Nữ Hộ Vệ

Chương 3: Thử cho nàng ở lại Minh Võ đường




Thời Văn Tu thấp thỏm bất an đợi trong phòng.
Minh Võ đường là địa bàn của nhóm hộ vệ nên tu sửa cũng khá có phong cách. Đối diện cửa chính là ba gian phòng lớn, hơn nửa phần tường đều là cửa sổ vuông sơn son, phần tường còn lại quét màu trắng, đơn giản nhưng không mất đi vẻ tráng lệ. Không gian trong phòng khá rộng rãi sáng sủa, bàn đen cùng ghế gập đều được bày biện chỉnh tề, tuy trang hoàng không nhiều lắm nhưng lại thể hiện được tận cùng dáng vẻ đơn giản, chất phác mà thanh nhã.
Sau khi quan sát đại khái xung quanh căn đại phòng này, nàng liền không còn hứng thú đi bình phẩm vì sự thật nàng cũng đang ngổn ngang tâm tình. Cái hán tử nhìn giống cấp trên kia vừa trò chuyện chưa quá hai câu liền biến sắc mặt vội vàng rời đi, khó tránh khỏi làm nàng bất an hoảng loạn.
Một phần lo lắng công việc xuất hiện biến cố, càng lo lắng hơn chính là nàng lấy cái cớ đầu bị thương thành ra ký ức mơ hồ, liệu có thể che giấu mấy hành động kỳ quái của nàng hay không.
Nếu như nàng nhớ không lầm thì hán tử quỳ giữa phòng gào khóc lúc nãy tên Lỗ Hải. Đoạn thời gian vừa mới xuyên qua, hắn còn lại đây "viếng thăm", có vẻ hắn hiểu biết tương đối rõ tình huống hỏng đầu mất trí nhớ của nàng. Hán tử giống cấp trên nãy không dò hỏi mấy vấn đề liên quan đến "mất trí nhớ", chắc có lẽ do Lỗ Hải đã đem tình huống của nàng báo cáo lên rồi.
Nghĩ vậy, Thời Văn Tu tâm tình cũng thoáng chốc bình phục. Suy cho cùng, nếu người trong phủ thật sự hoài nghi có chuyện mượn xác hoàn hồn thì chỉ sợ sẽ đem nàng bắt lại hoả thiêu tế trời ngay ngày đầu tiên, mà không phải cho nàng sống bình an như không có việc gì nhiều ngày như vậy.
Nàng giơ tay lau qua loa mồ hôi mỏng trên trán, nhẹ nhàng thả lỏng, tùy ý giương mắt nhìn xung quanh, dư quang bất ngờ hướng ra ngoài phòng.
Gần chỗ hành lang ngoài đình viện, cái hán tử giống thượng ti ở đại đường khi nãy giờ phút này đang nhấc véo tai Lỗ Hải, không biết đang răn dạy gì mà mặt mày mười phần nghiêm khắc.
Thời Văn Tu sau một khắc ngắn ngủi chần chờ liền làm dường như không có việc gì mà rời mắt, xoay người ra phía sau. Ở hiện đại nàng cũng đã tốt nghiệp, công tác ở doanh nghiệp một năm, miễn cưỡng xem như thoát khỏi hàng ngũ ma mới chân ướt chân ráo. Nàng hiểu rõ việc bị cấp trên giáo huấn cực kỳ mất mặt. Nếu như nàng không biết gì mà dừng mắt nhìn xem, chắc chắn sẽ có chút vui sướng khi người khác gặp họa, rất dễ đắc tội.
Bên ngoài, Lỗ Trạch răn dạy Lỗ Hải cũng không lâu lắm rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Bào đệ Lỗ Hải của hắn mới vừa được tha, hắn thật sự không muốn lại phải xử lý việc của nữ nhân kia, rồi phải cùng Trương tổng quản thảo luận biện pháp thêm một lần. Hơn nữa, qua miệng Trần tiên sinh hắn cũng biết được, vì chuyện của hắn bào đệ mà nhân gia Trương tổng quản thậm chí nỗ lực cầu tình chủ tử gia. Tuy Trương tổng quản trước mặt hắn thì nửa chữ không nói, nhưng hắn thì không thể giả vờ không biết. Về tình về lý, hắn đều phải bị chút hậu lễ nhanh chóng gửi qua tạ ơn nhân gia.
"Lỗ thủ lĩnh làm gì vậy, mau mau thu hồi đi."
Trương tổng quản buông tẩu thuốc dài trong tay xuống, cau mày không vui đem ngân phiếu đẩy trở về.
"Đây là tâm ý của hai huynh đệ chúng ta, kẻ hèn lễ mọn, đương nhiên không bì được với tổng quản đại nhân đại ân đại đức. Nhưng dù vậy, tấm lòng cảm kích của huynh đệ ta với ngài tuyệt đối không thiếu nửa phân." Lỗ Trạch cầm tráp đựng ngân phiếu tiếp tục đẩy qua: "Nếu tổng quản đại nhân không chịu nhận thì có lẽ đáy lòng đang trách tội chúng ta, thật sự làm chúng ta hổ thẹn đến không chỗ dung thân."
Trương tổng quản từ chối không được, nửa tức giận lườm một cái, tựa như không biết làm thế nào với hắn.
"Lần này thôi bỏ qua, ngài về sau chớ có khách sáo như vậy. Lấy giao tình của hai ta, làm thế này cứ như đang đối xử với người ngoài vậy."
Gã sai vặt bên cạnh chân tay nhẹ nhàng đi tới nhận tráp, lặng yên không một tiếng động lui xuống.
"Kỳ thật, việc của huynh đệ ngươi ta cũng không giúp được gì nhiều. Cùng lắm chính là kể chút chuyện thú vị, dỗ chủ tử gia vui vẻ, thật sự cũng không coi là công lao to lớn." Trương tổng quản thấy Lỗ Trạch muốn mở miệng, liền lắc lắc tay: "Ngươi muốn tạ ơn liền tạ ơn chủ tử gia nhân ái độ lượng, ngài ấy vốn không tính toán phạt quá nặng."
Lỗ Trạch cảm động đến rơi nước mắt, triều phía bắc vái lạy: "Chủ tử gia ân cao ngất trời, thuộc hạ chết muôn lần cũng khó báo đáp!" Nói xong, hắn lại hướng về phía Trương tổng quản chắp tay: "Nhưng huynh đệ chúng ta cũng sẽ đem ân tình của tổng quản đại nhân khắc trong tâm khảm."
Hắn nội tâm hiểu rõ chủ tử gia tính tình nghiêm cẩn, thứ coi trọng nhất chính là quy củ. Ngày xưa lúc Trương tổng quản bẩm sự, ngài ấy một lời dư thừa cũng không nói. Đặc biệt là khi chủ tử gia tâm tình không tốt, có tên nào dám ở trước mặt ngài lắm mồm lắm miệng nửa câu? Nãy ở trước cửa thư phòng, hắn còn nhớ rất rõ sắc mặt vài vị Hộ Bộ các đại nhân, chủ tử gia cảm xúc thế nào thì chỉ vừa nghĩ liền biết. Trương tổng quản nếu không muốn quản chuyện của bào đệ hắn, chỉ cần ngậm chặt miệng bo bo giữ mình, cần gì phải mạo hiểm nói hai câu dẫn dắt đề tài? Đây đều là ân tình, hắn nhớ kỹ.
Trương tổng quản quấn sợi thuốc lá, bỏ vào đầu cái tẩu: "Nói thật lòng, ngài a, cái gì cũng tốt, chỉ là có đứa bào đệ quá mức xấc láo. Lần này cho qua rồi thì thôi, nhưng ngài nghĩ tới không, chủ nhân Dục Tú Cung sao có thể vừa lòng với cách xử trí nhẹ nhàng như thế? Kẻ tiến thoái lưỡng nan chính là chủ tử gia! Ngươi và ta đều đi theo chủ tử gia làm việc lâu nhất, chẳng ai có thể so với chúng ta càng hiểu mấy năm nay chủ tử gia sống không dễ dàng. Chủ tử gia niệm tình cũ, chúng ta làm nô tài cũng phải thông cảm cho chủ tử gia, ngài nói xem có đúng không?"
Lỗ Trạch hổ thẹn muôn phần, mấy phen trịnh trọng biểu đạt sẽ tuyệt đối sẽ quản giáo nghiêm Lỗ Hải. Nếu sau này còn dám phạm sai lầm, không cần người khác nói, hắn nhất định tự mình đánh Lỗ Hải ra khỏi vương phủ.
Trương tổng quản thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, dù sao thì hắn cũng đã nói trọng tâm rồi. Cái tên liều lĩnh không dùng não suy nghĩ Lỗ Hải kia nếu tái phạm sai lầm, bị xử trí cũng không trách được hắn.
"Đúng rồi Trương tổng quản, còn một chuyện cần bên ngài hỗ trợ giải quyết."
Lỗ Trạch vươn người qua, thấp giọng thì thầm nói hết toàn bộ sự tình cho Trương tổng quản.
Trương tổng quản sửng sốt. Sau một lúc trầm tư hắn không trực tiếp định luận mà đứng dậy chắp tay sau lưng chầm chậm đi lại trong phòng, lúc thì nhíu mày, lúc thì lưỡng lự. Lỗ Trạch hoàn toàn không thúc giục, cầm cốc lên uống ngụm trà nóng, trong lòng suy nghĩ, an trí một cái cung nữ điên như thế nào sợ rằng đúng là nan đề.
"Nàng muốn giờ Mão thì nghe theo nàng đi, Minh Võ đường nhà ngươi thử giữ nàng một thời gian."
Trương tổng quản đột nhiên nói câu làm người khác kinh ngạc, làm kẻ đang ngậm ngụm trà nóng Lỗ Trạch suýt chút nữa sặc phế quản!
"Cái gì? Minh Võ đường? Giữ nàng?!" Hãi trợn mắt, cả kinh đến nỗi súyt chút nữa từ ghế nhảy lên: "Đại tổng quản, ngài, ngài đang nói đùa thôi phải không? Trò đùa này không vui chút nào, thật là chẳng ra thể thống gì!"
Trương tổng quản đi tới, ngồi xuống lần nữa, giơ tay vỗ vỗ ý bảo hắn đừng quá ngạc nhiên: "Ngươi nghe ta nói hết đã, ta để nàng ở chỗ ngươi đương nhiên có ý thâm ý. Bề trên đưa nàng vào phủ để làm gì, ta đều là rõ ràng. Dù sao mạng nàng ta vô dụng, chủ tử gia coi thường nàng. Nếu như vào lúc khác thì việc đem nàng đuổi đi xa thật xa không khó chút nào. Nhưng nay nàng phát điên, thu hút sự chú ý của Dục Tú Cung bên kia nên ta không thể nào an trí nàng một cách tùy tiện."
Uống khẩu trà nóng nhuận nhuận họng, hắn lại thong thả nói: "Ít nhất cũng đợi việc này ở trong cung phai nhạt, mới có thể sắp xếp nàng. Mà hiện giờ giữ nàng ở Minh Võ đường là để phòng ngừa Dục Tú Cung kia đột ngột muốn tiếp nàng hồi cung. Vạn nhất có người lấy nàng làm văn rồi phao tin đồn nhảm, tuy Vũ Vương phủ chúng ta không sợ cái kế hèn này, nhưng dù sao cũng là cách ăn nói với người ta đúng không?"
Lỗ Trạch lập tức hiểu ra.
Trong Minh Võ đường toàn là mấy nam nhân thô kệch, một cô nương trong sạch như nàng ta cả ngày cùng đám đó dính líu với nhau, chẳng cần biết có gì bẩn thỉu hay không nhưng người ngoài nhìn vào chính là mất hết thanh danh. Trong cung là chỗ như thế nào? Tuy Dục Tú Cung chủ nhân nhìn trúng nàng, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ thanh danh ô uế làm bẩn ngạch cửa nơi quý giá.
Lỗ Trạch trong lòng thở dài. Thanh danh mà mất chỉ sợ sau này nàng gả không ra. Dù có gả đi được thì cũng chẳng phải nơi nào tốt đẹp.
"Ngươi đừng mất bình tĩnh. Là nàng ta tự mình muốn đi, có ai ép buộc đâu? Nếu ngày trước nàng ta không có cái tâm cao hơn trời, ngạo mạn vọng tưởng thứ không nên tưởng, sao có thể rơi xuống bước đường cùng hôm nay? Đây chính là kết cục nàng ta tự chuốc lấy." Trương tổng quản bâng quơ nói.
Nhiều năm giữ chức vụ Đại tổng quản của Vương phủ, hắn từ lâu đã vứt bỏ cái thứ vô dụng như lòng đồng tình. Mỗi một việc hắn đều nghĩ cho Vương phủ, nghĩ đến lợi ích cho chủ tử gia. Dù chủ tử gia chẳng thèm để ý nàng ta, phân phó hắn tự sắp xếp tất cả nhưng hắn cũng cần phải tận tâm tỉ mỉ loại bỏ mọi nguy cơ ẩn tàng, vậy mới không cô phụ chủ tử gia tín nhiệm. Còn với nàng ta, có thể giữ được cái mạng đã là ân huệ rồi, còn mưu toan gì hơn nữa.
"Đúng rồi, nàng ở Minh Võ đường chỉ cần không làm việc quá đáng thì muốn thế nào cứ tùy theo nàng đi. Lỗ thủ lĩnh chịu ủy khuất một thời gian, yên tâm, sau này nàng sẽ được chuyển đi nơi khác."
Lỗ Trạch từ chỗ Trương tổng quản đi ra, đúng lúc nhìn thấy quản gia Vương Tiến mang theo Lưu Tín mặt ủ mày chau hướng lại đây.
Kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt, Lỗ Trạch quắc mắt trợn trừng, lườm mặt từng người rồi cười lạnh phất tay áo rời đi.
Vương Tiến sắc mặt trầm xuống, Lỗ Trạch được chủ tử gia tha thứ thực sự làm hắn bất ngờ.
Hắn vừa đi Di Tâm Viện hỏi thăm chút thông tin nhưng chẳng có nửa cái tin tức hữu dụng, bất đắc dĩ chỉ có thể căng da đầu tới Trương tổng quản nơi này, thuận tiện thỉnh tội luôn.
Trương tổng quản ở trong phòng vừa nghe thấy Vương Tiến tới, trực tiếp tìm cái cớ cự tuyệt không gặp người.
Trương tổng quản khinh thường mà gõ gõ tẩu thuốc, trên mặt cười lạnh.
Có mỗi cái chỗ dựa Di Tâm Viện mà tên Vương Tiến dám kiêu ngạo vô biên, càng nhân nhượng thì lại càng lấn tới. Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng chỗ dựa kia có thể vững chắc cả đời sao?
Trương tổng quản chậm rì rì lấy lên một nhúm sợi thuốc, quả thực muốn cười lạnh ra tiếng.
Di Tâm Viện vị kia cũng không phải kẻ sáng suốt. Chủ tử nương nương mới qua đời liền muốn nhe nanh múa vuốt, nhìn qua tưởng phô trương chủ tử nương nương mới. Một thiếp thất hèn mọn, cùng lắm là thứ đồ chơi chủ tử gia có chút vừa ý, còn thật sự tưởng mình là cái người quan trọng! Đúng là trò cười.
Nhìn đi, hạng người ngu dốt không tự hiểu thân phận của chính mình, sợ rằng chủ tử gia cũng không dung thứ quá lâu.
Hút một hơi thuốc dài, hắn thoải mái híp híp mắt. Đợi cho đến khi đó, hắn nhất định sẽ làm tên Vương Tiến đáng chết phải đẹp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.