“Mấy đứa đấy không phải là con! Cho dù con có cần hay không, có thích hay không thì vị trí thừa kế tông chủ chỉ có thể là con! Còn chuyện
giữa cha và mẹ chưa đến lượt phận làm con trai như con bình luận! Muốn
gặp mẹ thì hãy gắng sức học tập cho tốt! Khi nào con có tiền đồ, khi ấy
mới có thể bàn đến chuyện đưa mẹ con quay về! Bay đâu! Đưa thiếu tông
chủ nhốt vào lầu tây! Không có lệnh của ta, không ai được thả nó ra!” Vũ Văn Hạo Nhiên thay đổi chủ ý đưa con trai trưởng về phòng nó, lần này
ông thật sự quyết tâm, vả lại ông nhận thấy điều bất thường từ những lời của con trai, nó chưa hề biểu hiện ra việc không muốn kế nhiệm vị trí
tông chủ, vậy mà bây giờ chỉ cần mẹ của nó cũng không cần vị trí thiếu
tông chủ? Mẫn Mẫn thật sự là chướng ngại vật của đứa trẻ này.
“Cha! Con cầu xin cha, đừng đưa mẹ đi!” Nước mắt xuôi theo gò má rơi
xuống, Vũ Văn Dật Thần không ngừng giãy dụa, quỳ xuống về phía cha cậu,
“Chỉ cần không đưa mẹ con đi, con đảm bảo sẽ học thật tốt, đảm bảo sẽ
khiến cho mọi người vừa lòng!”
Vũ Văn Dật Thần thật sự quyết định, nếu mẹ cậu được ở lại, cậu sẽ
không như ngày xưa nữa. Chỉ đáng tiếc, Vũ Văn Hạo Nhiên đã cho rằng Mẫn
Mẫn là vật cản đối với đứa con trai trưởng này, ông không hề đếm xỉa đến cậu dù có khóc lóc van xin. Ông lớn tiếng sai gia phó dẫn cậu đi.
“Không! Buông ta ra!” Vũ Văn Dật Thần bị nhấc lên trước cửa lần thứ
hai từ chối đứng dậy, khuôn mặt khờ dầm dề nước mắt cầu xin sự giúp đỡ
từ hai người chú của cậu, “Tam thúc, ngũ thúc, xin hai người, giúp cháu
nói chuyện với cha đi! Đừng đưa mẹ cháu đi mà!”
Hai người bị cậu điểm tên cảm thấy không nỡ, nhưng lại cho rằng điều
này tốt cho cậu nên cuối cùng hai người cũng quay đầu đi không lên
tiếng.
“Chủ thượng…” Lan Tú cũng muốn cầu xin không cần đưa phu nhân đi đã bị Vũ Văn Hạo Nhiên cắt lời.
“Nơi này không có chuyện của cô. Cô đi dọn dẹp đồ đạc cho tốt, cùng phu nhân về đất phong ở!”
“Cha, con cầu xin người, đừng đưa mẹ đi! Buông ta ra! Mẹ! Mẹ!” Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé con, làm sao có thể chống lại được sức lực
của hai gia phó. Tiếng kêu la gào khóc của cậu không ngừng, cậu liều
mạng đưa tay về phía mẫu thân cậu, nhưng rồi lại bị bắt buộc phải rời
đi.
Người làm con trai vì sắp phân ly mà khóc khàn cả giọng, nhưng người
làm mẫu thân lại vẫn lẩm bẩm một mình, bị điên chẳng nhận ra ai, lại
càng không biết biệt ly là thứ gì, vì vậy đau lòng giận dữ chỉ có đứa
trẻ niên thiếu…
Một đêm ấy, quý phủ Vũ Văn không hề yên ổn, tiếng khóc lóc la hét của thiếu niên truyền ra từ lầu tây, vang vọng trên không trung mãi không
tiêu tán.
Vũ Văn Hạo Nhiên để chúng đại trưởng lão đi nghỉ ngơi, còn chính ông
vẫn đứng bên ngoài khu lầu giam giữ con trai trưởng, chắp tay ngẩng đầu
nhìn bầu trời đêm. Tiếng cầu xin, khóc than, tiếng gõ cửa, tiếng đập cửa của con trai trưởng không ngừng vang tới bên tai. Ông dù thương xót
cũng không chịu thỏa hiệp cứ đứng như vậy bên ngoài cả một đêm.
Cùng dưới một mảng trời sao, người khó đi vào giấc ngủ cũng không chỉ có cha con nhà Vũ Văn mà còn có những người khác.
Bé con bốn tuổi sau khi ăn bữa tối suy nghĩ một lúc, lại sai người
mang giấy viết thi về Mậu Học hiên với bé, cầm đuốc soi, ngồi xem những
tấm giấy mà những đứa trẻ kia đã viết. Khi đôi mắt đau nhức, bé lại đi
qua phía trong đình viện nhìn qua những đứa trẻ kia. Trong lòng bé không ngừng lặp lại mục tiêu của bé: bé muốn chọn người ưu tú nhất, có tiềm
lực nhất, phải trung thành với bé nhất! Người có thể bầu bạn bên cạnh bé nhất định phải văn võ song toàn! Như vậy bé mới có thể sống sót được
trong hoàng cung ăn thịt người này, mới có năng lực tìm được người đàn
bà kia!
Muộn như vậy rồi, những đứa trẻ trong đình viện đã không còn khả năng kiên trì ngồi trung bình tấn nữa, đều sớm đổi thành đứng thẳng. Họ đều
chưa được ăn cơm chiều, vừa khổ vừa đói vừa mệt thành thử phần lớn ngã
lăn trên mặt đất, thậm chí còn ngủ gật.
Ba người Tiểu Phúc tử lưng vẫn còn thẳng, trái tim tri ơn đã thúc đẩy ba người kiên trì đứng tấn tiếp. Ngoại trừ bọn họ còn có một thiếu niên vẫn còn đứng tấn, ánh mắt cậu luôn hướng về Tiểu Phúc tử đứng phía
trước, không hề dời đi.
Trong đầu cậu quanh quẩn lời cuối cùng của đại ca nói với cậu khi còn thơ bé là sẽ nghĩ cách chuẩn bị tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân,
cho cậu nơi ăn chốn ở. Thế nhưng sau lần đó, tiền thì được người ta đưa
về còn đại ca cậu đã đi và không hề quay trở về.
Con trai trưởng mà cha cảm thấy tự hào nhất, niềm hy vọng của nhà họ
Phong, đại ca của cậu đã trở thành thái giám. Tuổi nhỏ cậu không hiểu
điều đấy có ý nghĩa gì, nhưng ngày hôm nay, cậu đã chín tuổi, đã hoàn
toàn hiểu ra đại ca cậu vì cứu mẹ, vì không để em trai chết đói mà cuối
cùng tự mình làm vật hy sinh! Trong lòng vô cùng chua sót, cắn chặt
răng, quên đi sự khó chịu toàn thân, trong đầu chỉ có một ý niệm duy
nhất: Cậu phải kiên trì tiếp, cậu nhất định phải được thập lục hoàng tử
tuyển chọn! Chỉ như vậy thì nhà họ Phong bọn họ mới có tương lai! Mà
quan trọng hơn là như vậy cậu mới có thể gặp được đại ca.
Thời gian trôi rất nhanh, còn một canh giờ nữa là Vũ Văn Hạo Nhiên
phải vào triều sớm. Vũ Văn Dật Thần ở trong lầu đã sớm không còn gõ hay
đập cửa nữa, thế nhưng tiếng khóc bên trong lầu lại biến thành tiếng gào thét, vả lại còn kèm theo tiếng giọng khàn khàn đứa trẻ khờ gọi “mẹ”
không ngừng.
Chúng đại trưởng lão đã sớm thức giấc để chuẩn bị các thứ, rồi có qua xem tình hình, tiện thể nói với Vũ Văn Hạo Nhiên các ông sẽ khởi hành
bây giờ, như vậy có thể sớm thả thiếu tông chủ ra.
Vũ Văn Hạo Nhiên thở dài một hơi, dặn dò gia phó coi chừng thiếu tông chủ, đồng thời phái người làm cho con trai trưởng vài thứ nó thích ăn,
đợi sau khi thả nó ra dỗ nó vui vẻ. Sau đó ông rời đi cùng mấy vị trưởng lão, định bụng sau khi tiễn bốn vị về thì đi thẳng vào triều.
Chẳng qua cảnh tượng bên trong lầu tây không giống như bọn họ nghĩ trong đầu.
Lầu tây của phủ Vũ Văn là chỗ chỉ để dùng cho những đứa trẻ phạm lỗi
tự kiểm điểm, tuy có cửa sổ nhưng về sau cũng bị đóng chặt lại.
Vũ Văn Dật Thần lần đầu tiên vào nơi này toàn toàn không quen, cậu
vừa khóc vừa tìm đường ra ngoài. Không tìm được thì đập phá cửa. Sau khi câu cảm thấy bản thân mình không đập được cửa chính liền chuyển mục
tiêu thành sửa sổ đã bị đóng kín. Thật ra cậu đã sớm chùi sạch nước mắt, gào khóc chỉ để che giấu âm thanh cậy cửa sổ của cậu mà thôi.
Đoàn người Vũ Văn Hạo Nhiên vừa mới cất bước thì chẳng bao lâu sau đó Vũ Văn Dật Thần đã mở được cửa sổ. Phía cửa sổ không có gia phó đứng
trực như phía kia nên không ai phát hiện ra hành động của cậu, chỉ là
tiếng khóc tiếng gào đột nhiên ngừng lại. Cậu bị nhốt trên lầu, nhìn từ
cửa sổ xuống, độ cao hai tầng lầu, cậu chẳng hề nghĩ ngợi, nhảy vọt qua
song cửa sổ xuống dưới.
Thật ra với trình độ khinh công của cậu, độ cao ấy không là gì. Thế
nhưng vì cậu quá mức sốt ruột, khi nhảy xuống chân phải không cẩn thật
bị vấp phải một hòn đá ngã xuống, chân hơi bị trẹo.
Không biết chúng đại trưởng lão lên đường khi nào, cậu mang lòng nóng như lửa đốt bất chấp sự đau đớn ở chân, đứng dậy chạy về Thiên viện của mẫu thân. Đáng tiếc khi cậu đến nơi, người không nhà trống…
Không muốn tin tưởng rằng toàn bộ đây là sự thật, cậu chạy ra khỏi
Thiên viện, dọc đường đi bắt lấy một gã nô bộc, hùng hổ chất vấn chúng
đại trưởng lão đang ở nơi đâu. Biết được cả đoàn đang ở cổng chính, cậu
buông tên nô bộc kia ra, bỏ chạy.
Bởi vì vẻ mặt của cậu không ngốc nghếch như ngày xưa, trái lại còn lô ra khí thế uy hiếp, khiến tên người hầu kia còn tưởng hai mắt mình xảy
ra vấn đề.