong nháy mắt.

Lê Châu Sa nhìn thấy vẻ mặt này của Phan Huỳnh Bảo thì gắn từng chữ một: “Trả lời em đi, có phải cả đời này… em cũng không thể mang thai được đúng không?”

Đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên chút bi thương nhàn nhạt, anh ấy nhìn Lê Châu Sa rồi bất đắc dĩ nói: “Em… biết hết rồi sao?”

Anh ấy cũng biết chuyện này không thể giấu lâu được.

“Cho nên… chuyện này… là thật đúng không?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, cơ thể không ngừng lui về phía sau.

Thấy Lê Châu Sa đau khổ như vậy, Phan Huỳnh Bảo cũng rất đau lòng đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô ấy nhưng mà Lê Châu Sa đã dùng sức hất tay Phan Huỳnh Bảo ra rồi gầm lên: “Anh lừa em, Phan Huỳnh Bảo, anh lừa em sao? Anh đã nói chúng ta sẽ có thể sinh đứa khác mà? Tất cả những chuyện này đều là anh lừa gạt em, đều là lừa gạt em.” “Lê Châu Sa, em bình tĩnh lại đã.” Thấy Lê Châu Sa vô cùng kích động như thế, Phan Huỳnh Bảo lo lắng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì không tốt cho bản thân.

“Hu hu hu… anh lừa gạt em… em hận anh. Phan Huỳnh Bảo, em hận anh.” Lê Châu Sa gầm nhẹ một tiếng với Phan Huỳnh Bảo rồi dùng sức đẩy cơ thể anh ấy ra chạy đi.

“Châu Sa.” Nhìn theo bóng lưng Lê Châu Sa rồi đi, Phan Huỳnh Bảo không để ý tới chuyện gì nữa lập tức đuổi theo sau.

Lê Châu Sa chạy rất nhanh, ngay lúc cô ấy vào thang máy rồi đóng cửa lại thì Phan Huỳnh Bảo cố gắng đưa tay ra muốn nắm lấy cô ấy nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Châu Sa rời đi.

Phan Huỳnh Bảo bất đắc dĩ siết chặt quả đấm, sau khi phát ra một tiếng gầm nhẹ thì lập tức bảo người ngăn Lê Châu Sa lại.

Kết quả… những vệ sĩ kia không ai ngăn Lê Châu Sa lại được, bọn họ đã để Lê Châu Sa chạy ra ngoài.

Gương mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng khó coi, anh ấy đẩy hết mọi lịch trình trong ngày xuống, cố ý đi tìm Lê Châu Sa.

“Mình không thể sinh con nữa? Phải làm sao đây, mình không thể sinh con nữa rồi?” Lê Châu Sa lảo đảo lắc lư đi trên đường giống như hồn ma rồi tự nhủ.

Người đi đường thấy Lê Châu Sa như vậy thì cũng hiếu kỳ ngoái đầu nhìn cô ấy.

Lê Châu Sa đi lên vỉa hè muốn băng qua đường nhưng quên mất hiện tại là đèn xanh, những chiếc xe kia đang điên cuồng phóng qua trước mặt cô ấy.

Đến khi có một chiếc xe sắp đụng phải Lê Châu Sa thì có một cánh tay kéo cả người cô ấy trở về.

“Cô muốn chết sao?” Âm thanh trầm thấp dịu dàng truyền đến tai Lê Châu Sa.

Cô ấy ngẩng đầu lên, mắt mũi đều đỏ bừng nhìn người đàn ông trước mắt.

Người đàn ông kia mặc một bộ tây trang, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt đen láy ngả ngớn khiến cho người khác có một cảm giác vô cùng lười biếng.

“Tôi cũng đâu có bắt nạt cô, tại sao lại khóc chứ?” Trương Thiên Toàn nhìn đôi mắt sưng húp của Lê Châu Sa, dường như cảm thấy hơi bất đắc dĩ nên bèn trêu cô ấy.

“Cảm ơn” Lê Châu Sa bỏ tay Trương Thiên Toàn ra rồi khàn giọng nói.

Trương Thiên Toàn nheo mắt lại, nhìn vào gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê Châu Sa rồi khẽ nuốt nước bọt.

Anh ta đưa tay ra, ngón tay thon dài khiến người khác ngưỡng mộ, đặc biệt khi kết hợp với gương mặt tuấn tú kia thì vô cùng hoàn mỹ.

“Có chuyện gì vậy? Có thể nói với tôi không, tôi tên là Trương Thiên Toàn.”

“Không… cảm ơn anh.” Lê Châu Sa khẽ cúi đầu rồi lắc đầu với Trương Thiên Toàn. Vốn dĩ cô ấy muốn rời khỏi đó nhưng lại bị Trương Thiên Toàn bắt lại.

“Tôi thấy hình như cô có chuyện phiền lòng đúng không? Nếu như chúng ta đã có duyên gặp mặt ở đây thì có lẽ đây là ý trời, cô có chuyện gì không vui hay buồn phiền gì đó thì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cô mà.”

“Không ai có thể giúp tôi cả.” Lê Châu Sa cười khổ nhìn Trương Thiên Toàn rồi tự nhủ.

Cô ấy muốn mang thai nhưng không thể nào mang thai được, loại chuyện này ai có thể giúp được cô ấy đây?

“Làm sao cô biết chứ? Cô không nói ra thì đương nhiên tôi không giúp được cô rồi nhưng mà nếu như cô chịu nói với tôi thì sẽ khác.”

Trương Thiên Toàn ngả ngớn mập mờ nói với Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa nghe vậy thì mê man nhìn anh ta, nước mắt không thể khống chế được mà chảy ào xuống: “Tôi… không thể mang thai được, chuyện này anh có thể giúp được tôi sao?”

Ánh mắt Trương Thiên Toàn hơi sầm xuống.

Anh ta cười nhạt nói: “Tôi là một bác sĩ, có lẽ tôi có thể giúp được cô đấy.”

“Thật… thật sao?” Lời nói của Trương Thiên Toàn giống như liều thuốc giúp người gặp nạn vậy, Lê Châu Sa bắt lấy cánh tay Trương Thiên Toàn, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Trương Thiên Toàn khẽ cười nhìn Lê Châu Sa, ánh mắt vốn mang theo vẻ ngả ngớn của anh ta hiện lên một chút ánh sáng: “Chẳng lẽ cô không tin tôi sao? Chỉ cần cô tin tưởng tôi thì tôi nhất định có thể giúp cô.” Lê Châu Sa cắn môi gấp gáp nói: “Anh có thể… giúp tôi mang thai sao? Anh là một bác sĩ, anh có thể giúp tôi sao?”

“Trước tiên cô cần phải đi làm kiểm tra lại đã, tôi cần biết cơ thể cô đã xuất hiện những vấn đề gì, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh được.”

“Được.” Lê Châu Sa giống như đã nắm được phao cứu mạng, nhanh chóng gật đầu với Trương Thiên Toàn.

Đáy mắt Trương Thiên Toàn lóe lên một tia sáng, đáng tiếc Lê Châu Sa không hề chú ý đến.

Sau khi anh ta đưa Lê Châu Sa rời khỏi đó được năm phút thì xe của Phan Huỳnh Bảo cũng chạy qua con đường này.

Dọc đường đi, anh ấy luôn tìm kiếm Lê Châu Sa nhưng làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng cô ấy. Mãi đến khi anh ấy nhìn thấy trên đất có một chiếc bông tai, nhìn thấy bông tai kia, sắc mặt Phan Huỳnh Bảo lập tức tái nhợt.

Đương nhiên Phan Huỳnh Bảo biết bông tai này, đây là quà của anh tặng Lê Châu Sa.

Chẳng lẽ vừa rồi Lê Châu Sa đã dừng lại ở đây sao?

Phan Huỳnh Bảo nhặt bông tai kia lên, nhìn vào viên kim cương phía trên thì gương mặt anh ấy vô cùng căng thẳng.

Anh ấy cầm lấy chiếc bông tai rồi lạnh lùng lái xe rời khỏi đó.

Lê Châu Sa, rốt cuộc em đang ở đâu? Lê Châu Sa…

“Lê Châu Sa mất tích rồi? Đã xảy ra chuyện gì thế? Đang êm đẹp tại sao lại đột nhiên mất tích?” Phan Huỳnh Bảo tìm cả ngày trời cũng không tìm được Lê Châu Sa, cho rằng cô ấy sẽ đến nhà họ Trần nên lái xe về đó. Thế nhưng cuối cùng anh ấy lại phát hiện Lê Châu Sa vốn không hề đến đây.

Hoàng Song Thư nghe thấy Lê Châu Sa chạy ra khỏi công ty Phan Huỳnh Bảo thì lo lắng không thôi.

Phan Huỳnh Bảo khổ sở cười một tiếng, khàn giọng nói: “Cô ấy biết mình không thể mang thai nên đã chạy ra khỏi công ty, cho dù em đuổi theo thế nào cũng không thể… đuổi kịp.”

“Làm sao… lại như vậy chứ.” Cả người Hoàng Song Thư run lên, đôi mắt cô cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Đối với phụ nữ mà nói, loại chuyện này là một đả kích vô cùng lớn. Trong lúc nhất thời, Lê Châu Sa không thể nào tiếp nhận được đả kích này cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng mà vừa nghĩ đến có thể Lê Châu Sa sẽ gặp nguy hiểm thì Hoàng Song Thư lại căng thẳng nắm lấy cánh tay Trần Quân Phi.

“Phi, anh nói xem Lê Châu Sa sẽ không làm ra mấy chuyện ngu xuẩn chứ?” Trước đây khi Lê Châu Sa mất đứa trẻ đã nhảy từ trên lầu xuống.

Hoàng Song Thư thật sự lo lắng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì không tốt với bản thân.

Nghĩ tới đây, cả người Hoàng Song Thư đều vô cùng căng thẳng.

“Không biết nữa.” Trần Quân Phi thấy sắc mặt Phan Huỳnh Bảo đã trở nên vô cùng khó coi.

Anh nhức đầu vỗ vỗ lên cánh tay Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư gấp gáp nhìn Trần Quân Phi, hốc mắt không khỏi ửng đỏ lên: “Nhưng mà Lê Châu Sa là một người có tính cách vô cùng mạnh mẽ, bây giờ biết bản thân không thể mang thai thì chỉ sợ trong lúc nhất thời sẽ không thể nào tiếp nhận sự thật này được.”

Làm sao Trần Quân Phi không biết chuyện này chứ? Anh an ủi Hoàng Song Thư rồi nghiêng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Em trai, em đừng lo lắng quá. Anh đã cho người đi tìm Lê Châu Sa rồi, tin chắc sẽ có tin tức nhanh thôi.

“Lê Châu Sa ngốc này.”

Phan Huỳnh Bảo cười khổ một tiếng rồi dựa người vào ghế salon.

Thật ra Phan Huỳnh Bảo không hề quan tâm đến việc cô ấy có thể sinh con hay không.

Người anh ấy quan tâm chỉ có một mình Lê Châu Sa mà thôi, chỉ cần cô ấy có thể sống thật vui vẻ thì Phan Huỳnh Bảo không sao cả.

“Reng reng.” Ngay khi tất cả mọi người đều lo lắng cho Lê Châu Sa thì đột nhiên điện thoại của nhà họ Trân vang lên.

Quản gia lập tức nghe máy, không biết đối phương đã nói gì với ông ấy mà trên mặt quản gia lại nở nụ cười: “Được, tôi sẽ nói lại với cậu chủ Bảo.”

Sau khi quản gia cúp điện thoại thì đến bên cạnh Phan Huỳnh Bảo rồi khom người nói: “Cậu chủ Bảo, vừa rồi là quản gia ở nhà họ Phan gọi điện thoại đến nói rằng cô chủ đã trở về rồi.”

“Lê Châu Sa trở về rồi?” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì run rẩy hỏi lại “Đúng vậy, quản gia bảo cậu mau chóng trở về ăn cơm.”

“Được, tôi sẽ vê ngay.” Nghe thấy Lê Châu Sa tự mình trở về, nỗi lo lắng trong lòng Phan Huỳnh Bảo cũng dần dần bình yên lại.

Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, chân mày Hoàng Song Thư khẽ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu.

Thấy Hoàng Song Thư như vậy, Trần Quân Phi bèn đưa tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Sao vậy? Đang lo lắng cho Lê Châu Sa sao?”

“Không biết tại sao gân đây em luôn có một loại cảm giác rất bất an.”

Hoàng Song Thư tựa vào ngực Trần Quân Phi, nắm lấy tay anh rồi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.