Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 70:




“Xin lỗi, Nguyễn Mỹ, anh không có… cách nào cả…” Trần Thanh Vũ ôm eo của Nguyễn Mỹ, nói nhỏ một câu với Nguyễn Mỹ, bởi vì giọng nói hơi nhỏ, cho nên tôi nghe cũng không được rõ lắm.
Tôi nhìn dáng vẻ Trần Thanh Vũ ôm Nguyễn Mỹ, không thèm quan tâm nữa, sắc mặt trở nên lạnh lùng. “Rầm.” Ngay chính lúc này, cửa phòng cấp chứng lại bị mở ra.
Tôi đi về phía bác sĩ đi ra từ bên trong, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
Làm ơn, nhất định phải không sao cả, nhất định phải không sao mới được.
Sau khi bác sĩ liếc mắt nhìn tôi thì đưa mắt về phía Trần Thanh Vũ: “Tổng giám đốc Vũ, chúng tôi vô cùng xin lỗi, cụ ông… đã…” “Bố..” “Ông nội…” Nguyễn Mỹ và Trương An phát ra một tiếng kêu kinh hãi, nhao nhao chạy vào phòng giải phẫu.
Sau khi tôi lùi lại mấy bước, cả người ngồi sụp xuống mặt đất. “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ đưa tay ra nắm lấy tôi. “Trần Thanh Vũ… ông nội mất rồi ư?” Tôi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói. Trần Thanh Vũ không nói gì cả mà chỉ kéo tôi từ dưới đất lên. “Ông nội… mất rồi ư? Ông nội mất rồi.” Tôi không ngừng lặp lại mấy từ kia, sau đó dùng lực đấm vào ngực của Trần Thanh
Vũ, như phát điện cắn bả vai của anh. “Tại sao có thể mất được chứ? Buổi sáng tôi còn nhìn thấy ông nội, tinh thần của ông nội rất tốt, sao lại mất được chứ? Nhất định là tôi đang nằm mơ đúng không? Trần Thanh Vũ, tôi đang nằm mơ có đúng không?” “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại đi.” Trần Thanh Vũ nắm lấy cổ tay của tôi, đôi mắt âm u gọi tên tôi. “Bình tĩnh? Anh bảo tôi làm sao bình tĩnh đây? Anh nói cho tôi biết đi, anh bảo tôi làm sao bình tĩnh được?” Đôi mắt của tôi đỏ hoe, quát ầm lên với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ chẳng hề nói một câu, chỉ tóm lấy eo của tôi, ép buộc tôi phải tỉnh táo lại. “Thanh Vũ, chúng ta đưa ông nội trở về phòng bệnh thôi.” Nguyễn Mỹ đỏ mắt, đi tới trước mặt Trần Thanh Vũ, nắm lấy tay của anh và nói. “Trở về biệt thự chờ tôi” Trần Thanh Vũ buông tôi ra, trầm giọng nói với tôi.
Anh cùng Nguyễn Mỹ và còn cả Trương An đưa ông nội trở về phòng bệnh.
Tôi rưng rưng nhìn theo ông nội bị người ta đẩy đi khỏi tầm mắt của mình. Tôi muốn nói chuyện với ông nội nhưng tôi không có tư cách, bởi vì tôi đã không phải là người của nhà họ Trần từ lâu rồi, tôi không có tư cách chạm vào ông nội.
Tại sao lại chết chứ?
Ông nội ơi… “Cô Nhi phải không ạ?” Lúc tôi hồn bay phách lạc đi về phía thang máy thì có hai người đàn ông mặc cảnh phục đi ra từ trong thang máy.
Tôi nhìn giấy chứng minh cảnh sát trong tay bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi không biết, cảnh sát tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì. Một người cảnh sát có tàn nhang trên mặt giải thích với tôi: “Đối với chuyện ông Trần chết đột ngột, chúng tôi muốn tìm cô giúp đỡ điều tra.”
Giúp đỡ điều tra? Tại sao muốn tôi giúp đỡ điều tra? “Bởi vì có người nhìn thấy buổi sáng cô đã đến tìm ông ấy. Có phải không?” “Phải. Buổi sáng tôi đã tới gặp ông nội” Tôi cắn môi, đè nén nỗi đau buồn trong lòng xuống, thản nhiên nói. “Sau khi cô đi, ông ấy lập tức được phát hiện tim suy kiệt. Cho nên chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ mưu sát, mời cô về giúp đỡ chúng tôi điều tra. “Các người đang nghi ngờ tôi ra tay giết ông nội sao?” Lời của vị cảnh sát có tàn nhang khiến cho tim tôi giật thót. “Chỉ là giúp đỡ điều tra. Nếu như cô Nhi không làm gì thì chúng tôi sẽ không khiến cô chịu oan uổng đầu” Vị cảnh sát có tàn nhang liếc mắt nhìn tôi, thản nhiên nói.
Tôi hít thở sâu một hơi, chỉ có thể gật đầu nói: “Được, tôi theo các người về điều tra.”
Rốt cuộc ông nội chết như thế nào, tôi nhất định phải điều tra cho rõ, tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ đã ra tay với ông nội.. …
Tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát. Bọn họ hỏi tôi rất nhiều vấn đề, tôi chỉ nói cặn kẽ một lần. Tôi chỉ sang đó nói chuyện phiếm cùng ông nội, hơn nữa còn là ông nội gọi điện thoại cho tôi, chức năng ghi âm cuộc gọi của điện thoại có thể chứng minh là ông nội gọi điện thoại cho tôi đến phòng bệnh của ông.
Bọn họ thẩm vấn tôi hết một giờ rồi để cho tôi đợi ở phòng tạm giam trước.
Tôi ngồi trên ván giường lạnh như băng, siết chặt nắm tay, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Ông nội…
Tôi nghĩ tới buổi sáng ông còn dịu dàng hiền hòa nói chuyện với tôi, muốn tôi nhất định phải ở bên Trần Thanh Vũ thật hạnh phúc. Nhưng mà bây giờ ông lại trở thành một thi thể lạnh như băng như vậy.
Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao… “Huỳnh Bảo Nhi, chúng tôi cần phải tiếp tục thẩm vấn cô.” Tôi khóc xong thì ngủ thiếp đi. Bỗng vị cảnh sát có tàn nhang ấy đi tới rồi nói với tôi.
Ban đầu sau khi tôi biết ông nội gặp chuyện không may thì tinh thần đã trở nên uể oải khó chịu, lại bị những người này hỏi nhiều vấn đề như vậy, toàn thân tôi không còn chút sức lực, váng đầu hoa mắt rất mệt mỏi.
Tôi bị bọn họ dẫn tới phòng thẩm vấn một lần nữa.
Bọn họ tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi lặp lại, tôi cũng nhấn mạnh lại lần nữa. Tôi không hề cho thuốc gì để khiến ông nội suy tim mà dẫn tới tử vong cả.
Thế nhưng, bọn họ lại đưa ra một ít giấy tờ, phía trên là một vài tờ giấy kiểm nghiệm có vân tay của tôi. “Về những thứ này, cô Nhi, cô có gì muốn nói không?” Vị cảnh sát có tàn nhang chỉ vào phía trên giấy báo cáo giám định vẫn tay, hỏi tôi. Tôi kinh ngạc nhìn mặt trên của báo cáo, lắc đầu nói: “Tôi không hề chạm vào cái bơm kim tiêm này, tôi cũng không biết tại sao lại có vân tay của tôi trên đó.” “Chúng tôi đã xem camera giám sát của bệnh viện, buổi sáng trừ cô tới phòng bệnh của ông ấy ra thì không có ai tới đây nữa. Hơn nữa cũng có rất nhiều nhân chứng chứng minh đã nhìn thấy cÔ, còn nghe được cô và ông ấy cãi nhau ở trong phòng bệnh.”
Cãi nhau?
Bọn họ đang nói bậy bạ gì đó? Tôi cãi nhau với ông nội lúc nào? “Buổi sáng tôi đã đến phòng bệnh của ông nội. Điểm này ngay từ đầu tôi đã thừa nhận rồi. Tôi ở trong phòng bệnh hai tiếng, mười một giờ rưỡi trưa mới rời khỏi bệnh viện. Còn về phần cãi nhau mà các người nói, ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình cãi nhau với ông nội, tôi không biết những lời đồn đại này rốt cuộc từ đâu tới, thế nhưng tôi và ông nội không hề cãi nhau.” “Vậy thì, trong mấy thứ này, tại sao lại có vân tay của cô?” “Tôi không biết. Tôi không hề chạm vào ống tiêm, tôi chỉ uống một ít nước, hơn nữa, ông nội không hề bị tiêm, trong phòng bệnh cũng không có ống tiêm.” “Thế nhưng, mặt trên có vấn tay của cô, chuyện này, cô phải trả lời thế nào?”
Lời của cảnh sát đột nhiên thay đổi đến mức vô cùng sắc bén. Ý của bọn họ giống như là đã nhận định tôi chính là hung thủ sát hại ông nội không bằng.
Tôi hơi bất lực, đầu lại là đau đớn khó chịu, tinh thần tôi ủ rũ nói: “Tôi không biết, nhưng mà tôi thực sự không làm gì cả.” “Cô Nhi, xin cô thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi.” Cảnh sát liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Tôi nhìn vị cảnh sát trước mặt, bất đắc dĩ buông tay nói: “Tôi thực sự đang rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của các người, hơn nữa tôi thật sự không làm gì hết. Tôi không biết tại sao cái ống tiêm kia lại có vân tay của tôi, tôi cũng chẳng biết vì sao có người lại nói tôi và ông nội tranh cãi bên trong phòng bệnh. Tôi chỉ có thể nói một câu, tôi không làm gì cả, tôi vô tội.” “Người vào nơi này đều nói mình vô tội.” Cảnh sát khịt mũi coi thường những lời nói của tôi.
Sau khi nghe thấy, tôi giữ yên lặng, một chữ cũng không muốn nói nữa.
Cảnh sát thấy tôi như vậy thì sắc mặt hơi khó coi, sau khi yên tĩnh nhìn tôi hồi lâu, một nữ cảnh sát đi đến, không biết lẩm bẩm những gì ở bên tai của người cảnh sát đang thẩm vấn tôi. Ánh mắt của người cảnh sát ấy đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng sắc bén.
Tôi bị anh ta dùng loại ánh mắt sắc bén này nhìn chằm chằm, có hơi lúng ta lúng túng. “Cô Nhi, vừa rồi chúng tôi lục ra được một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty từ biệt thự mà tổng giám đốc Vũ và cô đang ở, mặt trên còn có chữ kí của cô và ông Trần.
Xin hỏi chuyện này, cô có biết không?” “Đó là ông nội cho tôi.” Tôi nhìn người cảnh sát, lãnh đạm nói. “Thật không? Chỉ sợ là vì cái quan hệ tài sản này, nên cô mới muốn giết ông ấy đấy?”
Cái gì? Người cảnh sát này rốt cuộc đang nói cái gì vậy? “Tôi có thể kiện anh tội vu khống đấy.” Tôi làm mặt lạnh, siết chặt nắm tay nói.
Cảnh sát tức giận, ném một tập giấy tờ lên trên bàn, khuôn mặt lạnh như băng nói với tôi: “Vu khống? Cô cảm thấy bây giờ tôi đang vu khống cô sao? Trên này đã viết rất rõ ràng rằng sau khi ông Trần chết thì quyền cổ phần mới có thể hoàn toàn thuộc về cô. Nói cách khác, nếu như ông ấy còn sống thì cô sẽ không lấy được số cổ phần công ty này, cho nên cô mới phải giết ông ấy để đạt được số cổ phần công ty này.”
Cái gì… anh ta đang nói cái gì?
Tôi hoàn toàn không biết, số cổ phần này đúng là sau khi ông nội mất mới có thể có hiệu lực. “Cô Nhi, nếu như cô không thừa nhận cũng không sao, chúng tôi có nhiều biện pháp để cho cô thừa nhận.”
Cảnh sát nói xong liền sai người đưa tôi đi. Tôi thẫn thờ đứng lên, lại lần nữa bị đưa về phòng tạm giam.
Tôi ôm cơ thể, ngồi u ám trên sàn nhà, nhìn bốn bức tường đen kịt xung quanh. Tôi cười khổ một tiếng, đau đớn và bất lực.
Tôi không biết, rốt cuộc tại sao tất cả những việc này lại xảy ra, cũng không biết, rốt cuộc người nào đã đem chuyện hại chết ông nội để vu oan cho tôi. Điều duy nhất tôi có thể xác định chính là mục tiêu của người này chắc chắn là tôi. Kẻ đó muốn hủy hoại tôi sao?
Thế nhưng, người đó rốt cuộc là ai chứ?
Tôi không rõ lắm, hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào lí lẽ để biện luận, chứng minh sự trong sạch của mình. “Cảm ơn.” “Cậu chỉ có mười phút, xin cậu Kiên đến lúc đó đừng để cho tôi phải khó xử! “Được.”
Lúc tôi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe một hồi tiếng nói chuyện truyền tới từ cửa. Hình như là giọng của Trần Thanh Kiến thì phải.
Tôi hé mắt ra thì thấy Trần Thanh Kiên đang đứng ngược sáng trước mặt tôi, cậu ấy nhìn thấy tôi, lập tức tiến lên ôm lấy tôi.
Tôi bị động tác đột ngột của Trần Thanh Kiên hù dọa, hơi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Kiên. “Bọn họ có làm khó chị không?” Dường như Trần Thanh Kiên cũng thấy hành động của mình hơi không phù hợp, cậu ấy lúng túng buông tôi ra, sau đó nhìn tôi nói.
Tôi lấy lại tinh thần, hướng về phía Trần Thanh Kiên lắc đầu, cười khổ nói: “Không, bọn họ không làm khó chị, nhưng mà trong tay bọn họ có rất nhiều chứng cứ chứng minh chị mới là hung thủ sát hại ông nội. “Đừng sợ, em đang tìm kiếm chứng cứ, nhất định sẽ cứu chị ra.” “Cám ơn cậu, Thanh Kiên” Tôi cảm kích nhìn Trần Thanh Kiên. Cậu ấy luôn giúp đỡ tôi những lúc tôi cần sự trợ giúp. Đối với Trần Thanh Kiên, tôi thật sự thấy vô cùng biết ơn.
Trần Thanh Kiên vuốt tóc của tôi, đôi mắt mang theo vẻ nặng nề nói: “Nhưng mà chuyện này rất rắc rối, bởi vì bên phía cảnh sát nắm giữ rất nhiều chứng cứ gây bất lợi cho chị. Chị thử hồi tưởng lại xem lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.