*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tiêu Nhi vốn đang được an ủi, cúi đầu khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đắc ý, tưởng đấu với tao, mày còn non, nhìn xem Phó Dương của mày ghét mày kìa, mọi người cũng ghét mày, mày còn ngốc đầu được sao, hừ! đỉ thối tao cho mày sống không được, haha…
Sau đó, ả ngước đầu lên an ủi Phó Dương và cười ôn nhu với mọi người tỏ vẻ không nên, mọi người càng yêu thích ả, chán ghét Cố Hàn Băng.
Thái dương của Cố Hàn Băng giật giật, có lầm không vậy, khi nào thấy cô ta nhường nhịn rồi, khi nào hả! còn nữa ai thèm gây sự với cô, là cô dây dưa tôi có được hay không? còn nữa các ngươi mắt chó nhìn ra cô ta bị tổn thương hả, lại dám nói cô dạng người dơ bẩn,được lắm.
“Các ngươi diễn xong chưa?”
“…………….”
“……………”
“cô…”
“Thế nào, Cố Tiêu Nhi cô hết để nói nữa sao, cô nói tôi gây sự, tôi gây sự chỗ nào, cô nói tôi trách cô tôi trách cô cái gì,
tôi ba năm nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, tôi rất ghét có người trợn mắt diễn trò đổi trắng thay đen trước mặt tôi?
Cố Tiêu Nhi cô lợi hại như vậy hẳn hiểu ý tôi nói đi, cô muốn gì là chuyện của cô cô đừng có làm trò trước mặt tôi nữa!”
Cô hơi dừng lại,khí thế lạnh lẽo tỏa ra, cô hỏi ngược lại: “Tôi vì cái gì giận cô, không phải đã nói rồi sao, tôi với cô không có quan hệ gì, xin cô đừng gọi sai, cô lo nắm chắc vị hôn phu của cô đi!”
“chị..em…chị….”
Ả nghe vậy, ánh mắt hơi đảo, liền lại gần nắm tay cô nhưng bị cô tránh thoát, tay ả cứng ngắt giữa không trung, không thể tin nhìn cô tránh ả, lập tức phục hồi lại, kiên nhẫn và lòng ả mắng ‘tiện nhân’.
tiếp tục lại gần ‘vèo’ nắm tay cô thật chặt, không để ý cô muốn rút tay, đau thương nhìn cô:
“ chị,xin chị đừng như vậy…. em chưa từng …”
không đợi ả nói xong, mặc kệ bao nhiêu người nhìn cô há hốc mồm, kinh ngạc trước một màn này, cô không kiên nhẫn đưa tay hất mạnh ra, thấy không giãy ra được, mắt cô xầm lại, lạnh lẽo nhìn ả đang ngoan độc nhìn cô, xoay cổ tay,bẻ ngược tay ả khiến ả hét lên
“Aaa....”
Cô tiếp tục dùng chân thêm nội lực nhấc lên đá vào bụng ả, làm ả bay ra xa đụng vào một số người đang kinh ngạc bị vả lây bay theo cùng sau đó ngã xuống đất rên rỉ,
ả hộc một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt co quắp vì đau không để ý hình tượng mà ôm bụng co giật, mái tóc hỗn độn,ánh mắt vừa ngoan độc, phẫn hận vừa kinh ngạc sợ hãi …
làm sao cô ta lại mạnh như vậy, một kẻ yếu đuối, ngu ngốc như cô ta mà lại có lực như vậy sao…không thể nào cô ta không thể nào là Cố Hàn Băng mà ả biết được, rõ ràng dung nhan đúng là cô ta chỉ khác mái tóc là màu bạc vậy vì cái gì chứ!
“XIn cô đừng chạm vào tôi thì tốt hơn bởi tôi sợ bản thân không kiềm chế được mà giết chết cô, đến lúc đó cô đừng trách tôi!”
Cố Hàn Băng nghe mùi thơm nước hoa của ả, cùng sự mặt dày nắm tay cô làm cho lòng cô khó chịu muốn nôn, chán ghét chịu không được mà đá không thèm để ý chuyện gì nữa,
cô lấy khăn xoa lau tay như lau thứ ghê tởm,ánh mắt đặt lại trên người ả đang co quắp hộc máu kia, đôi mắt nhiễm chút hồng quang thị huyết, phóng ra hàn khí, cô dùng một chút linh lực nguyên tố băng,
dưới chân cô lập tức truyền đến cơ thể ả, chân ả cảm giác được,run chân lên, bụng càng thêm đau đớn chịu không nổi,hai tay hơi chà sát cho ấm nhưng vô dụng, ả hoang mang không biết chuyện gì xảy ra,
chỉ biết cảm thấy lạnh quá nên cơ thể run bần bật lên làm cho mọi người xung quanh từ kinh ngạc trước một màn kia run lên cũng cảm nhận được cái lạnh do cô phát ra đều lùi lại nhưng không như ả khoa trương như vậy,
mọi người nghi hoặc nhìn ả, Phó Dương thấy cảnh này phục hồi tinh thần, lập tức chạy đến kéo ả lên, ôm vào lòng hỏi han ả, mới ôm lòng hắn run lên.
Gì thế này? Sao lại lạnh như băng vậy, rốt cuộc chuyện này là sao, hắn nhìn cô chất vấn:
“cô làm gì cô ấy vậy? tại sao cô lại đá em ấy, cô có phải là người không hả?”
“tôi làm gì cô ta, mắt nhìn thấy tôi làm gì cô ta sao?
đừng khiến tôi phải chê cười đi,còn nữa khi đó tôi đã tránh né nhưng cô ta không biết điều mà làm tới vậy thì đừng trách tôi xuống tay với cô ta, một cước này mà cô ta không chịu được thì quả là…,
có điều anh nên may mắn vì tôi không giết anh đi, những gì anh gây ra tôi chưa trả lại cho anh đâu, bất quá coi như làm món nợ đi, nếu có gặp lại thì tôi sẽ không nhẹ tay như ngày hôm nay đâu.”
cô khinh thường nhìn anh chất vấn, tỏa ra khí thế lãnh lẽo, cao cao tại thượng khiến không ai dám xâm phạm cô, lạnh lùng nhìn ả run bần bật kia,
ánh mắt hơi lóe lóe liền tắt, không phải muốn giả vờ sao, không phải muốn mọi người đồng tình sao, tôi đây thành toàn cho cô, giờ cô nhìn xem được mọi người dùng ánh mắt lo lắng, hỏi han cô đấy chứ, tôi tốt bụng chứ! … có điều lần đầu tiên cô nói nhiều với hai kẻ này rồi, đúng là tốn thời gian quá đi.
(ặc.. con gái à, còn giả vờ vô tội, con quá phúc hắc a, bất quá ta thích)
Ả rụt người kinh sợ trước khí thế, ánh mắt sát ý, cơ thể tản ra hàn ý khiến mọi người càng thêm áp lực, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của cô,
rốt cuộc đây là đôi mắt như thế nào mà lại đáng sợ như vậy, ngay cả Phó Dương hơi bất ngờ, chấn kinh trước khí thế lãnh lẽo với đôi mắt khủng bố nhìn họ như nhìn con kiến hôi.
“được rồi! tôi không muốn dây dưa thêm nữa, phiền anh quản cho tốt vị hôn thê của anh đi.”
Nói xong rời đi không muốn ở lại một chút nào cả, toàn dối trá, không biết xấu hổ, còn dám nói hắn là hôn phu của cô, mẹ nó có điên mới nhận loại đàn ông ngu xuẩn đó, không phải chỉ được cái mã thôi sao, hừ!
Cố Tiêu Nhi thấy vậy, cắn răng chịu đựng cơ thể lạnh lẽo cùng cơn đau từ bụng của ả, không cam lòng cho cô đi dễ dàng, trực tiếp dựa ở trên vai Phó Dương nhỏ giọng khóc nức nở, bộ dạng quyến rũ mê người, ôn nhu quả thật khiến người ta đau lòng.
Sợ là bất cứ ai thấy hình ảnh như vậy đều sẽ cho rằng Cố Hàn Băng thật sự là một kẻ xấu, Cố Tiêu Nhi là một người vô tội bị hại a.
Phó Dương dỗ dành Cố Tiêu Nhi, lạnh lùng nhìn người đang rời đi, thả cô gái trong lòng ra, vừa đi lại vừa nói khiến cô tiếp tục dừng lại:
“Cố Hàn Băng, nếu không phải nể mặt cô là chị của Cố Tiêu Nhi, năm đó tôi đã không chấp nhận hôn ước với cô rồi!”
Cô nghiêng đầu nhướng mày thấy anh lại gần không run sợ trước ánh mắt sắc bén như dao kia, xoay người đứng thẳng, hai tay để sau lưng cằm hơi hất lên lạnh lùng nhìn anh, không cảm xúc:
“Tôi không có hứng thú với vị trí hôn thê của anh, càng không có hứng thú gả cho anh.
Các cô gái trên thế giới này, anh có thể tùy tiện tuyển người nào làm hôn thê cũng được, chỉ cần đừng mang tôi dính dáng vào là tốt rồi, trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt vì sao phải là anh đâu, anh đừng ảo tưởng nữa.”
Phó Dương bị thái độ của Cố Hàn Băng làm cho tức giận hoàn toàn: “Cố Hàn Băng, cô thật sự được lắm!”
“quá khen! xin lỗi tôi có việc, không hẹn gặp lại.”
“cô..”
Tiểu Bạch cảm thấy ghê tởm cô gái kia, khẽ truyền âm với chủ nhân: “Chủ nhân cô ta là em gái của chủ nhân sao? Sao họ cứ níu kéo chủ nhân mãi thế!”
“không phải, có vấn đề gì sao?”
“À lúc nãy tôi có dò xét linh hồn cô ta, tôi cảm thấy bất ngờ và ghê tởm muốn ói đây này!”
“hả, chuyện gì mà ngươi nói vậy?”
“linh hồn cô ta không sạch, nó nhiễm dơ bẩn, hơn nữa linh hồn cô ta quá đen tối, chứa nhiều oán khí âm u nặng nề của những người đã chết,
xem ra cô ta đã giết khá nhiều người rồi, tội nghiệt quá nặng như vậy.”
“ngươi nói thật!”
cô kinh ngạc nhìn nó, nói vậy cô thả linh lực chưa được một phần vào cơ thể ả là chưa đủ nhỉ, mà thôi không sao vẫn còn nhiều cách tra tấn cô ta, cứ để cô ta kiêu ngạo đi, núi càng lên cao té xuống càng đau không phải sao, cười lạnh lùng.
“tin tôi đi, tôi là ai chứ, ngài không nên nghi ngờ năng lực của tôi nha!”
Tiểu Bạch bất mãn khi cô không tin nó.
“được rồi, mà người nói cô ta trải qua ba kiếp mà vẫn tồn tại được kiếp này sao!”
“đúng vậy, điều này khá kì lạ, cho nên chủ nhân ngài phải cẩn thận cô ta!”
“Ừm, ta biết, được rồi chúng ta về nhà thôi, chuyện cổ mộ thì ngày khác tìm đi, thời gian không còn nhiều, ta còn nhiều việc cần giải quyết nữa!”
“vâng! chủ nhân.”
--- ---------
PS: CHB ra tay thật uy vũ, bất quá chưa đã ghiền nhỉ, lẽ ra cũng nên đá bay luôn Phó Dương 1 thể cho đẹp mắt quớ =]]] nhưng k sao, về sau càng có chuyện vui.
PSS: nhớ thanks, cmt ta nhé hề hề...
spoid traler:--- -------
Lâm Vũ Hàn cười ôn nhu, ánh mắt vui vẻ nghĩ đến cảnh cô giáo huấn ả khẳng định vui mắt lắm đây, còn ả ư! Xin lỗi,miễn cho kẻ bất tài …trời đất bao la, bảo bối của anh là lớn nhất.
.............
................
...........................
Quả thật như Long Hạo Thiên đoán, tương lai không bao lâu Lâm Vũ Hàn trở nên si tình, luôn luôn bảo vệ cô, cô đi đâu anh không phản, cô muốn ăn gì anh đều làm cho cô ăn, cô muốn chia tay thì anh không đồng ý ngược lại ăn thịt cô, đúng chất thê nô.