Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 91:




“Ting” Trần Thanh Kiên vẫn chưa nói xong, đúng lúc này, điện thoại di động trong túi anh ấy vang lên.
Trần Thanh Kiên áy náy nhìn tôi rồi cầm điện thoại lên, hình như phía bên kia là mẹ anh ấy, bà liên tục nói gì đó. Sắc mặt Trần Thanh Kiên không quá tốt nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ, bây giờ con có chút việc, con sẽ đưa cô ấy về. Con biết, con đã bảo không cần sắp xếp xem mắt cho con, con sẽ không thích cô gái nào đâu.” “Cạch.” Mẹ Trần Thanh Kiên còn định nói gì đó, nhưng anh ấy đã cúp máy. “Khiến chị chê cười rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Trần Thanh Kiên nói với tôi, tỏ ra hơi đau đầu.
Tôi chỉ thản nhiên lắc đầu, nhìn anh ấy.
Trần Thanh Kiên bỗng nhiên đứng dậy. Tôi tưởng anh ấy chuẩn bị rời đi, đang định nói lời tạm biệt, nào ngờ Trần Thanh Kiên lại nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy theo. “Bảo Nhi, em muốn dẫn chị đến một nơi.” Nghe thấy thế, tôi nhìn Trần Thanh Kiên với vẻ hơi kinh ngạc. Tôi định từ chối, nhưng sự kiên quyết và cố chấp trong mắt anh ấy khiến tôi không nỡ làm như vậy. Rơi vào đường cùng, tôi đành để mặc cho Trần Thanh Kiên kéo đi.
Trần Thanh Kiên dẫn tôi đến biệt thự của Trần Thanh Vũ.
Biệt thự Bình Hưng là thế giới của tôi và Trần Thanh Vũ trước kia, hai người chúng tôi đã ân ái triền miên ở nơi này. Đêm xuống, chúng tôi thỏa sức quấn quýt, khám phá cơ thể của nhau, tựa như một cặp vợ chồng yêu đương nồng thắm.
Nhưng bây giờ, anh muốn cưới cô gái khác, còn tôi thì sắp lấy người đàn ông khác.
Suy cho cùng, chúng tôi cũng như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau tại một điểm. “Tại sao lại dẫn chị đến đây?” Trần Thanh Kiên đỗ xe ở đường lớn, dẫn tôi đến bên ngoài biệt thự.
Tôi nhìn căn biệt thự đẹp đẽ trước mặt, lạnh nhạt quay đầu nhìn Trần Thanh Kiên với vẻ khó hiểu.
Trần Thanh Kiên nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu sau mới nói: “Em muốn cho chị xem một vài thứ, em nghĩ sau khi thấy chúng, chị sẽ hiểu tấm lòng của anh họ dành cho chị.” “Trước đây em cũng đã trách anh họ khi đối xử với chị như vậy, nhưng khi biết được những chuyện kia, đột nhiên em đau lòng cho anh ấy. Huỳnh Bảo Nhi, chị là người duy nhất có thể cứu vớt anh họ, xin hãy cho anh ấy hạnh phúc!
Trần Thanh Kiên nói bằng thái độ rất thận trọng. Tôi nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu, cũng chẳng biết rốt cuộc những lời này có ý gì.
Đúng lúc Trần Thanh Kiên định dẫn tôi vào biệt thự, một chiếc xe màu đen phóng về phía tôi và anh ấy. Dường như nó đã hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng lao thẳng vào phía chúng tôi. “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Kiên quát lên, rồi đẩy mạnh tôi ra trong lúc tôi vẫn đang ngây người.
Sau khi bị anh ấy đẩy, người tôi va vào thành tường gạch men, suýt chút nữa ngất đi. “Âm.” “Két.”
Âm thanh bén nhọn vang lên, xé toang bầu trời. Tôi xoa phần trán bị đau, vừa quay đầu đã thấy Trần Thanh Kiên nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, còn chiếc xe kia đã sớm không cánh mà bay. “Trần Thanh Kiên.” Tôi hoảng sợ bò dậy, lảo đảo nhào về phía anh ấy. “Trần Thanh Kiên…” Tôi sợ hãi lay người Trần Thanh Kiên, kêu tên anh ấy. “Huỳnh… Bảo Nhi… Bảo Nhi.” Hai tay Trần Thanh Kiên hơi vặn vẹo. Anh ấy cố gắng vươn tay, muốn nắm lấy cánh tay tôi nhưng lại không còn chút sức lực nào, bàn tay ấy dần dần trượt xuống.
Tôi ôm Trần Thanh Kiên, gào tên anh ấy. “Trần Thanh Kiên, đừng sợ, chị… chị sẽ gọi xe cứu thương ngay, đừng sợ.” Tay tôi run rẩy, khó khăn lắm mới tìm được điện thoại. Tôi muốn gọi xe cứu thương, nhưng lại bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, tay không ngừng run rẩy, ngay cả sức lực để gọi điện thoại cũng không có. “Cô Nhi, có chuyện gì vậy?” Có lẽ bảo vệ trong biệt thự đã nghe thấy tiếng động nên đã đi ra ngoài, chạy đến trước mặt tôi.
Tôi sợ hãi mở to mắt, hốt hoảng nói với bảo vệ đó: “Xe cứu thương… Mau lên, gọi xe cứu thương”
Trông thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, bọn họ lập tức gọi điện thoại. “Có chuyện gì vậy?” Khi tôi ôm Trần Thanh Kiên chờ xe cứu thương, xe của Trần Thanh Vũ cũng đến. Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ bước xuống xe, tôi trợn tròn mắt nhìn anh, vẫn không ngừng khóc. “Trần Thanh Vũ… mau cứu Thanh Kiến” “Thanh Kiên.” Trần Thanh Vũ bước đến, nhìn thấy Trần Thanh Kiên đang nằm trong lòng tôi, sắc mặt trầm hẳn: “Đến bệnh viện trước đã, mau lên.”
Môi tôi run rẩy, lảo đảo đỡ Trần Thanh Kiên lên xe cùng với Trần Thanh Vũ, sau đó Trần Thanh Vũ lái xe đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Nguyễn Mỹ ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Thanh Kiên đang nằm trong lòng tôi.
Tôi không để ý đến sự dò xét của cô ta, chỉ ôm Trần Thanh Kiên, tay dính đầy máu của anh ấy.
Sau khi đến bệnh viện, nhờ có sự giúp đỡ của Trần Thanh
Vũ, phía bệnh viện đã cử người chờ sẵn ở cổng chính, họ nhanh chóng đưa Trần Thanh Kiên vào phòng phẫu thuật. Tôi đờ đẫn xuống xe, nhìn hai bàn tay đầy máu tươi bằng ánh mắt sợ hãi. “Đi nào, tôi dẫn em đi rửa tay.” Trần Thanh Vũ bước lên trước, nắm tay tôi, kéo tôi đến phòng vệ sinh.
Anh cẩn thận rửa lòng bàn tay tôi, tôi đờ đẫn nhìn máu tươi trôi đi, không có cảm giác gì.
Sau khi rửa sạch máu, Trần Thanh Vũ lau tay giúp tôi. Thấy tôi vẫn cứ đờ ra, Trần Thanh Vũ ôm lấy mặt tôi, trầm giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em tỉnh táo lại đi, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi đờ đẫn đảo mắt, một lúc lâu sau mới xem như tìm lại giọng của mình, khàn khàn đáp lời anh: “Có người muốn đâm chết bọn tôi, Trần Thanh Kiên. đã cứu tôi, tôi không biết.. tôi không biết.”
Không biết rốt cuộc kẻ đó muốn giết tôi hay Trần Thanh Kiên… Tôi chỉ thấy rất nhiều máu chảy ra từ người anh ấy.
Rất nhiều rất nhiều, chất lỏng đỏ tươi diêm dúa đó phủ kín mặt đất, thật đáng sợ… thật sự rất đáng sợ. “Huỳnh Bảo Nhi, em bình tĩnh lại cho anh.” Trần Thanh Vũ nắm chặt bả vai tôi, quát khẽ.
Tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thất thần nói: “Trần Thanh Vũ, Thanh Kiên sẽ không sao, đúng không?” “Không sao đâu, đừng sợ.” Trần Thanh Vũ ôm tôi, nhẹ giọng an ủi.
Hơi thở trên người Trần Thanh Vũ rất dễ chịu, bất giác khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm. Đúng lúc tôi định ôm chặt eo anh thì Nguyễn Mỹ xuất hiện.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi một cái rồi nói với Trần Thanh Vũ bằng giọng nũng nịu và ẩm ức: “Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Người Trần Thanh Vũ run lên, anh nhếch đôi môi mỏng, chăm chú nhìn tôi rồi buông tôi ra. “Đi thôi, chờ ở ngoài phòng phẫu thuật xem sao.” Trần Thanh Vũ nói rồi rời đi cùng Nguyễn Mỹ.
Khi rời đi, Nguyễn Mỹ còn quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo. Tôi biết cô ta đang nhắc nhở tôi không được đến gần Trần Thanh Vũ.
Tôi cười lạnh, mệt mỏi lê đôi chân nặng nề theo sau bọn họ.
Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ ngồi trên băng ghế đối diện tôi, một mình tôi cô độc vặn ngón tay, im lặng chờ đợi với vẻ mặt lạnh lùng.
Y tá và bác sĩ đi tới đi lui, bận rộn nhiều việc, còn tôi thì chẳng thể giúp gì, chỉ có thể ngồi đó quan sát. “Cạch.” “Bảo Nhi.” Mãi đến khi giọng của Lê Minh Quang vang lên, dây thần kinh đang căng lên của tôi mới dần dần thả lỏng.
Tôi đứng dậy, nhào vào lòng Lê Minh Quang, không ngừng run rẩy: “Minh Quang… Thanh Kiên… Thanh Kiên.” “Anh biết, anh biết, em đừng sợ.” Hơi thở bình tĩnh của Lê Minh Quang lướt qua má tôi, mang lại cho tôi một chút cảm giác an toàn.
Mắt tôi đỏ hoe, tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang, khàn giọng nói: “Nếu Thanh Kiên gặp chuyện, em phải làm sao bây giờ?”
Tôi đã hại Trần Thanh Kiên, khi đó anh ấy đã đẩy tôi ra, nếu không sẽ chẳng bị thương nặng đến vậy. “Đừng sợ, không sao đâu, chắc chắn sẽ không có việc gì.” Lê Minh Quang xoa lòng bàn tay tôi, trầm giọng nói.
Tôi cắn môi, nhìn Lê Minh Quang bằng đôi mắt đỏ hoe, không nói được lời nào. “Buông cô ấy ra.” Lê Minh Quang định ôm tôi đến cái ghế bên cạnh, nào ngờ Trần Thanh Vũ đột nhiên bước tới trước mặt chúng tôi, nhìn Lê Minh Quang bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lê Minh Quang hơi nheo mắt nhìn anh, lạnh lùng chế giễu: “Tổng giám đốc Vũ, anh đang nói chuyện với tôi à?”
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang, vươn tay kéo tôi khỏi người anh ấy.
Tôi không nhịn được mà kêu đau một tiếng, trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ. “Lê Minh Quang, tránh xa cô ấy ra.” Trần Thanh Vũ nhìn Lê Minh Quang bằng ánh mắt đáng sợ, giận dữ quát.
Lê Minh Quang cười khẽ, ánh mắt lạnh như băng: “Trần Thanh Vũ, cậu nhầm rồi à? Chẳng phải cậu nên quan tâm vợ chưa cưới của mình ư? Người mà cậu đang kéo là vợ chưa cưới của tôi đấy.” “Mơ tưởng.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng phun ra hai chữ, cố chấp nắm lấy tay tôi.
Tôi cụp mắt, vừa định lên tiếng thì Nguyễn Mỹ đã đến gần, đẩy mạnh tôi ra. Trần Thanh Vũ vẫn định túm lấy tôi, nhưng Nguyễn Mỹ đã ôm chặt eo anh, nói bằng giọng tội nghiệp và ấm ức: “Thanh Vũ, anh làm gì vậy? Huỳnh Bảo Nhi là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Quang, anh định làm gì?”
Trần Thanh Vũ tối sầm mặt, nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi không hiểu nổi những cảm xúc đang dâng trào trong đôi mắt đen tuyền ấy.
Vào giờ phút này, tôi không có tâm trạng để suy nghĩ xem rốt cuộc cảm xúc trong mắt anh là gì.
Tôi chỉ dựa vào tường, cúi đầu im lặng đợi Trần Thanh Kiên ra.
Lê Minh Quang tiến lên, ôm vai tôi, đỡ tôi ngồi xuống bên cạnh. Khi đi ngang qua người Trần Thanh Vũ, anh ấy nói bằng giọng điệu vô cùng ác liệt: “Trần Thanh Vũ, Bảo Nhi sắp trở thành vợ tôi rồi, còn cậu thì sắp làm chồng của cô Mỹ. Tôi mong cậu có thể tự trọng, đừng quấn lấy Bảo Nhi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.