Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 449:




Bàn tay của Phan Huỳnh Bảo dùng sức siết chặt lại.
Anh ấy hít sâu một hơi rồi sau đó vuốt tóc Vũ Băng Trang nói: “Băng Trang, em nói cho anh biết, em thật sự không phải bé Gạo Tẻ sao?”
Châu Băng Trang nghe vậy thì ngẩn người nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt hạnh to tròn nhất thời tràn đầy vẻ bất mãn: “Em không phải bé Gạo Tẻ, anh đừng có nói đùa nữa.”
“Xin lỗi.” Biết Vũ Băng Trang ghét nhất bị người ta xem là thế thân, dường như anh ấy có hơi bối rối xin lỗi cô bé.
Thấy Phan Huỳnh Bảo nói xin lỗi, cô bé cong môi cười nói: “Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh nhưng mà anh trai Bảo, em biết bé Gạo Tẻ là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, còn em thì không phải công chúa nhỏ đâu.”
“Bây giờ em cũng là công chúa nhỏ mà.” Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo hiếm khi lại nở một nụ cười.
“Hôm nay em ở lại đây ăn cơm đi.” Phan Huỳnh Bảo sờ mặt Vũ Băng Trang nói.
“Được ạ.” Cô bé cũng không kiêu căng mà ngoan ngoãn gật đầu.
Quản gia đã chuẩn bị cơm nước xong, Vũ Bằng Trang nắm tay Lê Châu Sa đến nhà ăn.
Ở nhà họ Trần, Vũ Băng Trang ríu rít nói rất nhiều chuyện khiến Lê Châu Sa vô cùng vui vẻ.
Cô bé thấy Lê Châu Sa vui vẻ như vậy thì không khỏi le lưỡi nói: “Chị Châu Sa, chị thấy Băng Trang có đáng yêu không?”
“Đáng yêu, rất đáng yêu.” Lê Châu Sa mỉm cười nhéo nhéo tai cô bé.
Vũ Băng Trang vốn dĩ rất dễ thương, tính tình lại còn vô cùng hoạt bát và dễ mến.
Cô bé nghe vậy bèn chớp mắt một cái rồi phồng má nói: “…Vậy em có thể nói một yêu cầu với anh trai Bảo không?”
“Em muốn yêu cầu cái gì?” Phan Huỳnh Bảo vừa nhìn Lê Châu Sa đùa giỡn với Vũ Băng Trang vừa đặt chiếc đũa trên tay xuống, thích thú chống cắm hỏi cô bé.
Vũ Băng Trang chớp chớp mắt nhìn anh ấy: “Em có thể nhờ anh trai Bảo thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra không?”
Thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra? Phan Huỳnh Bảo chống cằm, ánh mắt hiện lên tia sáng nhàn nhạt.
“Thu hồi mệnh lệnh gì?”
“Đúng vậy, không phải anh muốn đuổi chị gái của em đi sao? Chị của em rất giỏi, anh trai Bảo đừng đuổi chị của em đi có được không?” Vũ Băng Trang làm vẻ mặt đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Anh ấy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé thì chợt cảm thấy có hơi buồn cười.
Anh ấy chống cằm, ý tứ sâu xa nói với Vũ Băng Trang: “… Em muốn anh làm thế nào?”
“Anh để chị gái của em tiếp tục làm việc ở tập toàn Phúc Kiến đi, sau khi trải qua chuyện này thì chị của em đã biết lỗi rồi. Sau này sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không nên có với anh trai Bảo nữa đâu, lần này là chị ấy làm sai, anh tha cho chị ấy lần này được không?”
“Băng Trang.” Sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy nhìn Vũ Băng Trang.
Thật ra không phải Phan Huỳnh Bảo không chịu tha thứ cho Vũ Phương Thùy, chỉ là việc làm lần này của cô ta khiến anh ấy rất tức giận.
Vậy mà cô ta lại có thể dùng trò này, có ý muốn làm tổn hại đến tình cảm giữa hai người anh ấy và Lê Châu Sa, chỉ riêng việc này thôi cũng đã khiến Phan Huỳnh Bảo vô cùng giận dữ.
“Anh trai Bảo, có được hay không? Em sẽ trông chị gái thật kỹ, chỉ là chị ấy rất thích anh mà thôi, bây giờ nhìn thấy anh và chị Lê Châu Sa rất hạnh phúc thì chị ấy nhất định sẽ không thích anh nữa.” Vũ Băng Trang mếu môi tỏ vẻ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Đôi mắt anh ấy hơi lóe lên chút ánh sáng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Lê Châu Sa ở bên cạnh lập tức cảm thấy đau đầu không thôi: “Huỳnh Bảo, chi bằng đồng ý với yêu cầu của Băng Trang đi? Em tin bây giờ Vũ Phương Thùy cũng không còn thích anh nữa.”
Mưu kế bị vạch trần thành ra như vậy, Vũ Phương Thùy cũng là do nhất thời hồ đồ mà thôi, cũng sẽ không dám có lòng riêng với Phan Huỳnh Bảo nữa.
“Được rồi.” Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa cũng nói giúp cho cô ta thì môi mỏng mím thành một đường, anh ấy quay sang nhẹ nhàng gật đầu với Lê Châu Sa. Nhìn thấy anh ấy đã gật đầu, Lê Châu Sa mới nói với Vũ Băng Trang: “Em có hài lòng với kết quả này không?”
“Hài lòng, hài lòng, cảm ơn chị Châu Sa.” Vũ Băng Trang vui vẻ không thôi, đầu nhỏ gật gật quay sang cười đùa với Lê Châu Sa.
Nhìn biểu cảm hài lòng này trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, Lê Châu Sa chợt thấy hơi buồn cười. Cô ấy vươn tay nhẹ nhàng chỉ vào mũi cô bé rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
“Được ạ.” Vũ Băng Trang chớp mắt một cái, cười hì hì cầm lấy đôi đũa trên bàn ăn lập tức bắt đầu ăn cơm.
Thấy vẻ ngốc ngốc của cô bé, Lê Châu Sa cũng cảm thấy hơi buồn cười. Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo, thấy đáy mắt anh cũng mơ hồ hiện ra chút ánh sáng ấm áp nhè nhẹ, thì mím môi mỉm cười, sau đó cùng ăn với anh ấy.
Sau khi cơm nước xong, Phan Huỳnh Bảo kêu tài xế đưa Vũ Băng Trang trở về, anh ấy ôm eo Lê Châu Sa rồi, cằm trên vai cô ấy rồi nói: “Không để ý sao?”
“Không để ý, em tin anh.” Lê Châu Sa xoay người ôm khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo rồi khẽ hôn lên miệng anh ấy: “Huỳnh Bảo, anh sẽ không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, anh chỉ là của riêng Lê Châu Sa em mà thôi.”
Lời nói bá đạo của người phụ nữ khiến khóe môi Phan Huỳnh Bảo hơi cong lên.
Anh ấy đè Lê Châu Sa lên vách tường, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát môi cô ấy rồi cười nhẹ: “Đúng vậy, anh sẽ không thích bất kỳ người phụ nữ nào, cũng tuyệt đối không chạm vào người nào. Bởi vì anh là của em, là người đàn ông của Lê Châu Sa.”
Đáy mắt của Lê Châu Sa hiện lên một tầng hơi nước.
Cô ấy tựa đầu vào vai Phan Huỳnh Bảo, giọng nói trở nên khàn khàn: “Huỳnh Bảo, em yêu anh…”
“Cô gái ngốc, anh vẫn luôn yêu một mình em.”
Lê Châu Sa nghĩ sẽ có một ngày như vậy, cô ấy có thể ở bên Phan Huỳnh Bảo đến bạc đầu, khi tóc đã trắng xóa thì hai người vẫn có thể tay nắm tay, thật sự tốt biết bao…
“Sao Vũ Phương Thùy lại làm ra loại chuyện này được?” Một tháng sau, Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư dẫn Bánh Quy đến khu trò chơi. Lúc thằng bé còn đang chơi đùa ở đó, Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư ngồi ở một bên nhìn thằng bé chơi đùa ầm ĩ.
Lê Châu Sa nói chuyện Vũ Phương Thùy suýt chút nữa đã khiến Phan Huỳnh Bảo và mình chia tay cho Hoàng Song Thư nghe. Lúc cô nghe xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi nhìn Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa mím môi cười khổ: “Ai có thể biết được chứ? Em nghĩ có lẽ cô ta chỉ là quá thích Phan Huỳnh Bảo thôi, đúng không?”
“Chị biết cô ta thích Huỳnh Bảo nhưng mà không ngờ bề ngoài nhìn qua có vẻ yếu ớt dịu dàng như cô ta sẽ làm ra loại chuyện này.”
Trong lòng Hoàng Song Thư vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ đến lúc đầu, cô cũng bị em gái của mình và Trương Cúc Hoa hại đến thê thảm.
Loại người như Vũ Phương Thùy, Hoàng Song Thư hoàn toàn không ngờ đến cô ta sẽ làm ra chuyện này.
Lê Châu Sa nhẹ nhàng cầm lấy tay cô rồi nghiêm túc nói: “Chị hai, em đã để cho cô ta đi làm lại ở tập đoàn Phúc Kiến rồi. Một tháng nay bình yên không có chuyện gì cả, em nghĩ cô ta thật sự đã buông bỏ rồi.” Dù sao Phan Huỳnh Bảo thật sự rất yêu Lê Châu Sa, nếu như Vũ Phương Thùy vẫn còn chưa buông bỏ thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là chính cô ta mà thôi.
Hoàng Song Thư nhìn cô ấy rồi cười nhẹ nói: “Ừ, nên như vậy.”
“Nhưng mà vẫn không thể xem thường được, có đôi khi phụ nữ sẽ thật sự làm ra rất nhiều chuyện điên rồ.”
Hoàng Song Thư lấy thân phận của người đã từng trải nói với Lê Châu Sa.
Làm sao Lê Châu Sa không biết lòng ghen tỵ của phụ nữ đáng sợ cỡ nào chứ, có đôi khi phụ nữ thực sự là một sinh vật rất đáng sợ.
“Em biết.” Lê Châu Sa gật đầu nhìn Hoàng Song Thư.
Gần đây Trương Thiên Toàn thường xuyên tiếp xúc với Lê Châu Sa, có lẽ là cảm thấy hợp nhau, hơn nữa anh ta cũng là một người rất lịch thiệp. Đối với Lê Châu Sa mà nói thì càng thân thiết hơn cho nên cô ấy thường đi cùng với Trương Thiên Toàn.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trương Thiên Toàn ở quán bar lần trước, Phan Huỳnh Bảo đã cho người điều tra tình hình anh ta một chút. Kết quả lại cho thấy người tên Trương Thiên Toàn này vô cùng thần bí, trên cơ bản không nhìn ra có bất kỳ hành vi sai phạm nào.
Nhưng mà những người như Trương Thiên Toàn thì nhất định phải đề phòng cẩn thận vẫn hơn.
Phan Huỳnh Bảo lái xe quay trở về biệt thự, vốn cho rằng sẽ thấy Lê Châu Sa nhưng quản gia lại nói cô ấy đã ra ngoài rồi.
Từ lúc cô ấy sinh non đến nay thì Phan Huỳnh Bảo không cho cô ấy đi làm nữa, anh ấy lo lắng tâm trạng của Lê Châu Sa sẽ bị ảnh hưởng nên vẫn luôn cho người theo dõi cô ấy.
“Biết đi đâu không?” Phan Huỳnh Bảo kéo cà-vạt trên cổ xuống, mặt lạnh lùng hỏi.
Quản gia nhìn anh ấy rồi chần chừ một chút mới trả lời: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết hình như cô chủ đi gặp bạn.”
“Đi chuẩn bị một ít thức ăn, chờ lúc cô ấy về thì để cô ấy ăn, gần đây thân thể của cô ấy không tốt lắm”
Nghe Phan Huỳnh Bảo nói thế thì quản gia khẽ gật đầu.
Anh ấy trở về phòng làm việc, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Lê Châu Sa.
Điện thoại không được chuyển đến tai Lê Châu Sa mà ngược lại đã được Trương Thiên Toàn nhấc máy nghe.
“Tôi là Trương Thiên Toàn.”
“Lê Châu Sa đâu?” Nghe được giọng nói của Trương Thiên Toàn, ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo chợt lạnh xuống vài phần.
Trương Thiên Toàn lười biếng cười nhẹ một tiếng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Anh Bảo muốn tìm Lê Châu Sa sao? Bây giờ cô ấy đang ngủ.”
Hai chữ “đang ngủ” kích thích mạnh mẽ đến dây thần kinh của Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt màu xanh lục sâu thắm của anh ấy chợt thay đổi, vào lúc này vô cùng lạnh lẽo.
“Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Người tên Trương Thiên Toàn này thật sự quá thần bí, hơn nữa anh ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra với người này nên để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì nhất định phải cẩn thận đề phòng anh ta.
“Anh Bảo muốn đến đây đón Lê Châu Sa sao? Thật ra không cần đâu, Mê tình loạn ý tôi sẽ đích thân đưa cô ấy trở vê.”
“Trương Thiên Toàn, mặc kệ anh có mục đích gì, tôi cảnh cáo anh nếu như anh dám dụng đến Lê Châu Sa một chút thì tôi sẽ khiến anh hối hận.” Giọng nói lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo từ đầu dây bên kia truyên đến vô cùng u ám, thậm chí là hơi kinh khủng.
Nghe thấy giọng nói khát máu của Phan Huỳnh Bảo như thế, Trương Thiên Toàn không hề bị dọa sợ, anh ta chỉ cười nhạt nói: “Tôi biết rất rõ, tổng giám đốc Bảo không cần nhắc nhở tôi. Tuy rằng tôi thích Lê Châu Sa nhưng tôi sẽ chờ đến khi cô ấy thích mình.”
Nói xong, Trương Thiên Toàn lập tức cúp điện thoại.
Phan Huỳnh Bảo u ám nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình hồi lâu.
Trương Thiên Toàn, đây rốt cuộc là người nào?
Ở bên cạnh Lê Châu Sa có mục đích gì?
“Về rồi sao?” Gần đây Lê Châu Sa vẫn luôn uống thuốc đông y do Trương Thiên Toàn điều chế, mỗi lần uống xong lại rất mệt mỏi.
Hôm nay Lê Châu Sa đặc biệt buồn ngủ nên đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy cô ấy mới phát hiện đã quá muộn bèn hoảng hốt bật dậy, Trương Thiên Toàn bảo sẽ đưa về nhưng cô ấy không muốn. Đã khuya lắm rồi, cô ấy vốn cho là Phan Huỳnh Bảo đã đi vào giấc ngủ nhưng không ngờ vậy mà anh ấy vẫn ngồi trong phòng khách sáng đèn.
“Anh… chưa ngủ nữa sao?” Sau lưng của Lê Châu Sa không khỏi có chút cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.