“Mẹ kiếp, anh là đồ biến thái” Tôi nhìn người anh em phía dưới của Trần Thanh Vũ ngóc đầu lên, hai gò má tôi lập tức ứng đỏ, tôi quay về phía Trần Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Thằng cha khốn kiếp này, đã thành bộ dạng này rồi mà vẫn còn biến thái như vậy? Tôi bực mình đo nhiệt độ cho Trần Thanh Vũ, sau đó cho Trần Thanh Vũ uống một ít thuốc, đắp chăn cho anh rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tôi đối với Trần Thanh Vũ đã hết lòng giúp đỡ, cho dù đầu óc của Trần Thanh Vũ bị cháy hỏng cũng không có liên quan gì với tôi. Ai bảo Trần Thanh Vũ tự tìm, rảnh rỗi không có gì làm lại chạy tới chỗ của tôi làm phiền.
Tôi chưa băm anh ra là đã tốt cho anh lắm rồi. “A.” “Reng reng” Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi vò mớ đầu tóc ổ gà của mình, từ số pha đứng lên.
Tôi xoa xoa bụng mình rồi sau đó mới nhận điện thoại. “Bảo Nhi, em thức chưa? Bây giờ anh đang ở dưới nhà em này” Giọng ấm áp của Lê Minh Quang từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới, nghe được giọng nói dịu dàng của Lê Minh Quang. Não tôi vốn rối tung nhưng hiện tại đã tỉnh táo lại không ít.
Tôi vừa định nói mình sẽ mở cửa cho anh ấy ngay, sau đó hình như nghĩ tới cái gì. Tôi lập tức chạy vào phòng ngủ, khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ở đó. Mí mắt tôi không ngừng nhảy liên tục.
Hôm qua tôi còn tưởng mình nằm mơ, bây giờ nhìn thấy
Trần Thanh Vũ nằm trên giường. Vậy chắc có lẽ tôi không hề nằm mơ, cái thằng cha Trần Thanh Vũ này thật sự đang ngủ trên giường của tôi. Kiếp trước nhất định là tôi thiếu nợ Trần Thanh Vũ cho nên đời này mới bị Trần Thanh Vũ đối xử thành thế này. “Bảo Nhi? Em có nghe anh nói gì không?” Có lẽ Lê Minh Quang không nghe thấy tôi nói gì, nhịn không được lặp lại lần nữa.
Tôi xốc tinh thần, lúng túng nói: “Minh Quang, hôm nay em có chút không tiện, em có thể xin nghỉ phép không?” “Làm sao vậy? Bụng khó chịu đúng không? Anh lập tức đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút?” “Không phải… em chỉ hơi khó chịu thôi.” Tôi hơi luống cuống giải thích, nhưng mà cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nếu bây giờ tôi đi ra mở cửa cho Lê Minh Quang để anh ấy vào nhà, có thể Lê Minh Quang sẽ thấy Trần Thanh Vũ ngủ trong phòng tôi ngay lập tức. Đến lúc đó, cũng không biết Lê Minh Quang sẽ nghĩ như thế nào? Nghĩ tới mấy thứ này, tôi cảm thấy đầu mình đau dữ dội. “Thế này đi, buổi tối anh lại qua thăm em. Có chuyện gì phải nói cho anh biết, không được gạt anh, có biết không?” Dù sao Lê Minh Quang cũng chu đáo, anh ấy nói với tôi một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tôi ghé tai vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của Lê Minh Quang hoàn toàn biến mất, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc tôi vừa mới định đi vào phòng bếp chuẩn bị một chút cháo thì điện thoại lại vang lên lần nữa. Tôi hơi bối rối, suýt chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
Tôi không nhìn tên người gọi, cứ cho rằng là Lê Minh Quang gọi tới, lắp ba lắp bắp giải thích: “Minh Quang, lúc em khỏe hơn một chút sẽ gọi ngay cho anh có được không…” “Chị dâu… là em.” Nhưng mà bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không phải của Lê Minh Quang, mà là giọng của Trần Thanh Kiên đã lâu không gặp.
Tôi mới nhớ lại, hình như đã lâu rồi chưa gặp Trần Thanh Kiên, nghe nói anh ấy đã ra công ty ở nước ngoài. “Thanh Kiên…” Đối với Trần Thanh Kiên, trong lòng tôi vẫn còn mang theo chút biết ơn. Lúc tôi còn lúng túng ở nhà Trần Thanh Vũ thì Trần Thanh Kiên đã giúp đỡ tôi rất nhiều. “Anh họ từ tối hôm qua không biết đã đi đâu, em không tìm được anh ấy cho nên muốn hỏi thử chị có gặp anh ấy hay không.”
Người Trần Thanh Kiên tìm là Trần Thanh Vũ sao?
Tôi nghe Trần Thanh Kiên nói xong, mi mắt nhẹ rũ xuống, hơi lắc đầu nói: “Chị không biết anh ấy ở đâu, chị và Trần Thanh Vũ đã không còn liên quan gì nữa. Thanh Kiên, em trực tiếp gọi tên chị là được rồi.” “Vậy đi, nếu anh họ có đi tìm chị thì chị gọi lại cho em. Nguyễn Mỹ và bác cả đều rất lo lắng cho anh họ”
Tôi nghe được tên Nguyễn Mỹ, ánh mắt hơi lạnh xuống: “Ừ, chị biết rồi, nhưng mà chị cảm thấy Trần Thanh Vũ sẽ không tới tìm chị đâu. Dù sao chị và anh ấy cũng không còn quan hệ gì nữa rồi.” “Tối hôm qua, đột nhiên anh họ nói trước mặt người nhà của Nguyễn Mỹ và người lớn trong nhà là anh ấy sẽ hủy hôn ước với Nguyễn Mỹ. Nguyễn Mỹ khóc lóc kể lể với anh ấy một hồi thì sau đó anh họ bỏ đi. Mọi người tìm cả đêm vẫn không thấy.”
Trần Thanh Vũ muốn hủy hôn ước với Nguyễn Mỹ? Làm sao có thể chứ? Sau khi tôi nghe xong thì hơi giật mình, tôi còn tưởng rằng do mình nghe lầm. “Em cũng cảm thấy rất bất ngờ, anh họ với Nguyễn Mỹ yêu nhau như thế nào. Em đều nhìn thấy hết, nhưng thật sự không ngờ đột nhiên anh họ sẽ nói đến chuyện này. Lúc đó em cũng rất giật mình” Giọng Trần Thanh Kiên mang theo vẻ khổ sở truyền đến. “Tiếc quá nhỉ.” Tôi chỉ hờ hững rũ mắt xuống, lạnh lùng nói với Trần Thanh Kiên ở bên kia điện thoại. “Chị vẫn còn… hận anh ấy sao?” “Không có yêu thì làm sao có hận chứ.”
Tôi bỏ lại những lời này rồi lập tức ngắt điện thoại. Trần Thanh Vũ muốn hủy hôn ước với Nguyễn Mỹ?
Tôi lắc đầu, chuyện này không hề liên quan gì tới tôi cả. Trần Thanh Vũ muốn kết hôn với Nguyễn Mỹ hay muốn giải trừ hôn ước với Nguyễn Mỹ, cũng không liên quan tới tôi. Lúc cháo chín, tôi lập tức đi vào phòng ngủ.
Trần Thanh Vũ vẫn còn đang ngủ, thỉnh thoảng rên đau một chút. Lúc đầu tôi vốn không để ý tới Trần Thanh Vũ nhưng mà tiếng rên đứt quãng kia lại dẫn đến sự chú ý của tôi. Không có cách nào khác, tôi đành tới bên giường Trần Thanh Vũ, lúc này tôi mới nhìn rõ trên mặt Trần Thanh Vũ lại ửng đỏ bất thường.
Chẳng lẽ hôm qua uống thuốc hạ sốt nhưng không có hiệu quả sao? Tôi vươn tay vỗ mặt Trần Thanh Vũ bảo anh tỉnh lại. Ai ngờ mặt của Trần Thanh Vũ nóng đến mức muốn bỏng cả tay tôi, khiến tôi nhịn không được khẽ co tay lại. Người Trần Thanh Vũ đã nóng đến như vậy, thật sự dọa tôi sợ hãi. “Trần Thanh Vũ, này, Trần Thanh Vũ anh có nghe tôi nói gì không?” Tôi vỗ khuôn mặt đỏ lên của Trần Thanh Vũ, kêu tên anh.
Nhưng mà Trần Thanh Vũ ngoài mấy tiếng đau yếu ớt phát ra ngoài thì hoàn toàn không có sức lực trả lời tôi. Tôi cắn răng, không còn cách nào hơn là đi ra khỏi phòng ngủ. Lấy một ít đá trong tủ lạnh đặt trên trán Trần Thanh Vũ. uỳnh Bảo Nhi… đừng” Lúc tôi đang giúp Trần Thanh Vũ hạ nhiệt, đột nhiên bàn tay nóng hổi của Trần Thanh Vũ bắt lấy tay của tôi, xoay người đặt tôi dưới thân.
Nước đá trong tay tôi vì động tác của Trần Thanh Vũ mà rơi đầy dưới đất.
Tôi nhìn nước đá trên đất, sắc mặt hơi tối lại một chút. Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ ở trên người mình, khàn giọng nói: “Trần Thanh Vũ, anh tỉnh lại một chút cho tôi” “Đừng” Trần Thanh Vũ vẫn không mở mắt, chỉ trọng lượng cả người đều đặt trên người tôi.
Tôi cố gắng muốn đẩy Trần Thanh Vũ ra nhưng lại lo lắng sẽ không cẩn thận đụng đến đứa nhỏ trong bụng. Lúc tôi mệt mỏi hết sức lực, tựa vào trên giường, quay đầu lẩm bẩm nhìn Trần Thanh Vũ: “Mặc kệ anh vậy, coi như tôi thiếu nợ anh.”
Sau đó Trần Thanh Vũ nói mê man vài câu rồi lập tức dựa vào cổ tôi ngủ thiếp đi. Do rèm cửa đã bị tôi kéo xuống, tối hôm qua mưa rất lớn nên tôi mới kéo hết rèm cửa xuống.
Lúc này, ánh sáng trong phòng đã trở nên vô cùng tối đen, tôi nhìn không rõ biểu cảm của Trần Thanh Vũ. Chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh từ từ phả vào cổ tôi.
Tôi bị động tác này của Trần Thanh Vũ khiến cho cả người cứng đờ. Lại không chống cự được sự mệt mỏi, cuối cùng tôi ngủ dưới cái ôm của Trần Thanh Vũ.
Thật ấm áp…
Tôi cảm giác như có thứ gì đó ấm áp đang đến gần mình, tôi nhịn không được than nhẹ một tiếng. Gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào thứ ấm áp kia. Tôi nghe được một giọng cười trầm thấp, có chút gợi cảm, thậm chí còn có chút quyến rũ.
Tôi nhịn không được mở mắt ra, lập tức chạm phải một đôi mắt phượng đen láy. Khi thấy rõ người trước mắt là ai, tôi trợn to hai mắt. Trần Thanh Vũ? Tại sao anh lại ở trên giường của tôi. “Tỉnh rồi à?” Trần Thanh Vũ thấy tôi đã tỉnh, đưa tay ra vuốt tóc tôi như đang vuốt một con chó nhỏ.
Tôi nhíu mày đánh lên tay Trần Thanh Vũ một cái,
Trần Thanh Vũ bị tôi làm như vậy nhưng lại không tức giận, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cơ thể tôi, cằm đặt trên vai tôi, giọng nói trầm trầm: “Huỳnh Bảo Nhi, dáng vẻ lúc ngủ của em rất dễ thương.”
Đột nhiên Trần Thanh Vũ hành động như vậy khiến tôi sợ hãi, sau đó tôi lấy tinh thần dùng sức đẩy Trần Thanh Vũ ra. Ánh mắt u ám của Trần Thanh Vũ nhìn tôi, muốn chạm vào mặt tôi thì lại bị tôi đánh một lần nữa.
Tôi xuống giường chỉnh đầu tóc rối tung của mình. Lạnh mặt quay lại ra lệnh cho Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, trò chơi này nên chơi đến đây thôi.” “Em cho rằng tất cả chỉ là trò chơi sao?” Lúc Trần Thanh Vũ nghe tôi nói xong, giọng nói lại trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Ánh mắt của Trần Thanh Vũ trở nên vô cùng tối, tôi nhất thời nhìn không ra được cảm xúc trong mắt anh. Anh từ trên giường đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, tôi cho rằng Trần Thanh Vũ muốn đánh tôi. Tay tôi lập tức bảo vệ bụng, cảnh giác nhìn
Trần Thanh Vũ.
Nhưng Trần Thanh Vũ chỉ đưa tay đặt lên mặt tôi, giọng nói khàn khàn: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã giải trừ hôn ước với Nguyễn Mỹ rồi.” “Chuyện của anh không liên quan gì tới tôi cả” Trước đây khi nghe Trần Thanh Kiên nói, tôi còn có chút không tin nhưng bây giờ lại nghe chính Trần Thanh Vũ nói. Đột nhiên tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ Trần Thanh Vũ sẽ cam lòng hủy hôn ước với Nguyễn Mỹ? “Tôi vì em nên mới làm như vậy.” Trần Thanh Vũ nắm lấy cắm của tôi, đưa mặt lại gần tôi rồi nói.
Tôi mỉm cười, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, có phải anh nghĩ Huỳnh Bảo Nhi tôi vô cùng ngu ngốc đúng không?”
Cùng một vở kịch, Trần Thanh Vũ còn muốn chơi bao lâu nữa? Ở Paris chơi không đủ, bây giờ còn muốn tiếp tục chơi sao? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi…” “Đi ra ngoài. Trần Thanh Vũ còn muốn nói gì nữa nhưng tôi không muốn nghe.
Tôi chỉ vào cửa, cũng không liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ một cái, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu như vậy. Trần Thanh Vũ há miệng, lại ngoan cố không chịu rời khỏi nhà của tôi. “Trần Thanh Vũ, lúc ở Paris không phải anh đã làm rất tốt sao? Hãm hại tôi, nói tôi sao chép, còn làm chứng nói tôi đốt hết váy cưới của các thí sinh khác? Tất cả những việc đó không phải đều chứng tỏ anh làm rất tốt sao? Khiến tôi phải gánh tiếng xấu, mà tập đoàn Trần Thăng các người lại đi lên.”
Tôi vuốt bụng, cất giọng mỉa mai nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dần lạnh xuống của Trần Thanh Vũ.