Cậu đã nói rồi, vị đạo trưởng này có thù có oán với cậu! Vũ Văn Dật
Thần cảm thấy được ánh mắt kỳ dị của chư vị trưởng bối đang ngồi kia,
chỉ có thể duy trì nụ cười ngây ngô xấu hổ, nhưng trong lòng thật ra
đang rất muốn trừng mắt với Kỳ Toán Tử, xem nó to bao nhiêu! Đợi đến lúc cưới vợ vẫn còn xa lắm, còn chưa tính mấy chuyện đạo trưởng này nói
trước đấy, không có việc gì lại còn thêm vào một câu!?
“Đạo trưởng, không biết nhân duyên của Thiếu tông chủ nhà ta như thế
nào?” Đại trưởng lão vừa nghe lời của Kỳ Toán Tử xong liền liên tưởng
tới việc Mẫn Mẫn bị điên, không thể không lo lắng Vũ Văn Dật Thần giống
với cha của nó, lại cưới về một người không có khả năng làm gia chủ mẫu! Cha nó tìm một người lòng dạ hẹp hòi, nó lại đưa về nhà một hổ cái, như thế sao có được!?
“Tiểu công tử một đời chỉ một vợ, không thiếp, thê tử tương lai của cậu ấy có thân phận tôn quý!”
“……” Khẳng định là một hổ cái!? Sắc mặt Đại trưởng lão tối đi.
“Khẳng định tôn quý! Chúng ta đang chuẩn bị thay hắn cầu hôn Đại quận chúa của Quyết Vương phủ, muốn quyết định việc hôn nhân ngay trong
tháng này, vị Quyết Vương kia là đệ đệ mà hoàng thượng kính trọng nhất,
Đại quận chúa cũng được Thái hậu yêu thích, nhưng chi một vợ…” Chỉ có
một phụ nữ làm sao có khả năng khai chi tán diệp[1]? Vũ Văn Hạo Nhiên không vừa lòng lắm, “Vừa lúc đạo trưởng tại đây tính toán hộ xem bát tự[2] có hợp nhau hay không!” Trước đấy mặc dù có tìm người hợp qua, nhưng
lại vừa nghe Kỳ Toán Tử nói thế khiến ông cảm thấy việc này chắc là nên
hoãn lại một chút.
Vũ Văn Dật Thần nghe thấy cha cậu vậy mà đã muốn cậu đính hôn, khuôn
mặt nhỏ thiếu chút nữa bị sụp đổ, cậu cũng không được kháng nghị, cậu
muốn tìm một người mà mình thích! Aizz, theo như tình huống bây giờ thì
cậu cũng chả có quyền lựa chọn, thật ra cậu cùng Nhị nương, Tam nương
cũng đáng thương như nhau mà thôi! Thêm vào nữa, cậu cũng không được
phép nhắc nhở cha cậu chút ít rằng cậu năm nay mới mười hai tuổi, còn
cách việc thành thân rất xa, rất ra nha!
Kỳ Toán Tử lắc đầu, ngăn lại hành động của Vũ Văn Hạo Nhiên chuẩn bị
viết lên giấy ngày sinh tháng đẻ vị quận chúa kia, nói lời giải thích:
“Không cần phiền toái như thế! Bát tự này khẳng định không hợp! Bần đạo
nói qua thân phận thê tử tương lai của tiểu công tử rất tôn quý, là quý
không thể nói ra lời! Làm sao một vị quận chúa có khả năng so sánh được! Nhân duyên của tiểu công tử thì nên để cho cậu ấy tùy duyên đi!”
Vốn dĩ Vũ Văn Dật Thần chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh, nay ánh mắt lại
phát sáng, tinh thần dâng lên, trong lòng không ngừng tự nói: Đạo trưởng là một người tốt! Người tốt! Trước kia cậu đã hiểu lầm đạo trưởng rồi!
“Tôn quý hơn cả quận chúa!?” Nói thế không phải là chỉ còn có công
chúa? Chính vì vậy, ngoại trừ Vũ Văn Dật Thần không để ý gì đối với
chuyện này, khóe miệng mỗi người không tự ngăn cản được cong lên, còn
chuẩn bị hủy bỏ việc đính hôn với vị quận chúa kia.
“Mạng chỉ một vợ có thể phá trừ không?” Vũ Văn Hạo Nhiên tuy vừa ý
thân phận hiển hách của chủ mẫu đương gia tương lai, nhưng lại cho rằng
chỉ có một vị phu nhân sinh không được nhiều đứa nhỏ, không tốt cho lắm.
Kỳ Toán Tử lắc đầu. Lại muốn thay đổi số mệnh!? Ông ta hiện tại ghét
nhất nghe thấy chuyện như thế, chính bởi vì vậy mà ông mới xui xẻo lưu
lạc tới tận nơi này, bị bức bách chạy trốn xa đến như vậy.
“Có cách này tốt, qua hai, ba năm, trước hết nạp mấy phòng thiếp cho
con, sinh vài đứa nhỏ, đợi đến sau khi chính thê của con qua cửa, sẽ đem các nàng đi phân phát.” Tất nhiên chỉ có đứa nhỏ của chính thê mới có
thể kế thừa Vũ Văn gia, nhưng trẻ con thì phải sinh nhiều mới tốt! Vũ
Văn Hạo Nhiên nhìn đứa con trai trưởng, yêu thương sờ sờ đầu cậu, trong
lòng nghĩ đến con trai trưởng đã lớn từng này rồi, qua vài năm nữa là có thể làm cha! Nhà ta có con trai sắp trưởng thành!
Vũ Văn Dật Thần bề ngoài thì hiện vẻ nhu thuận hợp lòng người, quay
khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngây ngô nhìn lại cha cậu, còn thực ra sau khi nghe được những lời mà cha cậu nói, mặt cười lập tức biến
xanh, trong lòng hiện tại đang hộc máu! Không được, cậu nhất định phải
bóp chết sự tình đáng sợ như vậy từ trong trứng nước!
“Biện pháp này được!” Nhóm Đại trưởng lão tức thì có cảm giác yên tâm.
Kỳ Toán Tử liếc nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên một cách kỳ dị, lần này thật cẩn thận không đem những lời trong lòng nói ra: số con trai ông chỉ có một nam một nữ, đều được sinh bởi chính thê, ông có tìm một trăm thiếp cho nó cũng không ích lợi gì! Lại nói thêm, chính
mình cũng đã nói rất rõ ràng nha, không thiếp! Vị Vũ Văn tông chủ này
lại nghĩ rằng sau khi cưới vợ mới không có thiếp ư?
Đáng tiếc nhóm người Vũ Văn Hạo Nhiên không biết được suy nghĩ của Kỳ Toán Tử, lúc này, sau khi bọn họ cảm thấy mọi chuyện đều thực vừa ý thì cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng, mời Kỳ Toán Tử cùng dùng bữa, lại bị
Kỳ Toán Tử khéo léo từ chối, nói rằng trước khi ông ta đến quý phủ của
Vũ Văn Hạo Chính đã dùng bữa chiều rồi.
Kỳ Toán Tử cáo từ nhóm người nhà Vũ Văn, nói là cần trở về nghỉ ngơi, thực tế trong lòng tự nói: lúc này không chuồn đi, còn đợi đến khi nào? Ông quyết định thay đổi ý định, tối nay phải lặn đi! Cũng may Phương Hiên có phái người bảo vệ ông, không có mặc kệ ông tự sinh
tự diệt, nếu không thì ông ta khống sống được đến lúc phát hiện ra kỳ
thật việc bói toán của mình cũng có sai, hơn nữa cùng không chỉ một lần, bị chửi rủa máu chó xối đầu, cũng bởi người nhà Vũ Văn khó đối phó!
Kỳ Toán Tử rời đi, Vũ Văn Dật Thần cũng muốn rời đi cất lời nói: “Cha, hài nhi cũng cáo lui!”
“Cáo cái gì lui! Ở lại cùng chúng ta dùng bữa!” Vũ Văn Hạo Nhiên mỗi lần nhìn đến nó đều cảm thấy đứa nhỏ này còn chưa đủ rắn chắc. Nó ở cái tuổi này, là cái tuổi phát triển, nhưng đứa con trai ngốc nghếch này
lúc nào cũng chạy đến chỗ mẹ nó dùng bữa, chỗ mẹ nó đồ ăn xanh xao làm
sao có thể so sánh được với việc dùng bữa tại chỗ của cha! Vũ Văn Hạo
Nhiên lại quan sát thấy vết thương trên trán cậu, không vui nói, “Con
lại đi tới nơi của mẹ?”
“Vâng…… đúng vậy. Cha, hài nhi đã dùng qua bữa tối rồi!” Nhắc đến mẫu thân, tâm tình Vũ Văn Dật Thần lại sa sút một chút.
“Aizz, đứa nhỏ này, cháu lại bi thương rồi!” Tam thúc Vũ Văn Hạo Kỳ
của cậu đứng bên cạnh lắc đầu, đưa tay khoác lên vai cậu, ý bảo cậu đi
cùng, “Ăn thêm đi rồi sẽ thấy tốt hơn!”
Chính vì thế Vũ Văn Dật Thần bị bắt đi cùng tới sảnh ăn, dùng bữa tối lần thứ hai.
Giống như những lần trước, chủ đề của nhóm đại nhân đều không thoát
khỏi triều đình cùng với việc làm thế nào để bốn đứa con trai của họ có
tiền đồ sáng lạn. Bởi vậy mà sau khi đồ ăn đều đã được bê lên, Vũ Văn
Hạo Nhiên liền cho bọn hạ nhân lui đi, rồi Đại trưởng lão mở đầu câu
chuyện.
“Sắp tới trong cung không phải còn có một vị hoàng tử muốn nhập Tuệ
Vũ điện cần tuyển chọn thư đồng đấy sao? Cần phải nghĩ biện pháp để Vũ
Văn Dật Thần có thể ở bên người hoàng tử mới đúng, như vậy mới có thể có cơ hội tiếp cận Thập nhị hoàng tử!” Vốn dĩ tất cả mọi người đều vứt bỏ
đi ý định muốn cậu nhập Tuệ Vũ điện làm thư đồng rồi, nhưng lúc này đây, trong lòng Đại trưởng lão lại dấy lên hy vọng, dù sao đứa nhỏ này tương lai cũng có thể chi phối đến tâm tư của Đế, chẳng phải là đang nói nó
nhất định sẽ là bạn bên người của Hoàng đế!
Aizz, lại bắt đầu rồi! Vũ Văn Dật Thần buồn rầu nhìn bát cơm đầy ụ
trước mặt mình, sau lại nghe thấy lời nói của Đại trưởng lão, đã sầu
lại càng sầu thêm!
“Không sai, tuy nói rằng số trời là như thế, những cũng phải có cố
gắng từ chính con người. ta nghe nói Thập lục hoàng tử muốn tuyển chọn
thư đồng, có chuyện này phải hay không? Hạo Chính!” Tứ trưởng lão nhìn
Vũ Văn Hạo Chính.
“Dạ có việc này, ngay tại chiều ngày mai!” Ngày mai có con cháu của
nhiều nhà vào cung để tiến hành chọn lựa, nên thân là tân thống lãnh Ngự Lâm quân, Vũ Văn Hạo Chính tự nhiên cần phải chú ý an toàn trong cung
nhiều hơn bình thường, đương nhiên sẽ biết việc này. Ông một bên trả
lời, một bên gắp rau vào bát cho Vũ Văn Dật Thần.
“Chiều ngày mai? Thời gian gấp như vậy!” Nhị trưởng lão cau mày nhìn
Vũ Văn Dật Thần, ánh mắt như đang nói, nó liệu có thể hay không?
Vũ Văn Hạo Nhiên suy tư chút ít sau đó nói: “Tối nay cháu sẽ đốc thúc nó chuẩn bị một tí, còn trước buổi chiều ngày mai thì đành nhờ chư vị
trưởng lão giúp nó chuẩn bị thêm! Hơn nữa, nghe nói lần này không giống
với trước kia, quyền lựa chọn nằm trong tay Thập lục hoàng tử.” Ý của
ông là nói không chừng mèo mù vớ phải cá rán, may mắn khiến cho Thập lục hoàng tử nhìn thuận mắt Vũ Văn Dật Thần nhà ông, chọn trúng nó, vậy thì tốt quá đi!
“Lần này nhất định sẽ thành công, về sau chắc chắn không còn cơ hội
tốt như thế đâu! Đây lại là lần đầu tiên Hoàng Thượng giao quyền quyết
định việc này vào trong tay Hoàng tử, mà vị hoàng tử kia mới có bốn
tuổi, biết làm sao được lựa chọn như thế nào, phỏng chừng chỉ cần cậu ấy nhìn thuận mắt là đã được rồi!” Tin rằng nếu không nhìn tới tư chất,
đứa cháu mình nhìn kiểu gì cũng rất thuận mắt, Vũ Văn Hạo Kỳ hiển nhiên
cảm giác rằng vị hoàng tử kia cũng nghĩ như thế. Ông cùng với Vũ Văn Hạo Nhiên mong chờ cùng một việc.
Vũ Văn Dật Thần khẽ nhếch miệng, mở to mắt nhìn mấy cọng rau mà tam
thúc cậu gắp vào trong bát cho, mày cau lại, sau đó vùi đầu khốn khổ bắt đầu ăn.
“Chớ xem thường người ấy, Đại ca cùng Tam ca chưa gặp qua vị tiểu
hoàng tử kia thì mới có thể nói như lời như thế!” Khuôn mặt Vũ Văn Hạo
Chính trở nên nghiêm túc, thật sự không tán thành lắm việc cháu trai cả
tham gia việc tuyển chọn thư đồng lần này, nhân tiện cũng không quên gắp thêm đồ ăn vào trong bát cháu trai mình, “Đệ thấy Dật Thần vẫn nên
chuyên tâm vào chuyện tiến vào Thượng Viện Quốc Tử Học thôi!”. 𝘛ì𝓂 đọc thê𝓂 tại [ t 𝘳 ù 𝓂 t 𝘳 u 𝐲 ệ n.VN ]
“Thập lục hoàng tử tuy rằng không giống những hoàng tử khác nhưng dù
sao cũng mới có bốn tuổi, Hạo Chính, đệ quá lo lắng rồi!” Vũ Văn Hạo
Nhiên chưa từng bao giờ gặp Địch Vũ Liễn nên vẫn kiên trì muốn con trai
trưởng tham gia cuộc thi tuyển ngày mai, cho rằng đây là một cơ hội tốt. Nói xong, ông nhìn thấy đĩa thịt viên kho tàu[3] ngay gần mình liền nhấc lên, ý bảo Vũ Văn Hạo Kỳ ngồi đối diện cầm lấy.
“Đúng, ngũ đệ, Thập lục hoàng tử nhiều nhất thì cũng chỉ thông minh
hơn những đứa trẻ khác một chút mà thôi!” Vũ Văn Hạo Kỳ cũng chưa từng
nhìn thấy vị Thập lục hoàng tử này bao giờ không đồng ý nói, nhận lấy
chiếc đĩa từ trong tay huynh trưởng, trực tiếp đổ xuống bát cháu trai
trưởng ngồi bên cạnh mấy viên, sau mới đứa lại cho anh trai mình.
Vũ Văn Dật Thần nhìn bát cơm của mình đầy ụ như núi, trên khuôn mặt
khờ khạo viết đầy chữ sầu, cậu, không muốn lãng phí thức ăn đâu nha!
“Vị tiểu hoàng tử kia không đơn giản chỉ thông minh một chút, người
ấy sau khi ra khỏi lãnh cung, hoàn cảnh loại nào mọi người đều biết đấy! Nghe nói vị Thục phi đã chết kia ra tay xúc phạm cậu ấy nhiều nhất. Vốn việc giở thủ đoạn tàn bạo với tiểu cung nữ và tiểu thái giám thân phận
thấp mới tiến cung tuy nói là điều cấm, nhưng cũng là chuyện trong hậu
cung thường xuyên xảy ra, lại thêm mức độ được sủng ái của Thục phi cùng gia thế hiển hách, nào ai dám quản! Cậu ấy ra tay không sớm, cũng không muộn, nhằm đúng vào ngày Thục phi phạm vào điều cấm trong cung mới có
hành động thật hãi hùng, gây kinh động tới Thánh thượng. Nếu như ngày đó các huynh ở đấy thấy vẻ mặt của cậu ấy, tuyệt đối không thể nghi ngờ,
vị hoàng tử đó đã tính toán chắc chắn hết mọi việc! Thứ nhất, người ấy
không sợ chết! Nếu không thì phải nói rằng, cậu ấy ở trong cung tồn tại
cũng rất khó khăn! Đâm Thục phi bị thương, tự đưa mình vào chỗ chết có
ngại gì đâu! Thứ hai, Thục phi phạm vào điều cấm, có tội! Thứ ba, tuy
nói rằng người ấy đâm Thục phi bị thương nhưng người ấy vẫn là hoàng tử. Thứ tư, người ấy biết rõ Hoàng thượng thực yêu thích kẻ mạnh! Kể từ lúc đó, người ấy đã chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng, lại thu dọn
được kẻ thù là Thục phi, thêm nữa có được ba tên nô bộc từ nay quyết một lòng theo cậu ấy, còn khiến cho hậu phi hoàng tử trong cung không còn
người nào dám ức hiếp cậu ấy như trước đây, một lần tính chắc, chiêu đưa mình vào chỗ chết sau đó có được đường sống thật hoàn mỹ!
“……, khoa trương quá, ngũ đệ, đệ vẫn mắc bệnh cũ thích đem sự thật
lẫn lộn với lý tưởng. Một đứa bé bốn tuổi, tất cả chỉ là trùng hợp mà
thôi!” Nhũng người khác đều đồng ý với lời của Vũ Văn Hạo Kỳ, cho rằng
Vũ Văn Hạo Chính chỉ là đang nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Tóm lại, ngày mai Dật Thần sẽ tham gia buổi tuyển chọn thư đồng của
Thập lục hoàng tử, cứ quyết định như vậy đi! Biết chưa, Dật Thần!” Vũ
Văn Hạo Nhiên gõ gõ bàn ra quyết định cuối cùng, nhìn về phía con trai.
“Uhm?” Gì? Vũ Văn Dật Thần nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên. Chỉ
thấy quai hàm cậu phình phình, trong miệng ngậm đầy ứ đồ ăn, khuôn mặt
nhỏ nhỏ ngây ngô nhìn cha.
“Ngày mai con đi tham gia cuộc tuyển chọn thư đồng của Thập lục hoàng tử!” Vũ Văn Hạo Nhiên suýt chút nữa lại phát tức, phun ra một câu đầy
đủ từ trong kẽ răng.
“Uhm… uhm!” Được! Trong miệng đầy những thứ này nọ, ừm ừm hai tiếng ý tỏ vẻ đồng ý, thực ra lại đang suy nghĩ: Thập lục hoàng tử, là ai? Cậu không quan tâm, dù sao cũng là hoàng tử, cậu
sẽ không giao thiệp gì với người này, vì trốn cũng có trốn kịp đâu! Cậu
sẽ tham gia thi tuyển, nhưng được chọn hay không được chọn, là ý trời, ý trời nha! Tuyệt đối không phải là cậu cố ý làm như thế!