Tốt lắm, đám mắc dịch bị nàng chọc điên rồi, Địch Vũ Liễn rất hài lòng, lại lạnh giọng nói: “Các vị hoàng huynh đều đứng đây làm gì, còn không vào vườn đi.” Ý nàng có chút muốn đuổi người, tránh cho bọn hắn lại tiếp tục xoi mói người nào đó nữa.
“Giờ cũng không còn sớm, cũng nên vào rồi. Hôm nay là tiệc sinh
thần của thập lục đệ, hộ đội tùy thân của nàng lại vừa tuyển thêm một
người, có thể nói là chuyện tốt liên tục, chúc mừng ngươi, thập lục đệ.” Ngữ điệu không nhanh không chậm, giọng điệu ôn hòa, thập nhị hoàng tử
nét mặt cười nhạt nhẻo, liếc mắt sang Vũ Văn Dật Thần từ nãy đến giờ vẫn cuối đầu, rồi lại như kiểu huynh đệ trong gia đình hòa thuận trêu ghẹo
nhau mà nói với Địch Vũ Liễn, “Đúng rồi, thập lục đệ, phụ hoàng lần
này thế nhưng ban thưởng cho ngươi ba vị mỹ nữ, ngươi niên kỷ cũng không còn nhỏ, trước đây bị chiến sự làm lỡ vỡ, nay đã trở về, đêm nay cũng
nên làm người lớn rồi!”
Lời vừa nói ra, bên cạnh bèn có người phụ họa, giỡn cợt, tất cả hoàng tử và thư đồng biết được tin tức kia, đều đang chú ý đến phản ứng của
Địch Vũ Liễn.
“Ân, Tiểu Phúc Tử, người đâu?” Địch Vũ Liễn mặt không đổi
chút sắc, thản nhiên ân lại một tiếng, rồi hỏi Tiểu Phúc Tử, trong lòng
thế nhưng đã chán ghét tên thập nhị hoàng tử này đến cực điểm rồi, mỗi
lần đều như hảo tâm, như vô ý, kỳ thực đều có dụng tâm khác, giả nhân
giả nghĩa!
“Nô tài đáng chết, thỉnh Vương gia thứ tội! Vì Vương Gia Phủ đã
muốn chuẩn bị xong, nô tài liền cho người dọn dẹp viện tử, sắp xếp cho
ba vị mà hoàng thượng ban thưởng vào đó, các nàng đã không còn ở trong
cung nữa.”
Ai, nữ tử đáng thương, đã bị tống tới tống lui như vậy, Vũ Văn Dật
Thần vốn đương nghĩ tới vấn đề khác, nhưng vẫn cứ tiếp thu đối thoại của bọn họ bên tai, mạch suy nghĩ vì thế mà liền bị chuyển hướng.
“Thập lục đệ không phải hết năm mới dọn nhà à? Phúc công công,
chủ tử nhà ngươi hiện tại ở xa mới về, là lúc tinh thần và thể xác đang
cần thư thái! Ngươi làm thế rõ ràng là không có mắt! Còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì, mau phái người tới Liễn Vương Phủ đón người tiến cung a!” Nhìn thử xem, hắn làm huynh trưởng thật nhiệt tình biết bao, chỉ vì hảo tâm mà lo lắng thôi, bát hoàng tử cười đến vô cùng thân thiết.
Vũ Văn Dật Thần vụng trộm nhìn bát hoàng tử một lát, nhớ tới lúc trưa bị hắn chăm chọc mà oán thầm, người xấu a người xấu, nhìn kiểu cười ấy
xem, cười tà, không có hảo ý!
“Không cần phiền phức như vậy!” Địch Vũ Liễn bực bội hướng Tiểu Phúc Tử xua xua tay, bảo y đứng lên không cần quỳ thỉnh tội nữa.
Hừ hừ, không cần phiền phức gì chứ, xú nha đầu, lúc này lại muốn nhìn xem ngươi còn giả bộ thế nào, cũng không tin ngươi không lộ cái đuôi!
Bát hoàng tử nghĩ thầm.
“Nghe nói bát hoàng huynh gần đây mới có một mỹ cơ, chắc hẳn đã
dạy dổ tốt rồi nhỉ, không bằng cứ đem làm quà sinh thần tặng cho đệ đệ
ta, chổ huynh đệ ta không ngại cùng hoàng huynh ngươi dùng chung một nữ
nhân. Hơn nữa, trong cung quy định hoàng tử tròn mười bốn tuổi, sẽ có
nha đầu thông phòng hầu hạ bên người, đáng tiếc lúc đó ta đi Ngự Phong
Quốc, trở về lại bận rộn chiến sự, mới trì hoãn. Chuyện lần đầu, vẫn là
nên tìm người khéo léo, chơi mới được tận hứng.” Câu chuyện đã
chuyển, Địch Vũ Liễn lại chủ động đòi người. Nàng nhếch khóe miệng, cười như không cười, cả người lộ ra nét phóng túng, tròng mắt thâm trầm nhìn lom lom các hoàng huynh của nàng, muốn nhận định xem cuối cùng những ai đã biết được thân phận nữ nhi của nàng rồi.
Trong một cái chớp mắt, các hoàng tử, thư đồng có dụng tâm xấu muốn
thăm dọ phản ứng của nàng, đã bị sét đánh, khóe miệng không kiềm được
giật giật, nàng nàng nàng, thật là nữ ư? Là tên hổn đản nào đưa tin về?
Người thì lặn mất tăm! Bọn họ không phải bị lừa chứ! Nhìn nàng xem, hay
là hắn? Ngoại trừ khuôn mặt có nét nữ tính ra, chổ nào có mùi nữ nhân?
Một nữ tử có thể giả bộ đến lợi hại như nàng ư? Vì thế mà, lòng tin nhận định Địch Vũ Liễn là nữ tử đã bị rạn nứt.
“…” Bát hoàng tử câm lặng một phen, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Địch Vũ Liễn nói thêm.
“Nếu bát hoàng huynh không để tâm mà nói, cũng có thể ở bên cạnh chỉ điểm đệ đệ ta một chút! Cùng chơi luôn cũng được!” Tựa như ngại những người này chưa chịu đủ đả kích, Địch Vũ Liễn lại hờ
hững bỏ thêm hai câu kia. Từ đầu tới đuôi, trên khuôn mặt xinh đẹp mang
nét nữ tính của nàng không có một chút bối rối, không một điểm hoang
mang chột dạ, hừ, đấu với nàng, đợi cho não phát triển đi!
Ọe! Tên gia hỏa trước giờ thị huyết, trong phương diện này, sẽ không
có ham mê đặc thù, hứng thú buồn nôn gì chứ!? Tưởng tượng đến cảnh
nàng nói, mái hiên bên này lực chống không đủ, bị sấm đánh liền ba trận, triệt để tử trận, nữa ngày sau mới nặn ra lời: “Thập lục đệ nói
đùa, làm huynh trưởng, muốn tặng cũng phải tặng ngươi thứ tốt nhất, ngày mai ta tặng hai người thân thể trong sạch qua quý phủ.”
Này, này, này, cũng quá buồn nôn đi thôi! Loại lời này mà cũng có
người có thể nói ra miệng!? Vũ Văn Dật Thần bỗng dưng ngẩng đầu lên,
lấy làm lạ mà trợn mắt nhìn Địch Vũ Liễn đang đưa lưng về phía hắn, bây
giờ thế nhưng không chớp mắt mà nhìn nàng, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là nhân vật nào mà có thể nói ra lời nói kinh thế hãi tục thế kia.
Hắn ưởn thẳng thắt lưng, dùng mắt đo phát hiện vị tiểu vương gia này
thân cao đại khái đến chóp mũi hắn, vóc người tựa hắn không béo cũng
không gầy, mặt lớn lên…, di, mặt lớn lên ra sao ấy nhỉ? Mặt khờ chuyển
dần sang nghi hoặc, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại, a, hắn chỉ nhớ
được diện mạo tiểu vương gia lúc bốn tuổi, diện mạo hiện nay chưa từng
chú ý qua!
Lòng hiếu kỳ trổi dậy, Vũ Văn Dật Thần lặng lẽ dịch người sang phải,
mức độ vừa phải, ló đầu ra trái nhìn, lại ló đầu ra phải nhìn, đáng tiếc nhìn chưa được, đang suy nghĩ xem có nên nhích tới phía trước chút nữa
không, hay là lén cầm viên sỏi chọi Liễn Vương một cái, để đối phương
quay đầu lại, lúc ấy mình có thể nhìn được, một bàn tay to lại đột ngột
xuất hiện bên trái hắn, túm lấy cánh tay hắn, ra sức lôi hắn về vị trí
cũ.
“Ngươi đang làm gì? Đừng lộn xộn!” Vũ Văn Hạo Chính hạ thấp
giọng nói. Vốn y đang lúc chú ý Liễn Vương bọn họ, dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy đại chất tử giống như con cua bò ngang sang bên cạnh, y khó hiểu lại sợ sinh chuyện, khẩn trương xách nó về.
Bị ngũ thúc nhà mình túm vững, Vũ Văn Dật Thần không cục cựa được,
đành phải thôi, nhưng tầm mắt vẫn không dời khỏi Địch Vũ Liễn, bụng thì
mãi niệm, xoay lại, xoay lại mau, để hắn nhìn xem lớn lên thế nào!
Đáng tiếc là hai người lúc này còn chưa luyện tới cảnh giới thần giao cách cảm, Địch Vũ Liễn còn đương dùng ngữ điệu không vui nói với bát
hoàng tử: “Ngày mai? Hơi muộn! Cứ để Tiểu Phúc Tử nhà ta lãnh về luôn hôm nay đi!”
Nữ tử chổ nào đâu! Quỷ háo sắc thì có! Bát hoàng tử mắng hừ một tiếng đáp lại: “Thập lục đệ, ngươi cũng phải để ta tỉ mĩ chọn lựa rồi mới tặng ngươi được chứ!” Có thể an trí bên người thập lục, hắn phải hảo hảo mà tuyển người mới được!
“Thôi, vậy mai Tiểu Phúc Tử lại đến quý phủ của ngươi lãnh người. Kỳ thực cũng không sao, ta vốn đã tính tối nay trong tiệc hướng phụ
hoàng xin một nữ nhân, bất quá, chỉ có một nữ nhân, đêm nay hơi ít!” Khuôn mặt băng lãnh của Địch Vũ Liễn biểu lộ sự bất mãn.
“…” Triệt để nín lặng, bọn họ thực sự đoán không nổi cuối
cùng thằng ôn này là nam hay nữ, nói nàng là nam, y phục của nàng luôn
che kín cổ, khiến người ta nghi ngờ, thấy có vấn đề, nói nàng là nữ,
nàng ngoại trừ bề ngoài giống nữ ra, hành vi có điểm nào giống nữ. Việc
có thể dùng bóc trần thân phận nàng nhất, nàng lại không hề cố kỵ, thậm
chí hết sức chủ động. Đương nhiên, bọn hắn cũng nghĩ đến biết đâu nàng
đang cố ý huyễn hoặc, nhưng trong lòng đã không nhịn được lưỡng lự không thôi về giới tính của nàng. Nếu không, thực ra nữ nhân cũng có thể cùng nữ nhân một chổ? Chớp mắt, có vài kẻ nghĩ tới hướng này phát lạnh mà
rùn mình một trận.
Nương a! Mới mười bảy tuổi, hắn đã muốn ngắt biết bao nhiêu hoa rồi?
So với đám vương công quý tộc này, cha ta vẫn còn tốt chán, năm ngón tay đã có thể đếm hết. Tiểu vương gia này, tính tình quái đản, ham thích
bất lương, phẩm vị cũng kém, hắn sao lại xui tới mức phải vào hộ đội tùy thân của tên này cơ? Còn bộ y phục ấy nữa, hắn phải mặc bộ y phục đen
thui, khó coi a! Không được! Hắn phải nghĩ biện pháp xem, quái, ban nãy
vì sao tiểu vương gia lại biết đến cái tên Tiểu Ưng này, hơn nữa còn nói dối bảo vệ Vũ Văn gia bọn hắn, với lại, bộ dạng hình như đối với năng
lực của mình rất chắc ăn? Vũ Văn Dật Thần không ghìm nổi lại đem mạch
suy nghĩ quay ngược về nghi vấn trong lòng trước kia, trầm ngâm suy
nghĩ.
Địch Vũ Liễn bỏ lại một câu chọc người trái ngang sau cùng xong, mặc kệ chúng nhân bước vào Phúc Thọ Viên trước.
Thái tử tức đen cả mặt vì nàng dạo gần đây không coi ai ra gì, lại
còn bước vào vườn trước cả hắn, quay sang bát hoàng tử, nguồn tin, hung
hăng trừng mắt, tiếp đó cũng tiến vào trong vườn.
Các hoàng tử từng người một lục tục kéo theo, bát hoàng tử bực bội vô cùng đứng lại tại chổ, quay sang Vũ Văn Dật Phàm, nguồn tin sơ khai,
mất hứng mà oán hận nói: “Ta sớm đã nói, thập lục nếu như là nữ, ta đã có thể yên…” Nói được giữa chừng, hắn phát hiện Vũ Văn Dật Phàm và thập nhị, thập
tam hoàng tử thần sắc bất thường, thình lình ngoảnh lại, lại thấy Tiểu
Phúc Tử trước đó đã theo Địch Vũ Liễn đi vào trong viện, không biết từ
bao giờ, lại im hơi lặng tiếng bước ra, đứng gần cổng vào vườn, nhìn lom lom hướng mình.
Bát hoàng tử trong lòng cả kinh, từ trên mặt đối phương không phán đoán được y có nghe thấy mình nói hay không.
Tiểu Phúc Tử mặt không gợn chút sóng, thấy bát hoàng tử đã phát hiện
ra mình, lập tức khom lưng, cụp mắt, giấu đi sự am hiểu rõ ràng trong
mắt, cung kính nói: “Bát điện hạ, người xem ngày mai nô tài đến quý phủ của người lĩnh người lúc nào thì được?”
“Buổi sáng!” Bát hoàng tử trả lời rất dứt khoát, trong bụng
hoài nghi y cố tình trở ra xem xét bọn họ, hay là thập lục đã bắt đầu
nghi ngờ rồi?
“Buổi chiều đi!” Thập nhị hoàng tử bỗng chen vào một câu như thế.
“Đúng, khoảng gần tối.” Bát hoàng tử vội vã chữa lại.
“Vậy nô tài liền cứ thế bẩm báo với Vương gia nhà ta, nô tài xin phép cáo lui!” Nói xong, y lại trở về vườn.
Thập nhị hoàng tử liếc bát hoàng tử một cái, một liếc kia mang theo ý không vui và cảnh cáo, bảo hắn lần sau nói năng cho cẩn thận một chút.
Bát hoàng tử tự biết sai, ngượng ngùng vội thanh thanh cuống họng, đi vào trong vườn.
Lục tục lục lục, người kéo đi hết, chỉ còn hai thúc cháu Vũ Văn Hạo Chính.
Trong lúc Vũ Văn Dật Thần vẫn còn mãi nghĩ, Vũ Văn Hạo Chính lại cân
nhắc sự tình ban nãy, không chắc có nên để đại chất tử đi vào vườn, lấy
tư cách là hộ vệ, tham dự buổi tiệc sinh thần nữa không.
Ngay lúc này, Vũ Văn Hạo Nhiên chạy vội về, y đứng hứng gió lạnh nữa
ngày bên thạch kiều, sau khi hồi phục tinh thần, phân tích căn nhắc, đã
có chủ định.
Thấy đại ca nhà mình tới, Vũ Văn Hạo Chính vội vã thuật lại sự tình đã phát sinh, cuối cùng bàn bạc, nói: “Ta nói, Dật Thần nó còn vào vườn nửa không?”
“Đương nhiên là không, còn lượn lờ trước mặt Liễn Vương chi vậy!
Tiệc sinh thần kết thúc, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Liễn Vương đổi ý thu Dật Tân vào tùy thân hộ đội. Ngươi tự mình xuất cung về nhà đi!” Hai câu đầu là nói với đệ đệ, câu cuối cùng thì quay sang nhi tử nói,
kết quả, cặp huynh đệ đây phát hiện bé khờ nhà mình vậy mà đang lạc vào
cõi thần tiên. Đang muốn đẩy hắn thử, để hắn quay trở về, thì lại thấy
vẻ suy tư trên mặt khờ của người nào đó nhoáng cái đổi sang vẻ kinh
ngạc, tiếp đó biến thành mặt khổ qua, chớp mắt, lại đi tới một hốc hẻo
lánh, ngồi chồm hổm xuống đó.
A a a! Nhất định là lúc mình nói chuyện với Tiểu Ưng, Liễn Vương đã
nghe thấy, mà mình lại không hay không biết, chứng minh võ công của đối
phương cao hơn mình, Liễn Vương vì sao có thể nghe mình nói chuyện, nhất định là hắn bị thượng huyền thiên âm của mình dẫn tới! Trời ạ! Trăm
tính vạn tính cũng không bằng trời tính! Lại thêm, lúc nhỏ gặp hắn, đối
với một tiểu oa nhi, mình không có lòng phòng bị, để hắn nhận ra vài
phần bản tính của mình! Vũ Văn Dật Thần rốt cuộc đã thông suốt, trong
lòng kêu khổ, nhịn không được trốn trong một hốc xoắn quýt mãi.
Tiểu tử này đang làm gì? Vũ Văn Hạo Nhiên chịu không nổi, bước tới túm hắn lên, “Ngươi đang làm gì hả, hiện tại xuất cung về nhà ngay cho ta!”
“A?” Vũ Văn Dật Thần quay qua nhìn thấy cha hắn, khóe mắt hư hư thực thực vướng lệ, “Di? Cha, sao ngươi ở đây?”
“…” Y đã nói mà, Liễn Vương kia nhất định tìm nhầm rồi! Làm
sao có thể đưa tiểu tử khờ nhà y vào hộ đội tùy thân chứ! Vũ Văn Hạo
Nhiên ngán ngẩm nhìn con nói thêm lần nữa, “Về nhà đi!”
“Nga, đã biết.” Vũ Văn Dật Thần rất khôn ngoan lên tiếng trả lời, quyết định về nhà mới nghĩ tiếp đối sách, để ứng phó với tình
huống quá rủi ro trước mắt.
Đáng tiếc, hắn còn chưa đi, ba người đã nghe thấy một giọng nói chói tai, sặc mùi thái giám, nói rằng: “Vũ Văn thiếu tông chủ xin dừng bước.”
Ba người thay đổi tầm nhìn, nhìn lại, Tiểu Phúc Tử y lại từ trong
vườn bước ra, y cung kính hành một cái lễ với hai huynh đệ Vũ Văn Hạo
Nhiên xong, lại nói với Vũ Văn Dật Thần: “Vũ Văn thiếu tông chủ, Vương gia nhà ta cho mời!”
Nương, xong rồi, hắn bị người triền quấn, tiểu vương gia âm hồn bất tán kia, lại tính làm gì nữa?