Tôi nhíu mày, đang định nói thì mẹ đã nói với ông chủ Hùng: “Ông chủ Hùng thông cảm cho chúng tôi nhé. Con gái tôi từ nhỏ đã rất hay thẹn thùng, bây giờ tôi sẽ bảo nó nhận lỗi với ngài.”
Vì sao tôi phải nhận lỗi với ông chủ Hùng này? Hơn nữa, tôi không phải nhân viên của người đàn ông này, không cần phải lấy lòng ông ta. Tôi chỉ muốn rời đi, nhưng mẹ lại đưa cho tôi một ly rượu, kêu tôi uống cùng ông chủ Hùng. “Mẹ, con không muốn uống rượu.” Tôi cũng không biết tại sao hôm nay mẹ cứ bắt tôi uống rượu cùng ông chủ Hùng. “Bảo Nhi, có phải con muốn làm mẹ mất mặt không?” Thấy tôi không làm gì, sắc mặt mẹ trầm xuống, nói với tôi.
Tôi bất đắc dĩ, đành phải cụng ly với ông chủ Hùng. Ông chủ Hùng nở nụ cười, tôi giấu đi sự chán ghét trong lòng. Sau khi uống rượu xong, tôi muốn rời khỏi đây, ai ngờ bỗng nhiên tôi cảm thấy choáng váng. Tôi cố gắng đứng vững, bám vào cạnh bàn nhưng trước mắt đều mơ hồ. “Huỳnh Sang, mau đỡ Bảo Nhi lên lầu đi.” Tôi nghe thấy mẹ ra lệnh với Huỳnh Sang.
Tôi xua tay nói với mẹ: “Không sao, con vẫn chịu được.”
Tuy nhiên Huỳnh Sang không để ý đến tôi, chỉ vừa kéo vừa ôm tôi lên lầu. Giọng của ông chủ Hùng nói chuyện với mẹ vang lên từ phía sau, mặc dù đầu óc tôi đang choáng váng nhưng lý trí vẫn tương đối rõ ràng. “Đây là một trăm triệu, chờ sau khi mọi việc xong xuôi, tôi sẽ trả thêm một trăm triệu nữa, chỉ cần con gái bà phục vụ tốt, tôi sẽ không bạc đãi bà và con bà” “Cảm ơn ông chủ Hùng, ngài yên tâm, nếu ngài hài lòng, về sau tôi có thể kêu con bé thường xuyên phục vụ ngài, ngài cũng có thể giới thiệu những vị khách khác cho chúng tôi.”
Cái gì… cái gì khách hàng? Cái gì một trăm triệu? Mẹ đang nói gì với ông chủ Hùng vậy? Tôi cố gắng chống đỡ đầu óc choáng váng, cắn đầu lưỡi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Huỳnh Sang đưa tôi vào một căn phòng, rồi nói với ông chủ
Hùng đứng ngoài cửa: “Ông chủ Hùng, ngài cứ từ từ thưởng thức, tôi ra ngoài trước.” “Được, được..” Đôi mắt dâm tà của ông chủ Hùng nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm trên giường, thậm chí tôi cảm thấy giờ phút này mình giống như một con mồi đang đợi bị làm thịt. Tôi nhìn mẹ và Huỳnh Sang rời đi, không nhịn được vươn tay hét to. “Mẹ… đừng đi..”
Tôi là con gái của bà, sao bà có thể đối xử với tôi như vậy? Sao lại có thể đưa tôi lên giường với người đàn ông khác?
Mẹ quay đầu lại, dùng vẻ mặt thờ ơ tôi chưa bao giờ nhìn thấy và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, chuyện con hại chết Huỳnh Tấn mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, người ta coi trọng con là may mắn của con. Bây giờ con không phải con dâu nhà họ Trần nữa, cũng không có tiền, con muốn chúng ta ra đường ăn xin sao? Lúc trước con rời khỏi nhà họ Trần làm cả nhà chúng ta phải theo con chịu khổ, bây giờ con dùng thân thể của mình để chúng ta ăn sung mặc sướng, chẳng lẽ không nên sao?”
Đây là những gì một người mẹ nên nói sao? Tôi nhìn người mẹ trước mặt mà lòng lạnh ngắt. Tôi vẫn luôn cho rằng mình chỉ cần ngoan ngoãn một chút thì mẹ nhất định sẽ thích mình, nhưng… tôi sai rồi… sai quá sai. Tôi xuống giường muốn rời đi, lại bị ông chủ Hùng vứt lại lên giường. Bàn tay ông ta vuốt ve cơ thể của tôi, dùng giọng điệu thô thiển nói: “Đừng giãy giụa, mẹ và em trai em đều nhận tiền của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cùng em, đừng gấp “Cút ra.” Tôi đẩy người ông chủ Hùng ra, nhưng dáng người ông ta vốn to cao, bây giờ cả người tôi đều cạn kiệt sức lực nên không phải đối thủ của ông ta.
Ông ta xé quần áo tôi ném lên mặt đất, rồi bắt đầu cởi quần áo của mình. Nhìn bóng dáng mẹ và Huỳnh Sang rời đi, tôi tuyệt vọng hét lớn: “Không được… xin các người… không được” Tôi không muốn bị đối xử như vậy, tôi không muốn… “Đừng phí sức, hôm nay em là của tôi.” Thân hình xấu xí của ông chủ Hùng hiện lên trước mắt, tôi cảm thấy thật buồn nôn. Lúc miệng ông ta đụng vào cơ thể tôi, cuối cùng tôi không chịu được dùng sức đẩy ông ta ra, cầm một cái bình hoa bên cạnh giường đập vào đầu ông ta. “Con khốn, mày dám đánh tao?” Ông chủ Hùng bị tôi đập đến nỗi cả người đều choáng váng.
Ông ta nheo đôi mắt độc ác, vươn tay bắt tôi lại, tôi cắn răng dùng hết sức đá vào bộ phận dưới của ông ta. Ông chủ Hùng hét lên một tiếng rồi lăn xuống đất. Tôi chống vách tường, mở cửa loạng choạng rời khỏi phòng.
Đi ra ngoài… nhất định phải rời khỏi nơi này… nhất định phải. “Huỳnh Bảo Nhi, mày thật to gan, mày dám làm ông chủ Hùng bị thương à?” Lúc ra đến ngoài sân, tôi nghe thấy giọng nói bén nhọn của mẹ.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là phải rời khỏi nơi này, nhất định phải rời khỏi nơi này. Tôi bủn rủn nhìn về phía trước, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cho đến khi có một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt tôi, tôi ngồi bệt xuống mặt đất.
Phía sau còn Huỳnh Sang và mẹ đang vội vàng hét to, tôi không thể đứng lên, chỉ có thể dùng tay bò. Phải rời khỏi đây… không thể để cho họ đưa tôi lên giường, tuyệt đối không thể.. “Huỳnh Bảo Nhi, em làm sao vậy?”
Tôi bỗng nhiên được bế lên, bên tai là giọng nói vô cùng quen thuộc của Trần Thanh Vũ. Tôi mờ mịt mở mắt ra nhìn người đang ôm mình, không phải ai khác, chính là Trần Thanh
Vũ.
Tôi nắm lấy áo của Trần Thanh Vũ, nghẹn ngào nói với anh: “Cứu cứu tôi… Trần Thanh Vũ… đưa tôi rời khỏi nơi này.” “Huỳnh Bảo Nhi.. tổng giám đốc Vũ… sao cậu lại… ở chỗ này?”
Mẹ và Huỳnh Sang đuổi theo tôi, sau khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ ôm tôi, hai người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Trần Thanh Vũ ôm tôi lạnh lùng nói: “Các người đã làm gì cô ấy?” “Chúng tôi không làm gì hết, Bảo Nhi vừa uống say, chúng tôi lo lắng nên mới đuổi theo” Mẹ bị giọng nói của Trần Thanh Vũ dọa sợ, bà lập tức hoàn hồn nói với Trần Thanh Vũ.
Nghe lời biện minh của mẹ, tôi cảm thấy tim mình nhói đau. Đối với mẹ, tôi thật sự… không còn hy vọng gì rồi nhỉ? “Phải không? Vậy thì vì sao cô ấy lại chật vật như vậy? Còn vết xước trên cánh tay là như thế nào? Còn có, sao quần áo cô ấy lại như thế này?” Đối mặt với những lời chất vấn của Trần Thanh Vũ, mẹ và Huỳnh Sang đều không thể trả lời.
Trần Thanh Vũ nhìn hai người họ bằng ánh mắt sắc bén, tôi nhìn thấy họ thì không nhịn được co người lại một chút, lại không dám nói gì trước mặt Trần Thanh Vũ.
Tôi nhìn dáng vẻ chột dạ của Huỳnh Sang và mẹ bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi khẽ động đậy khóe môi, chịu đựng cảm giác choáng váng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ… làm ơn đưa tôi rời khỏi đây.”
Chắc chắn họ đã bỏ thứ gì vào rượu, vừa nãy đầu tôi còn choáng váng, bây giờ lại có cảm giác khô nóng khó tả xông thẳng vào trong đầu tôi.
Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, một lát sau, trong lúc tôi hơi hoảng hốt, Trần Thanh Vũ bế tôi vào trong xe. Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ và Huỳnh Sang. Tôi nhắm mắt lại, đau lòng đến nỗi chết lặng.
Trên thế giới này, không có gì tàn nhẫn hơn chuyện người thân của mình coi mình trở thành công cụ kiếm tiền, đúng không? Tôi hơi nhếch khóe môi, tự chế giễu mình. “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?” Cả người đột nhiên bị Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
Tôi mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cổ họng có chút khô khốc không thể giải thích được. Tôi cắn môi, lúc Trần Thanh Vũ còn chưa phản ứng lại, tôi kéo cổ anh xuống, cắn lên miệng anh.
Trần Thanh Vũ mở to hai mắt, đôi mắt phượng đen láy và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, dường như anh không ngờ tôi sẽ làm ra hành động này.
Tôi đè Trần Thanh Vũ lên ghế, khàn giọng nói với anh: “Trần Thanh Vũ… tôi muốn anh…” “Huỳnh Bảo Nhi, em có biết mình đang nói gì không?” Trần Thanh Vũ vươn tay nhẹ nhàng nắm cảm tôi, ép tôi nhìn vào đôi mắt anh.
Tôi cắn ngón tay Trần Thanh Vũ, thở hổn hển nói với Trần Thanh Vũ: “Tôi.. nghiêm túc, tôi rất khó chịu.”
Tôi thật sự rất khó chịu, cả người nóng rực như thiêu như đốt khiến tôi phát điên. Tôi cố gắng kiềm chế cơn xúc động này, nhưng vẫn không thể làm gì. Trần Thanh Vũ nghe tôi nói xong, đôi mắt dần hiện lên màu đỏ tươi.
Anh cởi quần áo trên người tôi ra, tôi không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ, cánh tay tự giác quấn lên cổ Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ..” Tôi gọi Trần Thanh Vũ, không ngừng mê hoặc tâm trí anh. “Huỳnh Bảo Nhi, vì sao… em luôn câu dẫn tôi…” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, tách hai chân tôi ra, xông vào thân thể của tôi.
Tôi không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, thống khổ ôm lấy đầu Trần Thanh Vũ. Trong chiếc xe nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở quyến rũ, Trần Thanh Vũ bắt lấy hai chân tôi, dùng sức va chạm vào cơ thể tôi từng chút một giống như đang xuyên vào linh hồn tôi.
Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa, mưa phùn rơi lên kính cửa sổ có vẻ vô cùng mông lung và mờ ảo. Tôi và Trần Thanh Vũ ở trong xe, giống như dã thú không biết mệt mỏi, yêu thương không rời. “Trần Thanh Vũ… dùng sức… yêu tôi.” Tôi liếm cánh môi, nói với người đàn ông đang đè lên người mình.
Thật ra hiệu quả của thuốc đã hết từ lâu, nhưng sao tôi có thể vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy? Tôi nắm lấy mái tóc của Trần Thanh Vũ, cắn lỗ tai anh, nở nụ cười lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, có một bóng người đang đứng, tay cầm một chiếc ô đen, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm tôi và Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ không nhìn thấy, nhưng tôi lại thấy được.