Nữ Hộ Vệ

Chương 1: Hộ vệ




Đây đại khái là một sương phòng ít khi có người ở.
Cả căn phòng tản ra mùi mốc mục nát, pha lẫn bụi bặm dày đặc bị gió ngoài cửa sổ thổi bay lên, một luồng làm sặc xoang mũi người. Bốn góc tường còn phất phơ tàn phá mạng nhện, sơn trên xà nhà tróc đến nỗi loang lổ bất kham, cũng may nóc nhà mái ngói đầy đủ, không giống căn phòng nguy hiểm lâu ngày không sửa năm ấy.
Trong phòng, ngoài bày biện một trương giường cũ nát ra thì chính là những gia cụ cổ xưa thượng vàng hạ cám. Ví dụ như lướt qua có thể thấy những chiếc bàn ghế thiếu chân, hay là đồ trang trí hỏng đủ các loại kiểu dáng đặt một cách tùy tiện, vách ngăn đứng, tranh bình phong, kích cỡ to nhỏ đều có. Thậm chí lư hương, vại sứ, các loại đèn và những vật dụng lặt vặt khác càng nhiều vô số kể.
Nhìn tổng thể, nơi này càng giống một gian nhà kho, mà trương giường ván gỗ kia càng như là một phần đất bị gượng ép dẹp ra từ đống tạp vật.
Trời mới tờ mờ sáng, Thời Văn Tu cũng đã tỉnh dậy, không thuần thục mà mặc xong bộ y phục áo ngắn vải thô.
Đi đến trước chiếc gương trang điểm, nàng lần mò tìm kiếm cây lược gỗ mẻ răng, ánh mắt vội vàng lướt qua, không dám nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, chỉ miễn cưỡng mà đem tóc quấn lên đỉnh đầu, rồi sau đó dùng một cây trâm gỗ cố định.
Sau khi thu dọn thoả đáng, nàng thở phào một tiếng.
Mượn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, nàng ôm lấy chiếc đệm chăn đơn bạc đầy mùi mốc trên giường, đẩy cửa đi tới giữa viện, trực tiếp đặt thẳng lên sợi dây mới treo giữa hai cây ngô đồng phía tây sân viện.
Kẽo kẹt --
Lúc này những người ở các sương phòng khác trong khu viện cũng lần lượt tỉnh dậy, lúc bưng chậu nước mở cửa đi ra còn ngươi chen ta dồn, cãi cọ xô đẩy, thật náo nhiệt.
"Chào buổi sáng."
Cho dù không thân, mỗi khi gặp được người khác cũng nên lên tiếng chào hỏi. Nhưng mọi người ở đây đều không chỉ không tin tưởng vào biểu hiện hữu hảo của Thời Văn Tu, mà còn tránh nàng như tránh thứ cản đường, tốp năm tốp ba vừa đi vừa thì thầm to nhỏ cười đùa.
Thời Văn Tu mỉm cười gượng gạo, sau đó làm như không có gì xảy ra mà xả nước rửa mặt.
Tiểu viện này tọa lạc ở một góc hẻo lánh của Vương phủ, trừ bỏ gian rách nát phòng tạp vật nàng đang ở, còn có ba cái tiểu sương phòng chứa hơn mười bà vú già, ngày thường hình như đều làm công việc giặt rửa chân tay.
Vì không tiếp thu trí nhớ của nguyên thân cho nên bình thường nàng không dám nhiều lời, cũng chẳng dám tiếp xúc nhiều với những người xung quanh, sợ người khác sẽ nhận ra thân thể này bị hoán đổi linh hồn. Nhưng theo như nàng nhiều ngày quan sát, người trong viện cũng không quen thuộc nguyên thân, dường như nguyên thân cũng mới chuyển đến nơi đây không lâu, đúng là may mắn.
Sáng sớm đầu thu mang theo vài tia lạnh lẽo, đặc biệt là nước từ giếng mới vừa kéo lên lạnh thấm da, khoảnh khắc phất lên trên mặt trong sát na làm người giật mình, cơn buồn ngủ còn sót lại tàn ti kia cũng lập tức tan thành mây khói.
Dùng vải đay thô ráp lau mặt cũng có chút đau, nhưng Thời Văn Tu cũng không cảm thấy có gì không thể thích ứng. Nếu đã chấp nhận hiện thực xuyên không thì nàng cần dốc hết sức lực để tồn tại ở cái thời đại lạ lẫm này.
Việc cấp bách quan trọng nhất bây giờ chính là nàng muốn lấy lại võ nghệ của nguyên thân, làm tốt công việc hộ vệ.
Đúng vậy, nguyên thân chính là làm hộ vệ. Trước đó một thời gian, quản sự qua đây an ủi nàng, đồng thời vô tình để lộ ra thông tin.
Mà nguyên thân sở dĩ bị thương cũng là do trung thành hộ chủ nên bị vỏ kiếm đập vào đầu.
Thời Văn Tu sờ lên cái đầu quấn đầy băng gạc, lại âm thầm vẫy vẫy nắm tay mềm mại vô lực, trong lòng vừa chột dạ vừa thấp thỏm.
Nguyên thân nghề nghiệp thực sự làm nàng cảm thấy áp lực lớn lao.
____________________
"Tiểu nương môn* kia hỏng não thật rồi!"
*Tiểu nương môn: 小娘们 từ chỉ phụ nữ với ý khinh thường, xúc phạm.
Tại Minh Võ đường của Vũ Vương phủ, Lỗ Hải ngồi xổm trên mặt đất khò khè uống xong một chén mì nước, chà miệng một cái, mặt mày hớn hở nói với các hộ vệ khác: "Thật đấy, đầu của nàng ta tuyệt đối bị cái vỏ kiếm đó đập hỏng rồi! Vừa ngốc vừa đần, sớm đã mất đi bộ dáng giương nanh múa vuốt trước kia, đúng là quá giải hận. Các ngươi nếu như không tin thì đi xem, hiện tại nàng ta quên cả tên của chính mình, còn tự đặt tên mới, gọi là Thời gì đó Tu, ngươi nói xem đây còn không phải nói hươu nói vượn sao?
Giọng hắn lớn đến nỗi truyền từ nội đường tới ngoài viện, làm Lỗ Trạch vừa rảo bước tới đây sắc mặt tối sầm.
"Lỗ Hải!"
Chợt nghe được tiếng huynh trưởng quát, cổ Lỗ Hải đột nhiên co rụt lại, khí thế tuột thấp ba phần.
Các hộ vệ khác vốn còn cười ha ha cũng đều im lặng, dè dặt đứng dậy chào hỏi người vừa tiến vào, rồi sau đó phần phật chạy trốn như đàn chim tẩu tán.
Lỗ Trạch giận trừng mắt nhìn Lỗ Hải đang đứng ngồi không yên, quả thực giận sôi máu! Hắn chỉ cùng chủ tử gia* ra ngoài mấy ngày, bào đệ này của hắn lại gây họa, hoạ lần này còn không hề nhỏ, vậy mà dám to gan lớn mật giấu quản sự trong phủ, đem người trong cung ban xuống an bài thỏa rồi! Hồi phủ kinh nghe việc này, hắn suốt đêm thỉnh tội, tuy chủ tử gia rộng lượng không so đo tính toán, nhưng hắn vẫn quỳ gối suốt nửa đêm ở trước sân chủ tử gia chuộc lỗi.
* Chủ tử gia:主子爷, đơn giản chỉ là chủ tử, "gia" trong lão gia, thiếu gia, hàm ý cụ lớn nhe.
Nhưng khi hắn thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi lết tới Minh Võ đường, thằng bào đệ liều lĩnh của hắn không chỉ không biết hối cải, mà còn lấy việc này ra làm vẻ vang, ngồi đó dương dương tự đắc khoe khoang khoác lác, sao hắn có thể không nổi giận!
"Đại, đại ca......"
Lỗ Trạch không nói một lời nhìn hắn, ánh mắt giận dữ lạnh lùng đến nỗi làm Lỗ Hải chột dạ.
"Đại ca huynh nghe ta giải thích, lần này thật sự không phải do ta chủ động gây sự! Là do tên tiểu tư Lưu Tín trong phủ, là hắn nhờ ta đi hỗ trợ thu xếp người, nếu không ta không có cái lá gan coi trời bằng vung đi làm việc này!" Dường như sợ hắn huynh trưởng lại chất vấn, hắn lại vội vàng giải thích: "Lưu Tín tiểu tư còn có dặn dò qua, ý của Vương quản gia là làm hắn tùy tiện tìm chỗ nào có thể phân phó người là được. Ta chỉ suy nghĩ, tùy ý bố trí một người quá đơn giản, chắc là mấy việc chạy vặt, đã có thể làm cái tên Lưu Tín mời ta uống đốn rượu, lại có thể mài mòn uy phong của cái tiểu nương môn kia, một công đôi việc, không thiệt thòi gì có đúng không?"
"Không thiệt thòi gì?"
"Đại ca, ta biết ngươi lại muốn nói gì, nhưng lần này không giống nhau! Ta cùng lắm chỉ là thay người khác chạy vặt, còn lại cái gì ta cũng chưa làm, cho dù có thì cũng không đổ được lên trên đầu ta a!"
Câu này Lỗ Hải nói được mười phần đúng lý hợp tình, Lỗ Trạch nhìn hắn, không biết vì sao đột nhiên liền nhụt chí, hai vai chùng xuống, mỏi mệt lại vô lực.
Lúc này không còn là việc thay người chạy vặt nữa, mà là thay người gánh tội.
Hắn hiện tại đã không còn sức động khẩu cùng tam đệ tiếp tục giải thích bất hoà giữa hắn và Vương quản gia, càng không có lực đi phân tích lợi hại của câu chuyện này, bởi vì cái não cẩu của bào đệ hắn khẳng định nghe không hiểu.
Huống hồ, thậm chí bây giờ có thể hiểu thì cũng đã muộn rồi.
Lần này Vương quản gia hạ chiêu quá độc, trực tiếp chặn đường lui của tam đệ hắn, dù cho hắn muốn chùi đ*t cho tam đệ, cũng không có chỗ xuống tay.
"Đi Hình đường lãnh trước 30 hình côn đi." Trong thần sắc kinh ngạc của Lỗ Hải, Lỗ Trạch không tiếp tục nhìn hắn nữa, xoay người đi ra ngoài, "Mấy năm nay ta tích cóp chút tiền bạc, cũng đủ cho ngươi về quê cưới cái bà nương, êm đẹp sinh sống. Lãnh xong hình côn, ngươi liền thu thập đồ vật về quê đi thôi."
Lỗ Hải trong lòng hoảng hốt, vội vàng đuổi theo: "Đại ca, đại ca!"
Lỗ Trạch cũng không ngoảnh đầu, chỉ để lại cho Lỗ Hải bóng lưng xa dần.
____________________
Bên ngoài thư phòng Vũ Vương phủ có không ít người xếp hàng đợi xin chỉ thị.
Hàng đầu tiên là hai vị phụ tá trong vương phủ Trần An Lan cùng Mã Anh Phạm, đằng sau chính là tổng quản Trương Bảo, mang theo quản gia Vương Tiến cùng Lưu Tín khoanh tay khom người hầu hạ, mà ngay sau bọn họ chính là bảy tám người đứng cũng không yên, ăn mặc đủ loại không giống nhau. Có hán tử ăn mặc phố phường bụi bặm, cũng có viên ngoại trang hoàng lộ chút thể diện, thậm chí trong đó còn cả còn có hai vị phụ nhân lão ẩu. Tình hình này rơi vào trong mắt Lỗ Trạch, làm trong lòng hắn không khỏi giật mình.
Lúc này Trương tổng quản đang ở đằng trước chờ bỗng nhìn hắn, mắt hơi hơi nhíu lại, rồi sau đó mỉm cười tỏ ý hòa khí.
Lỗ Trạch miễn cưỡng cười đáp lại.
Vương Tiến triều sau liếc liếc nhìn hắn một cái, ý vị nói không nên lời.
Lỗ Trạch khẽ nghiến răng, không tiếp nhận hắn khiêu khích, tay triều cổ tay áo sờ sờ ngân phiếu đã chuẩn bị tốt ở bên trong, liền cúi đầu đi hướng đến chỗ Trương tổng quản.
Trương tổng quản nhướng mày nhìn hắn: "Lỗ thống lĩnh có việc gì sao?"
Lỗ Trạch hạ thấp tư thái: "Trương tổng quản có muốn tiến thêm một bước nói chuyện?"
Trương tổng quản có chút do dự, Vương Tiến bên cạnh thì thầm: "Tổng quản đại nhân không thể rời khỏi vị trí đâu, lát nữa chủ tử gia còn triệu ngài qua đi đáp lời đấy."
Vương Tiến trong miệng thì nói chủ tử gia, ánh mắt lại hướng về phía hai cái phụ tá trước mặt ra hiệu.
Trương tổng quản tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Vương Tiến một cái, quay đầu đang muốn cùng Lỗ Trạch nói, đúng lúc này cửa thư phòng từ bên trong mở ra.
Ngoài thư phòng tất cả mọi người đồng thời nghiêm chỉnh sắc mặt, khom người quy củ đợi hầu.
Từ trong đi ra chính là vài vị quan viên Hộ Bộ, thời điểm đi ra tới đều mặt mày xanh xao, bởi vậy có thể đoán mới nãy ở bên trong sợ là bị liên lụy.
"Tề đại nhân, Lưu đại nhân, Vu đại nhân."
Trần, Mã hai vị phụ tá chắp tay vấn an.
Tuy Trần, Mã hai vị này vẫn chưa tạm giữ chức trên triều đình, nhưng mấy vị Hộ Bộ quan viên lại không dám kiêu ngạo, nhất nhất chắp tay đáp lễ.
Trương tổng quản đám người cũng tới vấn an, còn đặc biệt tiễn hai bước, nói vài câu các đại nhân đi thong thả.
Tiếp đãi xong các vị quan viên lên xe ngựa mà vương phủ chuẩn bị để rời đi, thị tòng ngoài thư phòng truyền lại lời nói: "Chủ tử gia cho mời hai vị đại nhân cùng tổng quản đại nhân cùng nhau đi vào bẩm sự."
Trương tổng quản nhanh chóng chỉnh trang y phục, đi theo hai vị phụ tá vào thư phòng.
Vương Tiến mắt lé liếc bộ dáng Lỗ Trạch hai mắt dại ra nhìn cửa phòng đóng chặt, vui sướng khi người gặp họa mà nhếch môi.
Lỗ Trạch hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng đám người Vương Tiến.
Lưu Tín không so được với Vương Tiến có chỗ dựa, cho nên khi đối mặt Lỗ Trạch hắn khó tránh khỏi chột dạ sợ hãi, ánh mắt liền bắt đầu lảng tránh.
Vương Tiến ghét bỏ cái tính hắn nhu nhược, giơ tay vỗ sau cổ Lưu Tín, mượn sự phát tiết: "Làm ngươi xử lý chút việc đều làm không xong, nhiệm vụ này làm sao có thể tùy tiện tìm nhân thủ đi làm? Giờ thì xong rồi, xảy ra sai sót đến nỗi người hầu biến đần độn, làm phiền đến tổng quản đại nhân bị chúng ta liên lụy! Đợi sau khi trở về, ngươi nằm mơ có kết quả tốt!"
Lưu Tín nhỏ giọng kêu oan: "Đây cũng đâu phải lại ta, nhiệm vụ là Lỗ Hải kia cướp đi, còn vỗ ngực cam đoan nói tuyệt không sơ hở, nhưng ai biết được hắn vậy mà bằng mặt nhưng không bằng lòng làm việc?"
Hai người kẻ xướng người hoạ, Lỗ Trạch cũng biết là kia Vương Tiến cố ý kể cho hắn nghe để ghê tởm hắn, dứt khoát nhắm mắt không đi để ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.