Tháng 10 cuối mùa thu, Vân Châu nhân duyên miếu, lúc chạng vạng.
Ti Mộ Hàm không nghĩ tới chính mình đợi ròng rã một ngày lại chờ chính là
kết quả như vậy, tinh mâu nàng hơi trầm xuống, nhìn nam tử nhỏ yếu trước mắt, “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Đúng thế.” Nam tử đáp rất thẳng thắn, không một chút do dự nào, khuôn mặt luôn ôn nhu nhàn tĩnh cho tới nay, giờ khắc này tràn đầy xem thường, “Ngươi bất quá cũng chỉ là một
nữ tử giang hồ, làm sao có thể cho ta cuộc sống giàu có? Làm sao có thể
để cho ta từ đây hạnh phúc không lo? Ta muốn ở tiểu lâu hoa lệ, hằng
ngày du ngoạn hoa viên, dùng nhân sâm tổ yến bồi bổ thân thể, những thứ
này ngươi cũng không thể cho ta!”
Ti Mộ Hàm mặt lộ vẻ đau
thương, trước kia hắn nói với nàng, trân hào mỹ vị không sánh được một
món gà rừng nướng nàng làm, tơ lụa không sánh được một chiếc váy vải thô nàng đưa, hắn đã từng nói hắn đời này muốn nhất chính là cùng nàng cùng phiêu bạc giang hồ, du ngoạn khắp cả sơn sơn thủy thủy Đại Chu… (Vì
mệnh tỷ đâu thể làm người bình thường được a)
“Hôm nay ta đến chính là vì nói rõ với ngươi, ta muốn nói cho ngươi biết để ngươi không cần lại mơ hão! Ta tuyệt đối sẽ không đi theo ngươi!” Nam tử tựa hồ còn cảm thấy không đủ, thề phải đem nữ tử ái mộ hắn triệt để chết tâm.
Ti Mộ Hàm buông mi mắt, khẽ nhả ba chữ: “Tại sao?” (Tiếng trung là 3 chữ)
Nửa tháng trước, thời gian biệt ly, thề non hẹn biển, lưu luyến chia tay,
hắn phía sau luôn mãi khiến nàng bảo đảm mới thả nàng rời đi, chỉ mới
nửa tháng mà thôi! Nam tử nàng đã từng yêu say đắm vì sao thay đổi nhanh như vậy? Chỉ bởi vì nàng không cách nào cho hắn những thứ đó sao?
Nam tử cười lạnh, “Mẫu thân ta đã vì ta định ra hôn sự, nhà gái là một trong tam đại thế gia thiếu chủ Trang gia.”
Trang gia thiếu chủ? Ti Mộ Hàm môi gợi lên nụ cười cay đắng, một trong tam
đại thế gia Đại Chu _ Trang gia thiếu chủ? Cùng Mông gia đồng dạng là
tam đại thế gia, cũng thật là môn đăng hộ đối! Là bởi vì như vậy, cho
nên hắn không chút do dự mà từ bỏ tình cảm một năm qua của bọn họ? Nàng
giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Túy Nhi, nếu như ta có thể cho
ngươi cuộc sống ngươi muốn…”
“Nếu ngươi có thể ta cũng sẽ
không cùng ngươi đi!” Nam tử gương mặt lạnh lùng đánh gãy lời nàng, “Ta
cho ngươi biết, cùng Trang thiếu chủ so, ngươi chính là bùn dưới bàn
chân nàng ấy!”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn chăm chú, đáy lòng bay lên
một cơn tức giận, sau một hồi khá lâu mới từng chữ từng chữ nói ra:
“Mông Tư Túy, ngươi sẽ phải hối hận!”
“Ha ha!” Nam tử cười to lên, mặt đầy xem thường cùng châm chọc, xem thường nàng thâm tình sâu
đậm, châm chọc nàng tưởng bở, “Chuyện đến nước này bổn công tử cũng
không sợ nói cho ngươi, bổn công tử trước đây cũng chỉ xem ngươi như đồ
chơi, bổn công tử ta vẫn luôn ôn nhu, cho nên mới đùa với ngươi chơi
vui! Bây giờ bổn công tử đã tìm được lương duyên, có thể nào cùng loại
người như ngươi lui tới! Bổn công tử cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám
đem sự tình một năm này nói ra, bổn công tử nhất định khiến ngươi không
ra được Vân Châu!” Lời nói của hắn dừng lại một chút, từ trong lồng ngực móc ra vài tờ ngân phiếu, bộp một tiếng ném lên người Ti Mộ Hàm, “Nơi
này là 3 vạn hai, xem như là thù lao một năm này ngươi làm bạn cùng bổn
công tử! Từ nay về sau, Mông Tư Túy ta cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ!“
Dứt lời, hắn xoay người liền tuyệt tình mà đi.
Ti Mộ Hàm lạnh lùng nhìn bóng lưng của hắn, chợt thấy trong lòng một trận
đâm nhói, cảm tình một năm nguyên lai chỉ là đại công tử người ta chơi
đùa a? Mông Tư Túy a Mông Tư Túy, là ta không thấy rõ ngươi, hay là
ngươi giả trang quá tốt?
Nàng cúi đầu, nhìn ngân phiếu trên đất bị gió thổi lên, trên môi nở nụ cười lạnh…
Đời này, chuyện nàng chấp nhất muốn làm lần thứ nhất, lại bị đối phương xem thường như vậy.
Trong lòng, phảng phất áp lên một tảng đá, khó chịu nói không nên lời!
Nàng ngồi xổm người xuống, đem ngân phiếu trên mặt đất từng tấm từng tấm
nhặt lên, sau đó đi vào nhân duyên miếu, dưới sự kinh ngạc của chủ trì,
đem 3 vạn hai ngân phiếu toàn bộ nhét vào trong hương công đức, sau đó
xoay người rời đi…
…
Đêm, cảm giác mát mẻ kéo tới.
Vân Châu thành, phồn hoa như gấm.
Trong quán rượu, Ti Mộ Hàm không biết đã uống bao nhiêu chén tửu lạnh, nhưng
thủy chung không áp xuống được sầu khổ trong lòng, rượu vào khổ tâm sầu
càng sầu, thật là nói không sai!
Đêm đó, nàng cũng không rõ ràng trong đầu hiện lên bao nhiêu sự tình đã quên đi.
Nàng nhớ tới, nàng vốn không phải người của thế giới này, nàng đến từ thế kỷ 21, khi đó, nàng chỉ là một nhân viên công ty bình thường Tiểu Bạch
Lĩnh, cả ngày lẫn đêm bôn ba lao lực để sinh hoạt.
Bỗng nhiên có một ngày, nàng liên tục làm việc ca đêm hai ngày, sau khi trở lại
phòng thuê nhỏ, đi tới bên giường ngã đầu liền ngủ, sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, lại hoảng sợ phát hiện mình thành một đứa con nít, thành Thập Lục hoàng nữ của Tuyên Vũ đế Đại Chu hoàng triều.
Đây là một thế giới tuyệt đối xa lạ đối với nàng.
Thế giới này nam nữ điên đảo, nữ chủ ngoại, nam chủ nội, nữ thú phu, nam gả thê, càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, nơi này lại còn là nam tử
sinh con.
May mà lúc đó nàng còn là một trẻ con, có một quãng thời gian rất dài để thích ứng.
Gần 16 năm trôi qua, nàng từng bước từng bước từ từ thích ứng thế giới này.
Ba năm trước, nàng có cơ hội nhìn sơn sơn thủy thủy Đại Chu.
Đại Chu lập triều có hơn bảy mươi năm, mẫu hoàng Tuyên Vũ đế của nàng chính là hoàng đế đời thứ 3.
Ngoài Đại Chu còn có một vài tiểu quốc, bộ lạc cùng hải đảo.
Chỉ là nàng còn chưa có cơ hội tham quan hết.
Bởi vì một năm trước, nàng ở nhân duyên miếu nhận thức nam tử ôn nhu kia —— Mông Tư Túy, trưởng tử Mông gia một trong tam đại thế gia Đại Chu
Một cái nhíu mày, một nụ cười của hắn khắc thật sâu vào trong lòng nàng.
Nàng lần thứ nhất thử nghiệm tư vị yêu say đắm một người.
Mặc kệ thế giới này nam nữ điên đảo thế nào, tư vị ái tình thủy chung không thay đổi.
Chỉ là không nghĩ tới, Mông Tư Túy cư nhiên…
Từ khi đi tới dị thế này, nàng vẫn một bước một bước cẩn thận đi tới
trước, không để cho hành vi cùng tư tưởng của mình khác người, nàng biết chỉ có như vậy mới có thể ở trên đời này cẩn thận mà sống sót…
Lần này, là một lần duy nhất nàng muốn tận lực đi phấn đấu!
Vì sao lại rơi vào kết cục như vậy?
“Kỳ thực thứ ngươi muốn ta cũng có thể cho ngươi… Ngươi tại sao đối với ta
như vậy? Ngươi biết không? Hôn sự của ta vốn nên do mẫu hoàng chỉ phối,
nhưng ta yêu thích ngươi… Sở dĩ quyết định đi tranh thủ… Nhưng ngươi tại sao đối với ta như vậy…” Nàng gục xuống bàn lẩm bẩm kêu lên, “Ngươi làm sao nhẫn tâm như vậy?”
…
Luồng ánh nắng ban mai đầu tiên
chiếu vào gian phòng, Ti Mộ Hàm liền tỉnh lại, đây là bản lĩnh ba năm
qua nàng hành tẩu giang hồ luyện thành.
Trời vừa sáng, sinh vật sẽ đúng lúc đánh thức nàng.
Mưa gió không thay đổi.
Nàng bưng trán, nâng thân ngồi trên giường, trên trán truyền đến đau đớn do
say rượu không khỏi làm cho nàng nhe răng nhếch miệng.
Say rượu?
Không đúng!
Nàng bỗng nhiên cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn quét xung quanh.
Chính là khách sạn nàng ngủ lại!
Nhưng nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua nàng uống rượu! Dù say rồi cũng chỉ có thể say ngất ngây ở trong quán rượu, làm sao quay về khách sạn được?
Bỗng nhiên, bên trong gian phòng có thêm một đạo khí tức.
Ti Mộ Hàm trầm giọng quát lên: “Ai? Đi ra!”
Nàng vừa dứt lời, một bóng người từ xà nhà phiêu thân rơi xuống, là một nữ
tử một thân trang phục màu đen, nữ tử này thân hình cao to, khuôn mặt
lạnh lùng.
“Là ngươi?” Ti Mộ Hàm nhận ra nữ tử này, nàng
không phải thiếp thân thị vệ bên người Ngũ hoàng tỷ sao? Khi còn bé nàng từng có một quãng thời gian bị nuôi dưỡng ở cung cha đẻ Ngũ hoàng tỷ _
Uẩn Quân, cho nên cùng Ngũ hoàng tỷ cũng coi như rất quen, chỉ là vì sao thiếp thân thị vệ của Ngũ hoàng tỷ xuất hiện ở bên người nàng? “Là
ngươi đem ta mang về khách sạn?”
“Điện hạ uống say” Tử Ngôn giản ý giải thích một câu.
Ti Mộ Hàm xuống giường, đi tới bên cạnh bàn rót một ly trà nguội uống, “Ngũ hoàng tỷ phái ngươi đến có chuyện gì quan trọng?”
“Thái nữ bị phế” Nữ tử kia nói.
Ti Mộ Hàm kinh sợ đến mức súy chút nửa quăng ngã ly trà trong tay, phản
ứng đầu tiên chính là không thể, phản ứng thứ hai chính là nàng nghe
lầm, thái nữ là trưởng nữ của Tuyên Vũ đế, sau khi đăng cơ lập tức được
lập thành thái nữ, mãi đến tận hiện tại đã ngồi chắc vị trí thái nữ 28
năm! Bây giờ thế nào nói phế liền phế bỏ?
Nhưng mặc kệ nàng
tự mình thôi miên làm sao, thị vệ trước mắt vẫn chăm chú để cho nàng
không thể không tiếp thu, xoa xoa huyệt Thái Dương đau đớn, thấp giọng
hỏi: “Chuyện gì thế này? Thái nữ làm sao bị phế?”
Ai kế thừa
đế vị đối với nàng mà nói đều không quan trọng, chỉ là bây giờ thái nữ
bị phế, trữ vị bỏ trống, nàng, một hoàng nữ không được sủng ái cũng
không thể chỉ lo thân mình!
“Nửa tháng trước, bệ hạ ở bãi săn bị đâm, kinh tra bên dưới, người ám sát chính là người thái nữ phái.” Nữ tử nói.
“Cái gì?” Ti Mộ Hàm lại cả kinh, “Đã điều tra xong?” Nửa tháng trước nàng
từng về kinh thành một lần, khi đó nghe nói mẫu hoàng muốn đi bãi săn
săn bắn, có điều chuyện này cùng nàng _ một hoàng nữ không được sủng ái
này cũng không quan hệ, nhưng thái nữ cư nhiên ở bãi săn ám sát mẫu
hoàng, chuyện này thực sự khiến người ta khó có thể tin!
Nữ tử nói: “Thái nữ đã nhận tội! Chiếu thư phế thái nữ ít ngày nữa sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Ti Mộ Hàm bưng trán, trong lúc nhất thời buồn bực mất tập trung, “Ngũ hoàng tỷ để ta trở lại làm gì?”
Nữ tử trả lời: “Bệ hạ bị đâm, Thập Lục điện hạ thân là hoàng nữ nên tận hiếu dưới gối.”
Ti Mộ Hàm đáy lòng không khỏi buồn cười, Ngũ hoàng tỷ này tìm cớ cũng thật hay, thái nữ bị phế, vị trí thái nữ bỏ trống, Ngũ hoàng tỷ luôn luôn
hữu tâm làm một sự nghiệp lẫy lừng làm sao có khả năng nghĩ chuyện tận
hiếu? Chính mình chỉ là một hoàng nữ không được sủng ái, bản thân cũng
không hùng tài vĩ lược gì, lại không có chỗ dựa phụ tộc, nàng ấy để cho
mình trở lại có trợ giúp gì?
Có điều nàng cũng nói không sai, chính mình dù sao cũng là nữ nhi, mẫu thân chấn kinh, làm nữ nhi cũng
nên trở về tận hiếu, hơn nữa, trải qua chuyện hôm qua, Vân Châu thành
cũng không có cái gì đáng giá nàng lưu luyến!
Nàng khuôn mặt nghiêm nghị, quay về phía nữ tử kia nghiêm mặt nói: “Bản điện lập tức trở lại.”
…
Đêm!!!
Một bóng đen như ma chui vào bên trong Vân Châu thành, trong khuê phòng đại trạch hậu viện Mông gia _ Túy Tâm Lâu, cuối cùng đứng lặng ở bên
giường.
Người đến một bộ hắc sa bao từ đầu đến chân, chỉ lộ
ra đôi mắt, hai mắt che lại một tầng hàn ý, bên trong hàn ý lộ ra ánh
sáng đố kỵ, “Không nghĩ tới bổn công tử bỏ ra thời gian mười năm cũng
không chiếm được, ngươi cư nhiên một năm liền đạt được, được rồi cư
nhiên không quý trọng, hại nàng đêm khuya mua rượu giải sầu? Mông Tư Túy a Mông Tư Túy, ngươi đến cùng có cái gì tốt? Tốt đến làm cho nàng tâm
thần đều thương?” Chỉ nhìn một cách đơn thuần, vẻ mặt và âm thanh có thể kết luận người này là một thanh niên trẻ.
Người trên giường
vẫn không cảm thấy được người ngoài xâm lấn, vẫn như cũ ngủ say, chỉ là
nơi khóe mắt tựa hồ bốc ra một viên óng ánh.
Hắc sa nam tử
đưa tay ra, trên tay đồng dạng bao bọc hắc sa, hắn nhẹ nhàng xóa đi giọt nước mắt châu óng ánh trên dung nhan ngủ say kia, bên mép châm biếm
nói: “Chà chà, cư nhiên khóc! Đáng tiếc, chậm, bây giờ coi như ngươi đem mắt khóc cho mù cũng không kịp! Ai kêu ngươi có mắt không tròng, đem
nhầm trân châu làm ngư mục, thực sự là đáng đời!”
Nam tử lại đứng một lúc, liền như trước khi đến, biến mất ở trong màn đêm…