“Nhưng cái gì cơ? Có phải con em xảy ra chuyện rồi không? Anh nói cho em biết đi, có phải con em gặp chuyện rồi không?” Nghe thấy Lâm Thanh Tùng nói đến chữ nhưng, Lê Châu Sa như sắp phát điên, cô ấy túm áo Lâm Thanh Tùng hét lớn.
Khi thấy nét mặt hoảng hốt của Lê Châu Sa, Lâm Thanh Tùng vươn tay ôm lấy cô ấy, bắt Lê Châu Sa phải bình tĩnh lại.
“Lê Châu Sa, bây giờ em phải bình tĩnh lại đã. Anh nghi ngờ đứa bé đã được cứu rồi.”
“Anh Thanh Tùng, ý anh là sao?” Lời của Lâm Thanh Tùng khiến người Lê Châu Sa cứng đờ, còn Trần Thanh Thảo thì hỏi anh ấy với vẻ khó hiểu.
Hoàng Song Thư cũng nhìn Lâm Thanh Tùng với vẻ căng thẳng.
Thấy Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Lâm Thanh Tùng chậm rãi nói: “Khi bọn anh qua đó, trên đất có một vũng máu và một tên côn đồ bị thương. Anh hỏi rồi, bọn họ nói là có người đến đánh Vũ Phương Thùy bị thương và dẫn cô ta theo, hơn nữa đứa trẻ cũng bị đưa đi nốt.”
“Ai đã dẫn đứa bé và Vũ Phương Thùy đi?” Hoàng Song Thư kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Tùng.
Người đó đã khiến người của Vũ Phương Thùy bị thương, còn dẫn cô ta đi, có phải anh ấy cũng muốn cứu đứa bé không?
Nhưng rốt cuộc là ai thế?
“Tên đó vẫn luôn ở bên ngoài, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đánh ngất, cũng không biết chuyện phía sau”
“Vậy bây giờ… con em không sao chứ?” Lê Châu Sa yếu ớt hỏi Lâm Thanh Tùng.
“Đừng sợ, anh sẽ tìm thấy con của em mà.” Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lê Châu Sa, trong mắt Lâm Thanh Tùng xuất hiện sự phức tạp nhàn nhạt.
Anh ấy nhẹ nhàng cầm tay Lê Châu Sa, gật đầu với cô ấy.
“Vâng… xin anh, nhất định phải tìm được con của em. Lâm Thanh Tùng, em xin anh.” Lê Châu Sa không ngừng rơi nước mắt, khàn giọng nói với Lâm Thanh Tùng.
Thấy cô ấy như thế, Lâm Thanh Tùng thở dài: “Được, anh nhất định sẽ tìm thấy con của em. Trước hết em phải thật bình tĩnh đã, cứ tin anh.”
“Vâng.”
Có Lâm Thanh Tùng ở đây, Lê Châu Sa cũng yên tâm hẳn. Tuy hàng ngày, thỉnh thoảng cô ấy vẫn giật mình tỉnh giấc nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.
Ngày thứ tư sau khi đứa bé mất tích, lúc tan học Trần Thanh Thảo nhận được một cuộc gọi. Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng yếu ớt khiến cô bé rất khó hiểu.
“Ai thế? Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trần Thanh Thảo cau mày, dò hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Băng… Trang.” Một lúc lâu sau, đối phương mới lên tiếng. Nghe thấy cách gọi này, cả người Trần Thanh Thảo run lên, sắc mặt không khỏi trắng bệch hơn mấy phần.
“Chị? Là chị sao?” Vũ Phương Thùy gọi điện thoại cho cô bé ư?
Trần Thanh Thảo cảm nhận được nhịp thở của mình đã thay đổi.
“Chị… đang ở chỗ… mà chúng ta sống trước kia, em có thể đến đây một chuyển không?” Vũ Phương Thùy ấn cánh tay mình, đứt quãng hỏi Trần Thanh Thảo.
Cơ thể Vũ Phương Thùy rất khó chịu và đau đớn. Cô ta phải mất rất nhiều công sức để trốn khỏi tay Lê Hoàng An. Bây giờ người duy nhất mà Vũ Phương Thùy có thể tin tưởng cũng chỉ còn mình Trần Thanh Thảo mà thôi.
“Được, em đến ngay đây.” Trần Thanh Thảo sầm mặt, thản nhiên đáp lời rồi cúp máy.
Cô bé không biết Vũ Phương Thùy đã gặp chuyện gì nhưng nghe giọng nói thì chắc chắn cô ta đã bị thương.
Sau khi đoán thế, Trần Thanh Thảo đến hiệu thuốc để mua một ít thuốc trị thương thường dùng rồi mới đến nơi mà mình đã từng ở.
Chỗ mà Vũ Phương Thùy và Trần Thanh Thảo sống trước đây đã bị bỏ hoang, vùng đất này cũng được trưng dụng, về cơ bản không còn ai ở đây nữa.
Trần Thanh Thảo tìm được căn nhà trước kia. Cỏ ở xung quanh đã mọc dài ra, hơn nữa còn rất rậm rạp, nhưng cô bé không hề thấy bóng dáng Vũ Phương Thùy.
Trần Thanh Thảo hít sâu một hơi, gọi tên Vũ Phương Thùy.
“Chị, chị ở đâu thế?” Cô bé gọi mấy tiếng mà vẫn chẳng thấy ai trả lời. Trần Thanh Thảo nhíu mày, vừa định rời đi thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
“Băng Trang, chị ở đây.” Trần Thanh Thảo nhìn về nơi phát ra tiếng nói, trông thấy Vũ Phương Thùy với khuôn mặt trắng bệch đang trốn sau một bụi cỏ rậm rạp.
Tóc Vũ Phương Thùy rối tung, khuôn mặt trắng như giấy, môi còn hơi tím tái, cánh tay đang chảy máu. Một ít máu đã khô đọng lại khiến người khác nhìn mà giật mình.
“Sao chị lại thành ra thế này chứ?” Trần Thanh Thảo hít một hơi. Tuy cô bé rất không đồng ý với những chuyện mà Vũ Phương Thùy làm trước kia nhưng vẫn nhớ rằng cô ta đã cứu mình.
“Chị vừa trốn về từ tay Lê Hoàng An.” Vũ Phương Thùy đứt quãng nói, cả người đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Trần Thanh Thảo cũng hết cách, đành phải dìu Vũ Phương Thùy vào căn nhà cũ rồi xử lý vết thương cho cô ta. Sau khi làm xong hết, Trần Thanh Thảo ngồi ở một góc, chờ Vũ Phương Thùy tỉnh lại.
Dáng vẻ bây giờ của Vũ Phương Thùy khiến tâm trạng Trần Thanh Thảo rất phức tạp.
Vũ Phương Thùy đã làm chuyện kia, Trần Thanh Thảo cảm thấy mình nên chán ghét và căm hận cô ta mới đúng nhưng Vũ Phương Thùy vẫn là chị của cô bé, là người đã cứu mạng cô bé.
Trong lúc Trần Thanh Thảo ngẩn người nhìn Vũ Phương Thùy thì cô ta dần dần tỉnh lại khỏi cơn mơ màng.
Vừa mở mắt ra, Vũ Phương Thùy đã nhìn thấy nét mặt phức tạp của Trần Thanh Thảo.
Cô ta khàn giọng nói: “Băng Trang… cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn đâu. Chị vừa bảo chị đã trốn khỏi tay Lê Hoàng An, người cứu cục cưng nhỏ là anh ấy đúng không?”
Nếu người cứu cục cưng nhỏ là Lê Hoàng An thì Trần Thanh Thảo không hề lo lắng.
Quan hệ giữa nhà họ Lê và nhà họ Trần vẫn luôn rất rốt. Từ thế hệ của Lê Hoàng Long, hai nhà luôn rất khăng khít với nhau.
“Ừm.” Vũ Phương Thùy nở nụ cười tự giễu, nhìn Trần Thanh Thảo: “Băng Trang, có phải em thấy đáng đời chị hay không?”
“Chị, chị rời khỏi đây đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Vì đứa trẻ không bị gì nên Trần Thanh Thảo cảm thấy vẫn có thể tha thứ cho Vũ Phương Thùy, chỉ cần cô ta đừng u mê nữa.
“Được.” Vũ Phương Thùy nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt phức tạp, thản nhiên nói.
Trần Thanh Thảo không ngờ Vũ Phương Thùy lại đồng ý rời đi một cách dứt khoát như vậy.
Cô bé còn tưởng Vũ Phương Thùy sẽ không chịu khuất phục nhưng bây giờ cô ta lại dễ dàng đồng ý như thế.
“Chị có thể… đồng ý với em rời khỏi nơi đây, nhưng chị cần một ít tiền” Bây giờ trên người Vũ Phương Thùy không còn xu nào, không thể làm gì được cả. Cô ta nhất định phải có một chút tiền.
“Em có thể cho chị, bây giờ chị cần bao nhiêu?” Trần Thanh Thảo nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Cho chị… hai tỷ, chị sẽ rời khỏi nơi này, không quấy rầy cuộc sống của các em nữa.” Vũ Phương Thùy mím môi, đứt quãng nói với Trần Thanh Thảo.
Đối với Trần Thanh Thảo, hai tỷ thật sự là một khoảng tiền rất nhiều nhưng cô bé có thể vay Lâm Thanh Tùng, thế nên Trần Thanh Thảo đồng ý.
Khi Trần Thanh Thảo rời đi, Vũ Phương Thùy bảo đừng nói chuyện cô ta ở đây cho bất cứ ai, ba ngày nữa quay lại đưa tiền cho cô ta là được.
Trần Thanh Thảo gật đầu rồi rời đi. Chỉ cần Vũ Phương Thùy ngoan ngoãn rời khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới thì Trần Thanh Thảo cảm thấy thế nào cũng được.
Khi Trần Thanh Thảo về đến nhà, Lê Châu Sa đang dạy Bánh Quy học bài, còn Hoàng Song Thư thì nấu cơm trong bếp. Thấy cô bé bước vào, Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng: “Em về rồi hả?”
Nhìn thấy Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo nhướng mày, dường như hơi hoảng hốt: “Chị ba, chị đang dạy Bánh Quy làm bài à?”
Lê Châu Sa không chú ý đến nét mặt của cô bé, chỉ gật đầu nói: “Bánh Quy rất thông minh, cũng không cần chị dạy mấy.”
Nghe thấy thế, Bánh Quy ngẩng đầu bập bẹ nói với Trần Thanh Thảo: “Cô ơi, Bánh Quy đứng nhất đấy, Bánh Quy có thông minh không ạ?”
Trần Thanh Thảo nhìn Bánh Quy đáng yêu như vậy thì khẽ cười: “Bánh Quy nhà ta giỏi thật đấy, quá cừ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Quy ửng hồng, thằng bé chớp mắt nhìn Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa xoa đầu Bánh Quy, bảo thằng bé làm bài tiếp. Bánh Quy khẽ gật đầu, quay lại im lặng học.
Lê Châu Sa nhìn Bánh Quy rồi đứng dậy, bước đến bên Trần Thanh Thảo: “Gạo Tẻ, em sao thế? Chị thấy em có vẻ hốt hoảng sau khi quay về, có phải trong người khó chịu hay không?”
“Không đâu ạ. Đúng rồi chị ba, anh Thanh Tùng vẫn chưa đến à?”
“Chắc sẽ đến ngay thôi…”
“Tít tít tít.” Lê Châu Sa vừa định nói có lẽ lát nữa Lâm Thanh Tùng sẽ đến thì đã nghe thấy tiếng xe của Lâm Thanh Tùng truyền vào.
Trần Thanh Thảo lập tức chạy ra cổng, có vẻ rất vội vàng.
Lê Châu Sa nhìn hành động của cô bé, chỉ lắc đầu chứ không mấy quan tâm.
Trần Thanh Thảo thật sự thích Lâm Thanh Tùng, hầu như luôn chơi đùa với anh ấy.
Lâm Thanh Tùng mang ít thuốc bổ tới để Lê Châu Sa bồi bổ cơ thể.
Sau khi sinh con, cơ thể Lê Châu Sa vẫn luôn rất yếu ớt. Lâm Thanh Tùng lo cho tình trạng sức khỏe của cô ấy nên mới đặc biệt mang thuốc bổ đến đây.
“Anh Thanh Tùng, rốt cuộc anh cũng đến rồi.” Trần Thanh Thảo nhìn Lâm Thanh Tùng, cười hì hì.
Lâm Thanh Tùng nhướng mày, nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt dịu dàng: “Sao hôm nay Gạo Tẻ nhiệt tình thế? Muốn anh mua thứ gì cho em à?”
Sau khi ở chung với đám người Trần Thanh Thảo, Lâm Thanh Tùng cũng gọi cô bé theo cách thân mật.
“Anh Thanh Tùng, em có thể vay anh ít tiền không?”
Trần Thanh Thảo ngại ngùng nhìn Lâm Thanh Tùng, lúng túng nói.
Nếu bây giờ Vũ Vĩnh Kỳ đang ở đây, Trần Thanh Thảo sẽ hỏi vay cậu bé. Tuy Vũ Vĩnh Kỳ không lớn lắm nhưng lại rất tiết kiệm, đám người của Vũ Khả Hân cũng thường xuyên gửi tiền cho cậu bé, hơn nữa Vũ Vĩnh Kỳ cũng nhận lương từ quân đội.
“Em cần bao nhiêu?” Lâm Thanh Tùng chỉ cười khẽ, nhìn cô bé.
“Hai tỷ ạ.” Trần Thanh Thảo trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói.
Lâm Thanh Tùng sảng khoái đưa cho cô bé một tờ chi phiếu. Trần Thanh Thảo nhìn tờ chi phiếu bằng ánh mắt phức tạp, cô bé siết chặt lấy nó rồi nói với Lâm Thanh Tùng: “Anh Thanh Tùng, em sẽ nhanh chóng trả cho anh.”
“Xem như anh cho em, em giúp anh một chuyện.” Lâm Thanh Tùng sờ cằm, nở nụ cười bình thản.
Trần Thanh Thảo nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu, dường như không rõ Lâm Thanh Tùng cần mình giúp chuyện gì.
“Anh muốn cưới Lê Châu Sa.” Lâm Thanh Tùng nói mục đích của mình, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt rực sáng.
Nghe thấy thế, Trần Thanh Thảo tròn mắt, hít một hơi thật sâu rồi lúng túng nói: “Anh Thanh Tùng thích chị ba u?”
“Ừ, anh muốn cưới Lê Châu Sa, em có thể giúp anh không?”
Lâm Thanh Tùng gật đầu. Không riêng gì Trần Thanh Thảo, mà ngay cả Hoàng Song Thư cũng biết tình cảm của anh ấy với Lê Châu Sa.
Sau khi tìm thấy thi thể Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư cũng cảm thấy Lâm Thanh Tùng là một người đàn ông tốt, muốn gán ghép anh ấy với Lê Châu Sa.
Nhưng Lê Châu Sa là người cổ chấp, chỉ nhớ thương Phan Huỳnh Bảo, vì thế Hoàng Song Thư cũng không tiện nói gì.
“Anh Thanh Tùng, chuyện tình cảm phải nhờ vào duyên phận.” Sau khi suy nghĩ một chút, Trần Thanh Thảo chỉ có thể trả lời Lâm Thanh Tùng như thế.
Lâm Thanh Tùng vuốt cằm: “Anh biết rõ chứ, nhưng anh yêu Lê Châu Sa, anh có thể ở bên cô ấy cả đời. Anh muốn Lê Châu Sa trở thành người phụ nữ của anh.” Lâm Thanh Tùng nhìn Trần Thanh Thảo với vẻ cố chấp, để cô bé thấy rõ sự kiên trì trong mắt mình.
Sự kiên trì này khiến Trần Thanh Thảo phải kinh ngạc.
Khi thấy Lâm Thanh Tùng như thế, cô bé không khỏi nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ.
Vũ Vĩnh Kỳ và Lâm Thanh Tùng chẳng khác gì nhau.
Trước đây, khi Trần Thanh Thảo không nhớ rõ Vũ Vĩnh Kỳ, cậu bé cũng rất cố chấp trong việc chứng minh cô bé là Gạo Tẻ.
“Em có thể giúp anh nhưng em nói trước, em cũng không biết chị ba có thích anh hay không, em không bảo đảm được chuyện này.” Trần Thanh Thảo thận trọng nhìn Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng gật đầu với ánh mắt dịu dàng: “Anh biết, anh sẽ cố gắng theo đuổi Lê Châu Sa, khiến cô ấy thích anh.
“Anh Thanh Tùng cố lên.” Nghe thấy thế, Trần Thanh Thảo cười hì hì với Lâm Thanh Tùng.
“Nhưng nếu muốn em giúp anh theo đuổi chị ba thì hai tỷ hơi ít đấy. Anh Thanh Tùng giàu như vậy, không thể keo kiệt thế này được.”
“Nếu anh cưới được Châu Sa, em muốn bao nhiêu tiền anh cũng cho.”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâm Thanh Tùng tràn ngập ý cười. Anh nhéo mũi Trần Thanh Thảo, cưng chiều nói.
“Tự anh nói đấy nhé, không được quyt đâu.” Trân Thanh Thảo chun mãi, hếch cằm cười hì hì với Lâm Thanh Tùng.
“Được thôi.’ Lâm Thanh Tùng gật đầu, mãi đến khi Hoàng Song Thư gọi ăn cơm, hai người mới đi vào phòng.
Khi ăn cơm, thấy Lâm Thanh Tùng và Trần Thanh Thảo vừa nói vừa cười, Hoàng Song Thư không khỏi thắc mắc hỏi: “Hai người có chuyện gì vui à? Nói cho tôi và Lê Châu Sa nghe với đi?”
Lê Châu Sa vốn đang im lặng ăn cơm, thấy Hoàng Song Thư nhắc đến tên mình, cô ấy không khỏi nhíu mày nhìn về phía Trân Thanh Thảo và Lâm Thanh Tùng.
Trần Thanh Thảo lắc đầu với vẻ tinh quái.
Thấy vậy, Hoàng Song Thư xùy một tiếng, không nói gì nữa.
“Thanh Tùng, đã tìm thấy cục cưng nhỏ chưa?” Lê Châu Sa đặt đũa xuống, hỏi vấn đề mà mình vẫn cố kìm nén cả ngày nay.
Nghe thấy thế, Lâm Thanh Tùng nói với ánh mắt phức tạp: “Cho anh thêm ít thời gian, chẳng mấy chốc sẽ tìm được cục cưng nhỏ thôi.”
“Vâng.” Lê Châu Sa biết chuyện này chỉ có thể từ từ. Lâm Thanh Tùng là người chứ không phải thần, bây giờ cô ấy chỉ có thể kiên nhẫn chờ anh ấy tìm đứa bé về.
“Đáng yêu thật đấy.” Mấy ngày nay, Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn chăm sóc đứa trẻ. Anh ấy biết chắc chắn Lê Châu Sa rất lo lắng cho sự an toàn của con.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất để anh ấy ở cùng với đứa bé.
Anh ấy và con trai cùng ăn cơm, cùng tắm rửa. Nhìn cục cưng nhỏ trắng trẻo bụ bẫm, trái tim Phan Huỳnh Bảo lập tức mềm nhữn.
Đinh Ngọc Diệu cũng rất thích cục cưng nhỏ, thỉnh thoảng vẫn đòi bế thằng bé. Nhưng nói cũng lạ, cục cưng nhỏ luôn rất ngoan, chỉ khi được Đinh Ngọc Diệu bế thì thằng bé mới khóc lớn, dường như rất khó chịu, khiến cô ta lúng túng vô cùng.