Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Chương 36: Chế nhạo




đáng chú ý nhất chính là vết bớt ngọn lửa kì lạ trên trán cô, nhìn không giống hình xăm mà nó rất tự nhiên được khảm vào,không hề làm mất đi dung nhan xinh đẹp của cô ,mỗi cái nhăn mày hay nụ cười càng tăng thêm sống động hơn. 
Hai mẹ con Cố thì nhìn dung nhan của cô sắc mặt liền trở nên không đồng nhất, có khó coi, có tức giận,có tái xanh,có run người kinh sợ.
Cố Lâm Hùng ngàn vạn không ngờ con bé thật sự là Cố Hàn Băng , vì cái gì phải quay về, rốt cuộc là ai cho nó vào đây.
Nhưng mà nhìn dung nhan kiều diễm của nó giống hệt mẹ con bé bảy phần, không phải nói con bé còn đẹp hơn mẹ nó Diệp Si Nhi, ông còn nhớ lúc ông lấy bà là vì vẻ đẹp này của bà, 
ông động tâm nên luôn tìm cách cưới bà về ,ông cho người điều tra hoàn cảnh của bà thì xem bà là cô nhi ông thương tiếc ,bà hiện đang sống một mình chung với một người giúp việc trong một biệt thự khá đắt tiền .
Công việc của bà là một tổng giám đốc của một công ty mới nổi tiếng là VR,ông rất kinh ngạc không ngờ một người phụ nữ nhìn yêu kiều vậy mà lại là một tổng giám đốc điều hành của một công ty.
Quả là một cô gái thông minh,ông càng thêm kiên định cưới cô về nhưng gia tộc ngăn cản không cho phép bởi thân phận cô nhi của bà ,
ông không quan tâm, ông luôn tìm cách dụ dỗ bà về,bà lúc đầu không đồng ý nhưng về sau bà bỗng nhiên thay đổi không biết vì sao, bà đồng ý lấy ông, ông vui mừng liền ra mắt gia tộc, 
gia tộc tuy khó chịu trước hôn nhân này nhưng đành chịu thôi ,ông không hề biết rằng bà dễ dàng đồng ý như vậy là bà có thai với người bà yêu, do người yêu của bà đã chết ,bà đau buồn ,không muốn để đứa bé của mình không có cha nên mới lấy ông ,dù gì ông là một người rất tốt, có tâm ,
chỉ hy vọng có thể sống qua ngày, bà khi cưới ông bà yên tâm giao quyền công ty cho ông chỉ an ổn làm một người vợ dịu dàng,ôn nhu, săn sóc chồng .
Cho đến khi tin tức có thai ông vui mừng báo tin cho gia tộc, bà cười cười ,bà không nói sự thật nên cứ như vậy mà sống hạnh phúc, 
tuy nhiên hạnh phúc không kéo dài lâu vì sự xuất hiện của Nguyễn Huệ Nhu hay bà có tên khác gọi là Diệp Vũ Mộng , là em gái không cùng huyết thống của Diệp Si Nhi, bởi Diệp Si Nhi là được nhận nuôi, 
Diệp Vũ Mộng có thai tình một đêm với Cố Lâm Hùng ,ông không thoát được trước sự điêu luyện của bà, lập tức cưới bà về trước mặt gia tộc, ông luôn ôn nhu Diệp Vũ Mộng, còn Diệp Vũ Mộng thì cười đắc ý, 
Diệp Si Nhi tuy thất vọng nhưng tuyệt không đau lòng chỉ lo chăm con gái yêu của mình không thèm quan tâm họ ,bà ta (DVM) vẫn không cam lòng luôn tìm cách giết Diệp Si Nhi,
sau khi thành công giết Diệp Si Nhi thì mọi bí mật đều bị chôn vùi,Cố Hàn Băng lập tức trở thành cái đinh trong mắt Gia tộc thường bị hai mẹ con ức hiếp, giở trò, hủy hoại thanh danh của cô nên mới tạo thành ngày hôm nay.
“Con thật sự là Cố Hàn Băng sao”
Cố Lâm Hùng trở về thực tại, nhìn cô muốn xác định lần nữa, ông không muốn con bé quay về ,vì sao ư.
ông chỉ cảm thấy tuy áy náy với con gái đầu của ông, nhưng vẫn cảm thấy sự chán ghét đối với con bé, giống như nó không phải là con gái ông vậy,đó là điều ông nghi ngờ.
“Ân, đúng là tôi, ông không vui sao ‘cha’”
Cố Hàn Băng mặc kệ sắc mặt khác thường của mọi người xung quanh ,cô nhìn thấy đủ sắc thái trên khuôn mặt vợ chồng và cô em gái này một cách.. ách đẹp mắt.
Cô cười thản nhiên, cô biết rõ bản thân cô là một bí mật mà, vì ba năm trước cô điều tra về bản thân nguyên chủ này ,thân xác này à không , 
phải nói là cô không hề có quan hệ huyết thống Cố gia nha, cô lúc ấy rất bất ngờ, cô luôn tò mò mình là ai.
“Con …”
Ông chỉ vô mặt cô thì thấy không ổn , biết mình đang ở đâu ông liền bình tĩnh lại, ông cười nhẹ, không mất uy nghiêm, nghiêm khắc nhìn con gái không biết xấu hổ kia.
“Con có biết nơi này là đâu không, con còn không trở về ,còn muốn mất mặt nữa sao”
“Aizz… Ông à, dù gì con bé đã về thì tốt rồi, nó bỏ nhà đi khiến chúng ta đau đầu rồi, tuy nó bướng bỉnh, đạo đức không tốt ,
chung qui chúng ta là cha mẹ của con bé mà, thấy nó biết về nhà mừng em gái nó là em vui lắm ông à”
Nguyễn Huệ Nhu giả vờ bi thương , dịu dàng, an ủi chồng xong rồi khuyên chồng như thể cô ta (CHB) mới là kẻ không biết xấu hổ, còn mặt dày về nhà , một người chanh chua, ngoan độc ấy.
Mọi người bàn tán, châm chọc, khinh bỉ, chỉ trỏ cô .
“Bà thấy không , tôi đoán không sai mà, con bé dâm đãng, lảng lơ vậy mà thay đổi gì đâu”
“Aizz tôi mà có đứa con gái như vậy thì đúng là mất mặt rồi, nhìn xem có cha mẹ không ngại mất mặt vẫn khuyên cô ta mà cô ta không biết cảm ơn dứng là đứa vô học mà”
“Ủa, không phải cô ta bị đuổi rồi sao, sao cô ta vào đây được chứ”
“ừ nhỉ, rốt cuộc sao cô ta đến được vậy, không phải người đàn ông bên cạnh cô ta bao nuôi cô ta đấy chứ”
“Ôi trời ơi, bà nhà nha, chắc không đâu nhỉ”
“…”
“…”
Mọi người bàn tán ngày càng náo nhiệt, có mấy tiểu thư ,công tử cũng có châm chọc, khinh bỉ cô vài câu không hay.
Nguyễn Huệ Nhu cảm thấy hiệu quả không tồi, bà cười đắc ý hả hê, khi nhìn vào mắt của Cố Hàn Băng, 
nụ cười của bà cứng lại, run sợ, cảm thấy rét lạnh từ đầu xuống chân, đó không phải là đôi mắt của con người, đó là đôi mắt của kẻ thống trị từ trên cao nhìn xuống chúng sinh không chút cảm xúc ,không bi không ai, nhìn thấu linh hồn bà ,nuốt chửng bà.
Cố Hàn Băng cười nhưng đáy mắt thì không cười chỉ có vô tận hàn băng nhìn bà, bà làm rất tốt Nguyễn Huệ Nhu,
tôi chưa cho bà nếm trải địa ngục ,cho bà sống trong hạnh phúc thêm vài năm nhưng bà lại không biết ơn mà đẩy tôi xuống mồ sao, vậy thì cũng đừng trách tôi độc ác.
Cố Tiêu Nhi  cười đắc ý thấy mẹ run sợ ,ả nghi hoặc nắm tay mẹ  “mẹ sao vậy”
Nguyễn Huệ Nhu giật mình, xoay ngang nhìn bên cạnh thấy con bé lo lắng thì bà cười gượng, an ủi con gái.
“À …không có gì con gái ,chỉ là mẹ thấy mọi người nói xấu chị gái con thật không hay ,làm mẹ rất thương tâm” 
Nói xong còn không quên giả vờ bi thương, quả nhiên mọi người xung quanh nhao nhao lên,
“Ấy Cố phu nhân à,bà đừng thương tâm, chúng tôi thật xin lỗi, nhưng mà dù gì cô ta không biết xấu hổ con mặt dày đến đây chỉ trích Cố gia rồi”
“Đúng đấy Cố phu nhân không cần thương tâm, dù gì Cố chủ tịch nói đúng, cô ta đến đây làm cái gì chứ thật đúng mất mặt gia tộc Cố gia mà”
Cố Tiêu Nhi khóe miệng cười, ,ả thấy thời cơ đến, liền dùng ánh mắt đau thương, rơi nước mắt, chạy đến nắm tay chi gái, diễn bài thân tình để lôi kéo sự đồng tình, phát huy hào quang của nữ chủ.
“Chị à, chị không cần sợ, họ nói không đúng ,chị là chị gái của em,là người chị em yêu thương nhất làm sao có thể nói chị cái gì mà dâm đãng,
cái gì mà lẳng lơ chứ, chị rõ ràng là một cô gái tốt ,là người rất biết quan tâm gia đình ,chị lúc nào cũng kéo em kể chuyện tâm sự kia mà, chị còn nói chị sẽ bảo vệ em đúng không?”
Cố Tiêu Nhi đã phát huy đúng chất một cô gái tốt, lương thiện, bảo vệ chị gái mình, những lời ả nói với cô có ý rằng 
‘Hừ,chị à ,chị không đấu được tôi đâu, chị nhìn xem họ nói gì ,chị dâm dãng, lẳng lơ, không biết xấu hổ, không có ăn học, đã đuổi khỏi nhà rồi còn mặt dày quay lại, chị còn không mau cút đi’ .
ả hả hê, đắc ý, lại không biết rằng tương lai của ả thê thảm không ngóc đầu lên được, khiến ả hối hận và càng hận cô ,cũng mất luôn người đàn ông của ả. 
=== ====== =====
kịch nhỏ tại nhà:
Hai bảo bối chuẩn bị kế hoạch đi chơi du lịch với mẹ "mẹ ,tụi con xong rồi ,chúng ta đi thôi"
Cố Hàn Băng cười ôn nhu ,xoa đầu các con,giật đầu "Tốt chúng ta xuất phát nào các con"
Chúng nam nhìn tình cảnh này mà đen mặt "Em đứng lại, còn tụi anh thì sao"
ba mẹ con nhìn chúng nam với ánh mắt khinh bỉ " Ở nhà chứ đâu, đi làm cái gì"
Chúng nam bi phẫn " Nhưng tụi anh là chồng em a~"
Cố Hàn Băng cười ôn nhu nhưng ánh mắt thì uy hiếp "Thì sao"
Chúng nam run người nhìn vợ cười ôn nhu ,tụi anh liền biết không tốt,nuốt nước bọt nhưng vẫn mạnh miệng nói, dù gì họ là chồng của cô kia mà "thì vợ chồng phải đi cùng nhau chứ tại sao phải để chồng ở nhà, em đi không thấy buồn sao, không đau lòng cho tụi anh sao"
Cố Hàn Băng nghiêng đầu nhìn các con đang tò mò nhìn cô " vậy các con nghĩ sao"
Hai Bảo Bối nhìn nhau sau đó kiên quyết "Mẹ ,nếu các người đi thì tụi con đi cùng không mẹ?"
Cố Hàn Băng cười phi thường ôn nhu " sẽ không, chỉ chọn một thôi"
Hai Bảo Bối nghe vậy trừng mắt các cha đang mong đợi các bé đáp ứng liền phủ quyết " không thể nào, các cha ở nhà đi, còn không thì các cha có thể giặt đồ, nấu ăn, dắt chó đi dạo, đi làm kiếm tiền đi, tụi con mua quà về cho các cha"
Cố Hàn Băng cười hài lòng nhìn chúng nam cụp tai, cụp đuôi u ám, khóc ròng "vậy đấy, các anh nghe rõ rồi chứ"
Chúng nam bi phẫn nghĩ 'Rốt cuộc ai mới là chồng cô đây, là cha các con đây'
ba mẹ con mặc kệ chúng nam đang ai oán đằng sau, nắm tay tung tăng đi chơi.
(tg: hahaha các anh thật đáng thương ~ *cười lăn lộn* )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.