Hai tháng đều như vậy, giông tố cũng nhiều, lại trùng hợp vào mấy ngày nhất định. Địch Vũ Liễn đã nói qua với Vũ Văn Dật Thần, thời tiết thế này nàng sẽ không qua chỗ hắn, mà hắn cũng thấy loại thời tiết này cũng không nên dùng để thổ lộ, cho nên ngày dự định cuối cùng phải bỏ, kéo dài mãi, kéo đến cuối cùng, đừng nói là dũng khí, còn có xu hướng muốn lùi bước.
GIờ ngọ hôm ấy, Vũ Văn Dật Thần đã sớm hoàn thành công việc thay phiên với người ta, trở về Vũ Văn phủ, đi về sân của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn bầu trời âm u, âm thầm khẩn cầu ông trời trăm ngàn lần đừng mưa nữa. Đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, tính toán một chút, hắn đã cách bao nhiêu mùa thu không được gặp Tiểu Vũ rồi? Hắn rất muốn rất muốn gặp nàng! Nhưng nhìn thời tiết hôm nay, rõ ràng là sắp mưa, đã báo trước là hi vọng của hắn thực xa vời, cho rằng lại một ngày nữa không được gặp Tiểu Vũ, hắn đần mặt không tự chủ lộ ra khuôn mặt mướp đắng, nhìn tiểu đường đệ đi bên cạnh hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay đại đường ca hắn bày ra khuôn mặt mướp đắng này rồi? Mấy ngày nay đại đường ca hắn cũng yên tĩnh, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Vũ Văn Dật Tân nhíu mày, nhìn trộm hắn vài lần, vừa suy nghĩ, muốn khiến cho đại đường ca hắn vui vẻ, quyết định nói ra lúc hắn theo cha mẹ đến nơi đó trong lúc vô tình đã nghe được, bí mật đã nghẹn ở trong lòng rất lâu.
Chỉ thấy hắn hắng giọng, tới gần Vũ Văn Dật Thần, thần thần bí bí nói: “Đại đường ca, nói cho huynh một bí mật!”
“Bí mật?” Lực chú ý của Vũ Văn Dật Thần bị dời đi, dừng chân lại,hoài nghi nhìn tiểu đường đệ của hắn . Dựa theo tính cách thích nhất là điều ngạc nhiên của tiểu đường đệ nhà hắn, chắc là cái chuyện được gọi là bí mật cũng không hơn gì chuyện bình thường nhỉ?
“Hắc hắc, đúng, bí mật! Đoán xem là chuyện tốt gì nào? Nhất định huynh không thể tưởng tượng được!” Vũ Văn Dật Tân cũng dừng lại,khoát tay lên người hắn, cười hì hì, ra vẻ thần bí.
Đối với hành vi nháo loạn của tiểu đường đệ trong lòng hắn thật bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn phối hợp, hỏi: “Là bí mật gì vậy?”
“Đại bá mẫu sắp về đây, từ đất phong khởi hành đã được khoảng nửa tháng, hiện tại đang trên đường đi, chắc đến cuối tháng là đến nơi! Có vui không, đại đường ca!” Cười tủm tỉm.
“Đại bá mẫu?” Vũ Văn Dật Thần thiếu có chút không phản ứng kịp, sau khi hiểu hết câu nói của tiểu đường đệ xong, cảm thấy ngoài ý muốn, trừng lớn mắt, dừng một chút: “Đệ, đệ nói là nương của ta người……” Hắn lắp bắp không biết nên nói thế nào mới tốt, đành phải sững sờ đứng ở đó. Mới đây hắn còn đang nghĩ làm thế nò để xin nghỉ ba tháng đi thăm nương hắn. Đương nhiên tốt nhất là có thể mang theo Tiểu Vũ đi, không bao giờ quay về nữa! Nhưng sao điều này còn chưa thực hiện, nương hắn đã về đây rồi? Chẳng lẽ có ai phát hiện ý đồ của hắn sao?
“Đúng vậy! Đại bá mẫu cũng chính là nương của huynh phải về yến đều( không hiểu)! Đệ nghe cha nói, lần này bá mẫu trở về sẽ không đi nữa! Hơn nữa.” Vũ Văn Dật Tân cười đến bừng sáng: “Đại bá nói muốn dành cho huynh một bất ngờ, cho nên chưa nói ra, kì thật vào lễ mừng năm mới, bệnh của đại bá mẫu bỗng nhiên chuyển biến tốt, có thể nhận biết mọi người, sau khi đại phu xem qua, nói là hoàn toàn hồi phục!
“Nương ta hết bệnh rồi?! Đệ, đệ nói có thật không?” Vẻ mặt Vũ Văn Dật Thần khiếp sợ, không dám tin, kích động xoay người, bắt lấy tay tiểu đường đệ, dùng sức lắc lắc hắn. Truyện Khoa Huyễn
“Đương nhiên là thật! Đệ nghe chính miệng cha nói với nương! Đệ còn nghe nói đại bá mẫu rất muốn gặp huynh!” Vũ Văn Dật Tân vì đại đường ca hắn đột nhiên xoay người, thiếu chút nữa đứng không vững, lại đột nhiên bị nắm lay đến lay đi, đầu có chút choáng váng, vội vàng cam đoan, còn không quên dặn hắn nói: “Đúng rồi đại đường ca, việc này vẫn còn là bí mật. Cha đệ nói đệ phải giữ bí mật, không được nói trước với huynh! Huynh trăm ngàn lần không được để người ta biết ta đã nói với huynh nha!Đến lúc đó, khi đại bá mẫu trở về, huynh nhất định phải biểu hiện thật bất ngờ, đừng để đệ bị lộ.
Những lời hắn nói sau đó Vũ Văn Dật Thần căn bản không nghe vào, cả đầu hắn bây giờ đều là nương hắn hết bệnh rồi! Con mẹ nói thật là tốt! Có nghĩa là sau khi nương hắn về sẽ nhận ra hắn là con, không nhận sai nữa, sẽ không bao giờ còn có chuyện đứng trước mặt hắn nhưng không nhận ra hắn! Hắn tưởng tượng cười đến vui vẻ, lại sợ là đang nằm mơ, kết quả hết vui lại buồn, biểu tình trên mặt thực cổ quái, trong vui sướng lộ ra chút lo sợ, đối mặt với tin vui này có chút không biết phải làm sao.
Vốn nghĩ rằng không thể trở thành hiện thực, giống như ông trời cúi xuống, sau nhiều năm, rốt cục ban ân cho hắn, khiến tâm nguyện của hắn được thực hiện, chờ mong trở thành sự thật! Cái này không phải là mơ, là sự thật! Vui sướng mãnh l