Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 5:




Tôi rất muốn nói phải.
Mẹ lập tức mắng: “Bảo Nhi, con đánh em trai con làm gì chứ! Nó vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi phạm phải sai lầm.”
“Mẹ, chính là mẹ nuông chìu nó. Mẹ tốt nhất nên dạy dỗ nó lại đi, lần sau con sẽ không giúp nữa đâu.” Tôi nhìn mẹ, cau mày nói.
Cho dù tôi muốn giúp cũng không giúp được, chỉ bằng bản thân tôi thì căn bản không cách nào dọn dẹp thay Huỳnh Sang.
Trần Thanh Vũ đã nói đó là lần cuối cùng, anh nói chuyện trước nay đều không nói hai lời.
“Huỳnh Sang là em trai con, xảy ra chuyện thì lẽ nào người chị như con lại không giúp đỡ chứ? Mẹ đã dạy lại nó rồi, sau này nó sẽ không tái phạm nữa đâu.” Rõ ràng mẹ bênh vực cho Huỳnh Sang.
Ăn cơm tối xong, mẹ kéo tôi vào phòng của bà. Sau khi trò chuyện lòng vòng thì mở miệng hỏi tôi tiền, hơn nữa còn là mười triệu.
Tôi giật mình tức khắc.
“Sao vậy? Con không đưa ra được sao?” Mẹ thấy tôi ngây ngẩn thì không vui nói.
“Mẹ… làm sao con có nhiều tiền như vậy chứ?” Tại sao vừa qua một năm, chuyện xấu gì cũng xảy ra trên người tôi.
“Làm sao con lại không có tiển chứ? Trần Thanh Vũ là cậu chủ của nhà họ Trần, con là cô chủ của nhà họ Trần. Mẹ không tin cả nhà họ Trần ngay cả mười triệu cũng không đưa ra được.” Mẹ nhíu mày, cho rằng tôi không chịu đưa tiền nên ngay lập tức sắc mặt rất khó chịu.
Sau khi tôi nghe vậy, bỗng nhiên bật cười: “Đó là tiền của nhà họ Trần, không phải là tiền của con.”
“Con gả cho nhà họ Trần thì chính là người nhà họ Trần, chẳng lẽ số tiền này không lấy được sao.” Mẹ cười lạnh một tiếng.
“Mẹ, mẹ cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Tôi nhìn mẹ không nhịn được hỏi.
Chuyện Trần Thanh Vũ bảo tôi ly hôn còn chưa nói với mẹ, bây giờ mẹ lại kêu tôi lấy ra nhiều tiền như vậy. Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi.
“Con… xưởng của anh cả con xảy ra chút vấn đề. Vốn quay không đủ nên chỉ muốn hỏi mượn con chút tiền ứng trước.” Mẹ nói.
“Con đã nói với anh cả từ sớm là cái xưởng đấy có vấn đề, bảo anh ấy dừng nhà máy lại, sao anh ấy không nghe?” Đầu tôi như to ra.
“Xưởng của anh cả con đang mở rất tốt, sao lại phải dừng lại. Con trở về nói với Trần Thanh Vũ bảo cậu ấy đưa con mười triệu là được rồi.” Mẹ thẳng thừng nói.
Sau khi tôi nghe vậy, đứng lên nói: “Con không có nhiều tiền như vậy, mẹ nói với anh cả rằng một là phá sản, hai là ngồi tù. Tự anh ấy chọn đi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, sao con lại ác độc như vậy? Con nhà họ Trần trải qua cuộc sống an nhàn thì lập tức trơ mắt nhìn anh em nhà mình bị đòi nợ sao?” Mẹ bị lời nói của tôi làm cho nổi nóng, cũng đứng dậy gầm nhẹ về phía tôi.
Tôi nhìn mẹ, cảm giác bị thương và lạnh lẽo tràn ra khắp ngực.
Vốn là trở về muốn tìm chút an ủi nhưng không ngờ người nhà của tôi, từng người từng người đều hỏi mượn tiền.
Bọn họ cũng cho rằng tôi gả cho Trần Thanh Vũ thì có cả một khoản tiền lớn.
Từ trước đến nay bọn họ không hề hỏi tôi cuộc sống ở nhà họ Trần có tốt không. Mỗi lần trở về đều hỏi tôi mượn tiền, mượn tiền, mượn tiền.
“Nếu như anh cả con gặp chuyện không may, mẹ cũng không sống được nữa.” Mẹ ngồi dưới đất, khóc lóc om sòm nói với tôi.
Tôi nhìn me, ánh mắt bỗng chốc chua xót, khó khăn nói: “Khi nào cần tiền?”
“Ngày mai, ngày mai anh cả của con cần.” Mẹ thấy có hy vọng, lập tức đứng lên lại.
“Được rồi, để con… hỏi Trần Thanh Vũ thử.”
Tôi để lại những lời này, nhìn mặt mẹ tràn đầy vui vẻ thì đột nhiên không muốn ở lại nữa.
Sau khi rời khỏi nhà mẹ, một mình chạy quanh quẩn trên đường.
Gió lạnh lướt qua người tôi, tạt thẳng vào gò má từng cơn đau nhức.
Tôi sờ gương mặt lạnh như băng, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng bông tuyết từ đỉnh đầu bay xuống, trong lòng đẳng chát.
Tôi ngăn một chiếc taxi lại, đến biệt thự của Nguyễn Mỹ.
Tôi biết Trần Thanh Vũ đã mua cho Nguyễn Mỹ một căn biệt thự ở khu Nhật Nam, Trần Thanh Vũ vẫn luôn ở biệt thự bên này với Nguyễn Mỹ.
Sau khi tôi đến, gõ cửa một cái. Người ra mở cửa là Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ không có ở nhà.
“Cô Trần tìm tôi có chuyện gì sao?” Nguyễn Mỹ mở cửa cho tôi vào, còn rót cho tôi một ly cà phê.
Cô ta mặc một chiếc áo lông cừu, dáng người cao gầy, nụ cười uyển chuyển nhìn tôi rồi nói.
“Trần Thanh Vũ… không có ở đây sao?”
“À, đột nhiên tôi muốn ăn quả đào và mâm xôi nên anh ấy đã ra ngoài mua cho tôi rồi. Cô muốn gặp anh ấy sao? Tôi lập tức gọi điện giùm cô.” Nguyễn Mỹ sờ bụng, nói với tôi.
“Không cần, nếu như anh ấy không có ở đây thì tôi đi trước. Thì ra Trần Thanh Vũ vãn có thể biết quan tâm như vậy, chỉ là tôi chưa bao giờ được anh quan tâm mà thôi.
Tôi chịu đựng nước mắt trong hốc mắt để không chảy ra, cũng không để Nguyễn Mỹ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của mình.
Ai ngờ, trong lúc xoay người bỗng nhiên tôi cảm thấy sau lưng bị đụng phải rồi lập tức té ngã xuống đất, lăn cùng với một người.
“A.” Còn chưa kịp có phản ứng, Nguyễn Mỹ đã phát ra một tiếng hét thảm rồi sau đó ôm bụng rên rỉ không ngừng.
“Nguyễn Mỹ, cô sao rồi?” Tôi bị kinh sợ, luống cuống tay chân bò dậy từ trên người Nguyễn Mỹ.
“Đứa nhỏ… con của tôi…” Gương mặt trắng bệch của Nguyễn Mỹ giống như tuyết trắng bên ngoài vậy.
Tôi vô cùng hoảng sợ nhìn phía dưới Nguyễn Mỹ chảy máu, cả người không biết làm thế nào.
Sanh non sao? Nguyễn Mỹ sanh non sao?
Tay tôi run run, lấy điện thoại trong túi xách ra.
Lúc sắp gọi điện thoại cho bệnh viện thì một bóng người cao lớn lướt qua người tôi, đẩy mạnh tôi ra khiến tôi và vào tường.
Người gì sức lực rất lớn, đầu tôi và cơ thể tôi đụng mạnh vào tường đau đến mức không thể lên tiếng.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô dám làm hại con của tôi, cô chán sống rồi sao?” Một âm thanh gầm thét giống như dã thú quét qua tai tôi.
Tôi ôm hai chân, run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt khủng khiếp của Trần Thanh Vũ.
“Không có… em cũng không có làm gì cả. Thanh Vũ, anh nghe em nói đi, em thật sự…”
Tôi xông đến muốn giải thích rằng tôi không phải cố ý ngã xuống đụng vào Nguyễn Mỹ.
Nhưng mà vẻ mặt Trần Thanh Vũ lạnh lùng hất tay tôi ra, ôm lấy Nguyễn Mỹ đang không ngừng rên rỉ trên mặt đất, nói với giọng tàn khốc: “Huỳnh Bảo Nhi, cô nghe cho rõ đây. Nếu như Nguyễn Mỹ có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô.”
“Thanh Vũ, em không có… em thật sự không phải cố ý.” Tôi bị âm thanh tàn ác của Trần Thanh Vũ làm cho hoảng sợ, chỉ có thể giải thích hỗn loạn.
Trần Thanh Vũ hoàn toàn không nghe, ôm Nguyễn Mỹ biến mất trước mắt tôi. Trong lúc này, bỗng chốc chỉ còn lại một mình tôi.
Vũng máu ở cửa kia rõ nét như vậy khiến tôi run sợ cả người.
Tôi bò dậy từ dưới đất nhưng lại té xuống lần nữa, tôi thấy quần và cánh tay bị trầy xước, trên trán cũng có vết máu nhỏ xuống. Cố nén nước mắt, tôi khập khễnh rời khỏi biệt thự của Nguyễn Mỹ.
Lần này Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ rất hận tôi rồi? Anh nhất định sẽ cho rằng tôi ghen tị với Nguyễn Mỹ nên muốn làm hại đứa con của bọn họ.
“Chị dâu, sao chị lại ở đây? Còn bị thương nữa?” Tôi đứng giữa đường ngơ ngác, muốn đón xe nhưng hôm nay là ngày tết, rất ít xe chạy.
Vào lúc tôi ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt để tránh tuyết thì một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Trần Thanh Kiên từ trên xe bước xuống, anh ấy là con trai của bác cả Trần Thanh Vũ, nhỏ hơn Trần Thanh Vũ hai tuổi.
Bởi vì đã ra ở riêng nên anh ấy cũng không ăn tết cùng với chúng tôi.
Anh ấy tao nhã lịch sự, không có loại kiêu ngạo của người nhà họ Trần, khá bình dị dễ gần. Nếu có anh ấy ở đó thì có lẽ sẽ nói vài lời giúp tôi.
Tôi sờ mặt mình lạnh cóng, khẽ tránh tầm mắt Trần Thanh Kiên, không muốn để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của tôi.
“Lên xe trước đi, em đưa chị đến bệnh viện.” Trần Thanh Niên xuống xe, nhìn qua vết thương trên người tôi rồi đỡ tôi lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.