Việc tôi mang thai con của ai chẳng hề liên quan đến Trần
Thanh Vũ, bây giờ anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tức giận đó là có ý gì? Cơ bắp của Trần Thanh Vũ căng lên, dường như đã bị tôi kích thích, đôi mắt đen thảm lạnh lẽo dân trở nên đỏ ngầu, vô cùng quỷ dị. Tôi bị Trần Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt đó, cả người căng cứng. Trần Thanh Vũ im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi dời mắt, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lùng tàn khốc: “Cô cũng dám ở cùng người đàn ông khác trước khi ly hôn với tôi à? Huỳnh Bảo
Nhi, cô giỏi thật.” “Tôi học theo tổng giám đốc Vũ đấy, chẳng phải anh cũng ngoại tình trong hôn nhân ư? Tôi bắt chước anh thôi mà.”Tôi vuốt tóc mình, cười lạnh.
Trần Thanh Vũ cụp mắt, chăm chú nhìn tôi mà không nói năng gì.
Tôi không muốn tiếp tục nói nhảm với anh ta nữa, bèn hất cằm chỉ về phía cửa: “Hai người có thể đi rồi, chỗ của tôi không chào đón gái điểm và chó đực.” “Huỳnh Bảo Nhi!” Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ đều bị tôi kích thích, nhất là Nguyễn Mỹ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo mó, trông vô cùng đáng sợ.
Tôi cười ngọt ngào: “Đây là phòng bệnh của tôi mà, chẳng lẽ hai người định chết dí ở đây à?”
Trần Thanh Vũ nhìn tôi một cái rồi ôm Nguyễn Mỹ vào lòng, rời khỏi nơi này. Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ. Sau khi bọn họ khuất hẳn, dường như sức lực của tôi đều biến mất trong khoảnh khắc đó.
Tôi ngơ ngác ngồi trên giường, cười khổ một tiếng, nhìn lên trần nhà mà nước mắt chậm rãi chảy xuống theo khóe mi. Trần Thanh Vũ… tôi hận anh, thật sự… hận anh. Tôi không rõ, tại sao Trần Thanh Vũ phải làm như vậy? Tại sao lại hãm hại tôi?
Anh làm việc này với mục đích gì? “Bé cưng à, con không có bố, biết không?” Tôi cúi đầu, sờ bụng mình. Khi nghĩ đến việc suýt chút nữa mất đứa con trong bụng, đến bây giờ tôi vẫn còn hơi khủng hoảng.
Cho dù phải trả giá thế nào, tôi cũng sẽ bảo vệ đứa trẻ này thật cẩn thận, không để bất kỳ ai tổn thương nó. …
Cuối cùng, chúng tôi vẫn bị phía Paris xóa tên, tập đoàn Thời Quang phải chịu tiếng ăn cắp, còn tôi thì bị tẩy chay trong giới thiết kế. Sau khi biết tin này, Diệu Hoa vô cùng tức giận, liên tục la hét, đòi đến Paris tìm người ở bên kia để nói cho rõ ràng. . Đọc t𝗿𝒖𝐲ệ𝒏 ch𝒖ẩ𝒏 khô𝒏g q𝒖ả𝒏g cáo — t𝗿ùm t𝗿𝒖𝐲ệ𝒏.v𝒏 —
Tôi chỉ im lặng, không còn làm nhà thiết kế nữa.Dù sao sau chuyện này, có lẽ sẽ chẳng còn ai coi trọng bản thiết kế của tôi, studio trên mạng của tôi cũng sẽ bị đóng cửa. “Bảo Nhi, chúng ta cứ thế bỏ qua à?” Buổi chiều, khi tôi và
Diệu Hoa dạo phố, trong lòng cô ấy vẫn hơi khó chịu, cắn cây kem rồi nói với tôi. “Không thì chúng ta có thể làm gì?”Tôi nhìn Diệu Hoa, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Diệu Hoa bĩu môi: “Nhưng mình cảm thấy rất đáng tiếc, chắc chắn lần này có người hãm hại cậu, biết tác phẩm của cậu có thể đạt giải nhất nên cố ý làm thế.” “Nhân chứng vật chứng đều có, chúng ta chỉ có thể nhận hua mà thôi.” Tôi cười nhạt, ánh mắt lạnh như bằng.
Tôi biết, người làm ra tất cả mọi chuyện là Trần Thanh Vũ. Mặc dù đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao anh ta làm vậy, nhưng trong lòng tôi đã có suy đoán, phải chăng là vì Nguyễn Mỹ?
Vì Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ muốn hãm hại tôi, đúng không? “Bảo Nhi, cậu nghe nói chưa? Ba ngày sau Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ đính hôn đấy.” Chúng tôi ngồi trên băng ghế trong khu vườn lớn nhất thành phố, Diệu Hoa đột nhiên nói. Nghe thấy thế, mặc dù trong tim hơi khó chịu nhưng tôi vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tôi hờ hững ngẩng đầu, nhìn Diệu Hoa, cười lạnh: “Ồ? Thật không?Vậy phải chúc mừng bọn họ rồi.” “Thứ gì thế không biết, thật khiến người ta buồn nôn.”Diệu Hoa nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, bất mãn nói với tôi.
Khi nghe cô ấy nói, tôi chỉ cười chứ không tiếp lời. “Được rồi, chúng ta về thôi, phơi nắng thế này làm mình thấy hơi choáng” Mặt trời hôm nay khiến tôi hơi chóng mặt. Diệu Hoa gật đầu. Khi tôi và cô ấy đứng dậy chuẩn bị rời khỏi vườn, một người phụ nữ sang trọng đột nhiên đụng phải tôi.
Suýt chút nữa khiến tôi ngã lăn ra đất, may mà Diệu Hoa kịp thời đỡ lấy tôi. “Này bà kia, bà không nhìn đường à?” Diệu Hoa vốn nóng nảy, hơn nữa gần đây tập đoàn Thời Quang còn bị bên Paris xóa tên nên tâm trạng của cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, lời nói khó tránh khỏi hơi gay gắt. “Thật xin lỗi, do tôi không thấy rõ đường.”Người phụ nữ đụng phải tôi ngẩng đầu, khuôn mặt ung dung, thậm chí là tao nhã của bà in vào mắt tôi. “Không sao. Thấy Diệu Hoa còn định nói gì đó, tôi bèn đè tay cô ấy xuống, lắc đầu với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ quyền quý kia kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười khẽ: “Cô có bị thương không? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, tiền thuốc men cứ để tôi.” “Không sao đâu, chỉ va một cái thôi, tôi cũng đâu phải đậu phụ, bị thương kiểu gì được chứ?”Tôi thấy người phụ nữ này khá hiền từ, nhanh chóng mở miệng đáp lại.
Bà ấy nhìn tôi rồi vươn tay ra: “Tôi là Trịnh Phương Thảo, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Aliba.” Tập đoàn Aliba.. Chẳng phải đó là công ty của bố Nguyễn
Mỹ ư?
Trước đây tôi đã biết gia đình Nguyễn Mỹ rất có điều kiện, chỉ là tập đoàn Aliba vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn. Tuy nhiên, tôi cũng biết tập đoàn này có sức ảnh hưởng cực lớn ở thủ đô, gần như ngang với tập đoàn Trần Thăng, nhưng chủ tịch tập đoàn Aliba quanh năm không ở công ty, hình như bận dẫn vợ của mình đi du lịch khắp chốn “Bà là mẹ của Nguyễn Mỹ sao?”Tôi chần chừ một chút rồi nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ khiến tôi cảm thấy thân thiết ở trước mặt lại là mẹ của Nguyễn Mỹ ư?
Đối với tôi, đây đúng là một cảm giác… khó tả. “Cô biết Mỹ à?”Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói, không khỏi cười. “Tôi là Huỳnh Bảo Nhi, chắc bà đã nghe đến tên tôi rồi.”Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, nói với vẻ sâu xa.
Quả nhiên sau khi nghe thấy tên tôi, sắc mặt của bà ấy chợt thay đổi. Trịnh Phương Thảo chậm rãi nói: “Tôi biết tên cô, cô là vợ trước của Thanh Vũ đúng không?” “Đúng vậy.”Tôi sảng khoái thừa nhận, muốn xem xem Trịnh Phương Thảo sẽ phản ứng như thế nào. “Đứa bé Mỹ Mỹ này đã bị tôi chiều hư, làm một vài chuyện khiến cô khó xử. Tôi thay nó xin lỗi cô.Chỉ có điều, nếu cô đã ly hôn với Thanh Vũ, tôi cũng mong cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Nghe nói cô sắp đính hôn với tổng giám đốc tập đoàn Thời Quang, chúc hai người hạnh phúc nhé.”
Lời của Trịnh Phương Thảo vô cùng lễ độ, khiến người khác không thể chán ghét.
Tôi gật đầu, yếu ớt đáp: “Cảm ơn, con gái bà cũng sắp đính hôn rồi, tôi còn phải chúc mừng bà đấy.” “Nếu cô rảnh thì có thể đến nhà tôi, vừa hay gần đây tôi không có việc gì làm.” Khi rời khỏi đó, Trịnh Phương Thảo nói với tôi.
Tôi chỉ gật đầu, bảo mình nhất định sẽ đến. Nhưng với quan hệ giữa tôi và Nguyễn Mỹ, sao tôi có thể dính dáng đến nhà họ Nguyễn được chứ?
Diệu Hoa kéo áo của tôi, nói: “Bảo Nhi, cậu có phát hiện hình như mẹ của Nguyễn Mỹ rất thích cậu không?” “Ai mà biết được?Bà ấy là một phu nhân rất hiện từ dễ gần.”Tôi cười nhạt, nhớ đến cử chỉ lễ độ của Trịnh Phương Thảo, thản nhiên nói.
So với tính cách ác độc của Nguyễn Mỹ, Trịnh Phương Thảo ngược lại tốt vô cùng.
Diệu Hoa nhìn tôi, lo lắng nói: “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Có phải trong người khó chịu không?” Tôi lấy lại tinh thần, lạnh nhạt lắc đầu: “Không có, chúng ta về thôi.”
Tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ một chút. Tôi và Diệu Hoa ngồi cùng một xe, vì chỗ của Diệu Hoa xa hơn nhà của tôi nên cô ấy đưa tôi đến cửa rồi về. Tôi vừa mở cửa thì nghe thấy giọng nói của mẹ. Tôi quay đầu, thấy dáng vẻ tiều tụy của bà, trong lòng không khỏi giật mình. Sau lần trước, tôi không hề quay về, chẳng ngờ bà lại chủ động tìm tôi. “Sao mẹ đến đây mà không gọi điện thoại cho con?” Mặc dù trong lòng tôi ít nhiều cũng hơi bất mãn với sự nuông chiều hai người Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang của mẹ, nhưng bà vẫn là mẹ tôi, giữa mẹ con nào có thù hận dai dẳng chứ. “Bảo Nhi, lần trước mẹ nói những lời kia, con đừng để bụng nhé.” Dường như mẹ hơi mất tự nhiên, bà nhìn tôi rồi nói.
Tôi mở cửa, sau khi mẹ đi vào thì rót cho bà một cốc nước ấm. Nghe thấy lời nói áy náy của bà, tôi chỉ lắc đầu: “Con đã quên chuyện lần trước rồi.” “Quên rồi thì tốt, mấy ngày nay mẹ không dám đến tìm con, chỉ sợ con vẫn đang giận vì lời nói lần trước của mẹ”Mẹ liếm môi, nhìn tôi nói.
Tôi cụp mắt, nhẹ nhàng sờ bụng mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn bà: “Lần này mẹ đến, có phải Huỳnh Sang và Huỳnh Tấn lại gây chuyện đúng không?”
Mẹ sẽ không vô cớ đến đây tìm tôi, chắc chắn là hai người kia lại gây ra chuyện gì đó.
Sau khi bị tôi nói trúng tim đen, mẹ tỏ ra xấu hổ, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Là như vậy, anh của con… Chẳng phải nhà máy nhận được một đơn hàng lớn sao? Đơn hàng này rất lớn, mẹ cũng rất vui, chỉ là.” “Chỉ là cái gì?”Tôi thấy mẹ ấp úng, đoán rằng nhà máy của Huỳnh Tấn đã gặp vấn đề.
Thật ra tôi không đồng ý cho Huỳnh Tấn kinh doanh, bởi vì dã tâm của anh ta quá lớn.Huỳnh Tấn chỉ có dã tâm chứ không hề biết cách quản lý nhà máy, nên tôi thấy anh ta không phù hợp. “Nhưng… đó chỉ là lớp ngụy trang, đấy là một công ty lừa đảo. Sau khi nhận đơn hàng, anh trai con bắt đầu sản xuất, mua nguyên liệu gì đó, đến khi làm xong quần áo thì ông chủ kia đã biến mất dạng.” “Chuyện này thì tìm cảnh sát là được mà.” Tôi khó hiểu nói. Những chuyện thế này có rất nhiều trên thương trường, tôi chẳng hề cảm thấy lạ lùng gì. Huỳnh Tấn không thích hợp để kinh doanh, nhà máy mà anh ta mở thường xuyên gặp chuyện. Trước đó, khi còn là bà chủ Trần, tôi đã phải nhờ Trần Thanh Vũ giải quyết rất nhiều vấn đề.