“Cô.” Nguyễn Mỹ bị tôi chọc điên, cả người cô ta nhào về phía tôi, tôi cũng không né tránh, đôi mắt hơi sáng lên. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi phải xé nát mặt cô, xem cô làm thế nào để dụ dỗ Trần Thanh Vũ.” “Ôi… đau quá” Lúc Nguyễn Mỹ nhào về phía tôi, tôi ngã người sang một bên, trán đập vào bàn trà, máu nhanh chóng rướm ra, tôi không khỏi xuýt xoa kêu đau. “Huỳnh Bảo Nhi, cô giả vờ gì đó? Vừa rồi tôi còn chưa có đụng vào cô.”
Nguyễn Mỹ dùng mũi chân đá tôi, nhìn tôi đầy khinh thường nghiến răng nói. Tôi quỳ rạp trên mặt đất, che trán mình lại, rên rỉ nói: “Đau quá.” “Huỳnh Bảo Nhi, mẹ nó, cô đừng giả vờ, cô cho rằng ở đây có người coi cô diễn sao? Cô, cái người phụ nữ đáng ghét này.” Nguyễn Mỹ tức giận hét thẳng vào mặt tôi, thuận tay kéo tôi từ trên mặt đất đứng dậy, tôi cụp mắt giấu đi ánh sáng trong mắt.
Cuối cùng thì Trần Thanh Vũ cũng xuất hiện, cũng coi như khá đúng lúc. “Nguyễn Mỹ.” Trần Thanh Vũ giơ tay nắm chặt cánh tay của Nguyễn Mỹ, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Tôi nhìn thấy mặt Nguyễn Mỹ đã hơi tái đi, nhưng mà Nguyễn Mỹ không hổ danh là diễn viên, rất nhanh đã lấy lại cảm xúc, ngược lại còn dùng ánh mắt cực kỳ oan ức nhìn Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, người phụ nữ này quá tinh ranh, tự ngã mà còn nói là em đẩy, anh đừng tin cô ta.” “Trần Thanh Vũ… đầu tôi… đau quá” Tôi ngẩng đầu, yếu ớt nói với Trần Thanh Vũ.
Có lẽ Nguyễn Mỹ không thích tôi dùng giọng điệu yếu ớt này nói chuyện với Trần Thanh Vũ. Vì thế trong mắt cô ta hiện lên sự ghen ghét, nhấc chân muốn đá lên người tôi, nhưng Trần Thanh Vũ kịp thời nắm chặt tay Nguyễn Mỹ lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nguyễn Mỹ, từ khi nào mà lòng dạ em đã độc ác như vậy.” “Thanh Vũ, anh nói em lòng dạ độc ác sao?” Có lẽ đây là lần đầu tiên Nguyễn Mỹ bị Trần Thanh Vũ nói như vậy. Cũng đúng, từ trước đến nay, Trần Thanh Vũ luôn coi Nguyễn Mỹ như là cô công chúa nhỏ, nhưng bây giờ Trần Thanh Vũ lại dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với Nguyễn Mỹ, hiển nhiên cô ta sẽ không chấp nhận được. “Anh đưa Huỳnh Bảo Nhi đi bệnh viện.” Trần Thanh Vũ không muốn tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Mỹ, bế tôi đang ngồi trên mặt đất, đi về phía cửa lớn của biệt thự.
Tôi tựa đầu vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, quay đầu nhìn gương mặt tức giận đến vặn vẹo của Nguyễn Mỹ, nở nụ cười châm chọc. Cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu đúng không? Trước kia tôi luôn bị Nguyễn Mỹ hãm hại, nhưng lần này, tôi cũng muốn làm cho cô ta ăn phải quả đắng một lần. “Thanh Vũ, người phụ nữ này đang giả bộ, anh đừng bị Huỳnh Bảo Nhi lừa, cô ta rất đáng ghét, cô ta đang dụ dỗ anh, Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ đi đến trước mặt tôi và Trần Thanh Vũ, đưa tay ngăn cản Trần Thanh Vũ, hét lớn vào mặt anh.
Tôi tựa vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, phát ra vài tiếng rên rỉ khó chịu, nói: “Trần Thanh Vũ, tôi chóng mặt quá “Huỳnh Bảo Nhi, con khốn này, cô không được giả vờ, có nghe hay không.” Nguyễn Mỹ phát điên với những lời nói của tôi, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ méo mó. Cô ta vươn tay muốn kéo tôi ra khỏi lòng ngực Trần Thanh
Vũ, mặt Trần Thanh Vũ trầm xuống, quát lên với Nguyễn Mỹ: “Đủ rồi Nguyễn Mỹ, đừng quấy nữa” “Thanh Vũ… gần đây anh bị làm sao vậy? Có phải anh bị con ả Huỳnh Bảo Nhi này mê hoặc rồi không? Anh thật sự bị
Huỳnh Bảo Nhi mê hoặc rồi” Ánh mắt Nguyễn Mỹ có hơi hoảng SỢ, dường như cô ta không ngờ Trần Thanh Vũ lại vì tôi mà đối xử với cô ta như vậy.
Tôi cố giấu đi nụ cười trên môi, ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng.
Trần Thanh Vũ im lặng, gương mặt đầy lạnh nhạt nói: “Nguyễn Mỹ. Đừng quậy nữa.” “Trần Thanh Vũ Đôi mắt Nguyễn Mỹ ửng đó, cô ta nhìn Trần Thanh Vũ gầm nhẹ lên, nét dịu dàng luôn hiện diện trên mặt đã không còn.
Xem ra tôi đã ép Nguyễn Mỹ thành ra như vậy. Nguyễn Mỹ hiện tại, dù đứng trước mặt Trần Thanh Vũ còn không thèm giả vờ, không phải sao?
Tôi cười nhạt, ôm cổ Trần Thanh Vũ, nói yếu ớt: “Trần Thanh Vũ… tôi khó chịu.” “Tôi lập tức đưa em đi bệnh viện.” Trần Thanh Vũ lấy lại tinh thần, con mắt xoẹt qua một tia sáng khó hiểu.
Tôi cũng không có ý định tìm hiểu, Nguyễn Mỹ siết bàn tay thành nắm đấm, lúc Trần Thanh Vũ ôm tôi đi ngang qua cô ta, cô ta hét lớn lên với Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, vì con khốn Huỳnh Bảo Nhi này mà anh làm vậy sao?” “Nguyễn Mỹ, có lẽ anh chưa từng hiểu rõ em.” Mặt Nguyễn Mỹ tái mét không còn chút máu nào, đôi môi đôi mắt xinh đẹp trợn to hết cỡ, dường như không thể tin được nhìn Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ… người anh yêu là em, anh đừng quên, người anh yêu là em.” Lúc Trần Thanh Vũ bế tôi ra xe, Nguyễn Mỹ đứng ở phía sau lưng anh, nghiến răng nói từng lời.
Tôi nghĩ, lúc này Nguyễn Mỹ hẳn là rất sốt ruột nhỉ? Không hiểu sao Trần Thanh Vũ hơi khựng lại, nhưng rồi không nói gì cả, sau khi bế tôi vào trong xe thì nhanh chóng bảo Trần Danh lái ra rời khỏi chỗ này.
Dọc theo đường đi, Trần Thanh Vũ đều không nói chuyện, trong xe nhỏ hẹp, hơi thở không hiểu sao có chút kích động, còn có chút gì đó hơi khẩn trương, thậm chí còn hơi kỳ quái làm cả người tôi thấy hơi bất an.
Cho đến tận khi xe chạy đến bệnh viện, Trần Thanh Vũ vẫn không nói một lời, anh bế tôi ra khỏi xe rồi đi vào trong bệnh viện. Vết thương của tôi thật ra không quá nghiêm trọng, nhưng vì vết rách trên trán rớm chút máu, máu tươi chảy xuống mặt vì thể vừa mới nhìn làm người khác cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi bác sĩ băng lại cho tôi, Trần Thanh Vũ nhanh chóng bế tôi lên, không nói lời nào ôm tôi đi ra ngoài. “Trần Thanh Vũ, tôi không trách Nguyễn Mỹ.” Tôi không thích không khí im lặng này, nếu chung quanh quá mức im lặng sẽ làm tâm trạng tôi trở nên nôn nóng.
Tôi liếm môi, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn Trần Thanh Vũ, giọng nói đầy nghẹn ngào. Trần Thanh Vũ chăm chú nhìn tôi, khoảnh khắc đôi mắt sâu hút của anh đột nhiên nhìn thắng vào mắt tôi, không hiểu sao tôi bỗng thấy hơi hoảng hốt.
Tự nhiên tôi lại có cảm giác dường như Trần Thanh Vũ hiểu được suy nghĩ của tôi.
Lúc tôi định nói gì đó, Trần Thanh Vũ chỉ vuốt nhẹ trán tôi, dùng giọng nói đầy nặng nề nói với tôi: “Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì? Tôi sẽ bảo người giúp việc nấu”
Hiếm khi được một lần dịu dàng, làm cho lòng tôi xẹt qua cảm giác hơi kỳ quái. . Truyện Mạt Thế
Tôi cố đè cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, giả vờ ngoan ngoãn nhìn Trần Thanh Vũ rồi lắc đầu nói: “Không cần, bây giờ tôi không muốn ăn cái gì cả, tôi chỉ muốn ngủ” “Tôi ở đây canh cho em” Trần Thanh Vũ nghe tôi nói, chỉ liếc nhìn tôi một lần, rồi đặt tôi nằm trên giường, giúp tôi đắp chăn. Sau đó anh cũng không lập tức rời đi. Tôi còn tưởng rằng Trần Thanh Vũ sẽ rời đi, không ngờ anh chỉ ngồi yên một bên, im lặng nhìn tôi, loại ánh mắt sâu lắng này làm tôi cảm thấy không được tự nhiên. Tôi cắn môi, muốn nói Trần Thanh Vũ đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi nhưng lại không biết phải nói như thế nào? Nếu nói những lời này giống như tôi đang chột dạ, vì thế mà đến một chữ đơn giản tôi cũng không thể nói nổi.
Phòng bệnh trở nên rất im lặng, ngoại trừ âm thanh bức màn cửa sổ bị gió thổi lay động thì không còn tiếng động nào nữa. Vào lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Mới đầu tôi còn tưởng là di động của tôi reo, nhưng rồi lại thấy Trần Thanh Vũ đứng dậy nhận cuộc gọi. “Tôi biết tôi sẽ về sớm.” Tôi có thể cảm nhận được trong giọng nói của Trần Thanh Vũ có chút lạnh nhạt thậm chí còn có vẻ bực tức. Tôi biết lúc này tâm trạng của Trần Thanh Vũ cực kỳ tệ.
Tôi cố gắng mở mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Thanh Vũ, trong mắt dường như có hơi lo lắng: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Trần Thanh Vũ tắt di động, đến gần tôi, ngón tay thon dài vuốt nhẹ tóc tôi, nói: “Có một vài chuyện cần tôi xử lý.”
Lúc anh nói đến “xử lý”, trong đôi mắt ẩn chứa một nỗi phiền não và rắc rối mơ hồ. Tôi không bỏ lỡ quá trình thay đổi cảm xúc của Trần Thanh Vũ. Có điều, nếu Trần Thanh Vũ có công việc cần xử lý, đương nhiên tôi cũng sẽ không cố giữ anh lại.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ nhỏ nhẹ nói: “Vậy anh đi xử lý trước đi, tôi ở đây một mình không sao cả.” “Lát nữa tôi sẽ qua, ngoan ngoãn chờ ở phòng bệnh” “Được.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, Trần Thanh Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, lẩm bẩm nghẹn ngào nói: “Huỳnh Bảo Nh.. cho dù… là giả, tôi cũng tự nguyện.”
Cái gì?
Đến khi tôi còn chưa hiểu lời nói của Trần Thanh Vũ có ý gì thì anh đã đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ rời đi, giơ tay vuốt đôi môi.
Ở chỗ đôi môi vẫn còn mang theo cảm giác nóng bỏng, độ ấm của Trần Thanh Vũ dường như vẫn còn quanh quẩn ở răng môi tôi, làm tôi cảm thấy quyến luyến không thôi.
Tôi cười khổ rồi kéo cái chăn đắp lên người. Khi tôi vừa ngủ được một tiếng thì Lê Minh Quang mua một cái bánh kem nhỏ đến đây. Vừa đúng lúc tôi thấy đói bụng, vì thế bèn ăn bánh kem với Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang nhìn vết sẹo trên trán tôi, đau lòng nói: “Bảo Nhi, anh không muốn nhìn thấy em tự làm tổn thương bản thân.”
Nghe Lê Minh Quang nói vậy, bàn tay cầm nĩa của tôi hơi khựng lại.
Tôi mấp máy môi, nhìn Lê Minh Quang nhỏ giọng nói: “Minh Quang, anh hắn phải biết em muốn làm gì?” Tôi nhất định phải làm chuyện này, cho dù người nào cũng không được phép ngăn cản tôi. của “Anh biết, anh không có cách nào ngăn cản ý muốn báo thù em, nhưng mà anh hi vọng em đừng đối xử với bản thân mình như vậy, trông em như vậy, anh thấy đau lòng.”
Lê Minh Quang nhẹ che đi đôi mắt tôi, nhỏ giọng nói với tôi. “Nhưng mà, nếu không thành ra như thế này, em không cách nào nắm được trái tim Trần Thanh Vũ” Tôi lạnh lùng nhìn
Lê Minh Quang nói.
Lê Minh Quang không nói gì, trong ánh mắt dường như có hơi ưu sầu, tôi biết Lê Minh Quang muốn tốt cho tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ấy, làm nũng nói: “Minh Quang, em biết trong lòng anh nghĩ gì, đừng lo cho em, em tự biết rõ mình muốn làm gì.” “Em biết thì tốt, nhưng anh… lo lắng em sẽ hối hận thôi” Lê Minh Quang nhìn tôi, cười khổ rồi nói.
Hối hận sao? Huỳnh Bảo Nhi em đã không biết hối hận là gì cả. Cả đời này em cũng sẽ không biết hối hận là cái gì. Chuyện tôi hối hận nhất, có lẽ là đã yêu Trần Thanh Vũ rồi khiến cho bản thân trở nên bị thảm đến mức này.