Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 13: Công tử Vũ Chi




Thục gia – Vũ các
Thục thứ trưởng tử _ Thục Vũ Chi đang ngồi trên nhuyễn tháp, trong tay đang cầm một chiếc áo mới màu đỏ sậm, giữa hai lông mày tràn đầy mỉm cười nhàn nhạt, không chút nào biết hắn đã lần nữa trở thành đề tài sôi nổi bàn tán trong kinh thành.
“Công tử, uống một ngụm trà đi.” Bên cạnh, cha nuôi Thục Vũ Chi _ Thục Thanh mỉm cười đưa một ly trà nóng lên, nhìn chiếc áo trong tay hắn một chút hỏi, “Cũng sắp ngày tết, công tử dự định đem chiếc áo này đưa cho gia chủ làm lễ tân niên sao?”
Thục Vũ Chi cười, nhưng có mấy phần lo lắng: “Cha nuôi ngươi xem một chút, ta làm có tốt không?”
“Công tử đối với tay nghề của mình còn không tự tin?” Thục Thanh cười nói, “Gia chủ đau lòng công tử, dù công tử làm không tốt, gia chủ cũng sẽ mặc lên người!”
Thục Vũ Chi mím mím môi, mặt mày có thêm mấy phần khinh sầu, “Phụ thân khi còn sống đã nói, mẫu thân thuở nhỏ sinh trưởng ở phía nam, tuy rằng đến kinh đã mấy chục năm, thế nhưng vẫn không cách nào thích ứng mùa đông nơi này.”
“Công tử, Lâm chủ nhân đã rời đi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cứ thương tâm như thế, nếu như Lâm chủ nhân ở dưới suối vàng biết, cũng sẽ không an lòng.” Thục Thanh khuyên lơn, Lâm chủ nhân vốn là tiểu thị của gia chủ, sau đó gia chủ lớn lên, liền đem hắn nạp làm thị phu, được gia chủ sủng ái, sau đó mặc dù chỉ sinh một mình công tử, sủng ái cũng không giảm thiểu nửa phần, đáng tiếc bạc mệnh, khi công tử bảy tuổi người bị bệnh cấp tính mà tạ thế.
“Cha nuôi, ngươi nói ta có phải thật là người không rõ (không may mắn, khắc người khác) hay không?” Thục Vũ Chi thấp giọng nói, “Bằng không phụ thân làm sao sớm qua đời như vậy? Còn có trước đây những người kia…”
“Công tử chớ nói nhảm!” Thục Thanh ngắt lời hắn, “Những câu nói kia chỉ là một ít người vô tri ác ý hãm hại thôi, công tử hà tất đi lưu ý, không duyên cớ tổn thương thân thể chính mình.”
“Thật sao?” Thục Vũ Chi khẽ thở dài, “Ta cũng không phải là quan tâm những lời nói khó nghe kia, chỉ lo lắng liên lụy mẫu thân, bây giờ mẫu thân chức vị cao, mà Tam đệ lại sắp thành Cửu hoàng nữ chính quân, ta lo lắng…”
Thục Thanh đang muốn an ủi, đã thấy một người đi vào, hắn lập tức hành lễ nói: “Tham kiến gia chủ.”
Thục Vũ Chi thấy người tới, cũng liền vội vàng đứng lên đón tiếp, “Mẫu thân!”
Thục Lam Phong có chút miễn cưỡng cười, đi đến ghế tựa bên cạnh bàn ngồi xuống, “Mẫu thân những ngày qua bề bộn hôn sự Tam đệ ngươi, không đến xem ngươi, những ngày qua có khỏe không?”
“Hài nhi rất tốt.” Thục Vũ Chi mỉm cười gật đầu, “Mẫu thân không cần phải lo lắng hài nhi, hôn sự Tam đệ quan trọng hơn.”
Thục Lam Phong tiếp nhận trà nóng Thục Thanh đưa lên, uống một hớp, sau đó nhìn nhi tử muốn nói lại thôi.
“Mẫu thân có việc cùng hài nhi nói?” Thục Vũ Chi mỉm cười hỏi.
Thục Lam Phong nhíu mày, lập tức thở dài một tiếng, “Mẫu thân xin lỗi ngươi, càng xin lỗi cha đã mất sớm của ngươi.”
Thục Vũ Chi ánh mắt buồn bả, “Mẫu thân có cái gì không ngại nói, nhi tử tuy vô năng, thế nhưng nhất định sẽ nghe theo mẫu thân.”
Hắn từng nghe nói, Chủ phu có ý định đem hắn đưa đến miếu xuất gia, bảo đảm người nhà bình an, mẫu thân vẫn kiên trì không đáp ứng, bây giờ Tam đệ sắp trở thành người hoàng gia, mẫu thân có phải cũng lo lắng hắn sẽ liên lụy Tam đệ hay không?
Thục Lam Phong thấy thế, đột nhiên giơ tay quăng ngã ly trà.
Thục Thanh sợ hết hồn, vội vã quỳ xuống.
Thục Vũ Chi cũng lập tức quỳ xuống, “Mẫu thân, hài nhi không muốn để cho mẫu thân khó xử, ngài liền để hài nhi xuất gia đi.” Những năm này, mẫu thân vì hắn làm đã nhiều lắm rồi, hắn không oán mẫu thân, không oán Chủ phu, chỉ oán ông trời bất công, hắn chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao phải cho hắn vận mệnh như vậy?
“Vũ nhi…” Thục Lam Phong khuôn mặt đau xót, nổi giận nói: “Mẫu thân cũng muốn đưa ngươi xuất gia, chí ít qua mấy năm, mẫu thân còn có thể tiếp ngươi ra, đến lúc đó mẫu thân lại cho ngươi tìm thê chủ tốt, để các ngươi cố gắng sinh sống, nhưng không nghĩ tới Văn thị cư nhiên ác độc như vậy! Ta vẫn nể tình hắn là phu quân kết tóc, những năm này hắn bất luận làm ra cái gì ta đều nhịn, nhưng hắn không thấy đủ, cư nhiên ác độc đến vậy!”
Thục Vũ Chi ngẩng đầu, “Mẫu thân, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Thục Lam Phong không dám nhìn nhi tử, cắn răng, khó khăn đem tin tức nói ra: “Vũ nhi, bệ hạ hạ chỉ, để ngươi tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ làm… Sơ thị…”
Thục Thanh nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong miệng nỉ non: “Này tại sao có thể…”
Thục Vũ Chi sắc mặt cũng trắng xám, “Mẫu thân, ngươi nói cái gì?”
“Đây là ý chỉ bệ hạ.” Thục Lam Phong nhắm hai mắt, trầm giọng nói.
Thục Vũ Chi chợt thấy cả người vô lực, co quắp ngồi dưới đất, Sơ thị của Thập Lục hoàng nữ?
Không phải xuất gia mà là đi làm Thập Lục hoàng nữ Sơ thị? Chủ phu cư nhiên căm ghét hắn như vậy? Thôi thôi, Sơ thị cùng xuất gia, hoặc là đi chết, đối với hắn mà nói đều không có khác nhau, nếu túi da này đối với Thục gia còn có tác dụng, vậy hắn liền tận một phần tâm cuối cùng này đi, “Mẫu thân…” Trên mặt tái nhợt hiện lên một vệt cười nhạt, thê mỹ như tà dương, “Nếu là ý chỉ bệ hạ, hài nhi tuân mệnh là được.”
“Vũ nhi…” Thục Lam Phong sững sờ, “Ngươi…”
“Kháng chỉ không tuân chính là tội tru di cửu tộc, hài nhi không thể bởi vì bản thân thân mà liên lụy Thục gia cửu tộc.” Thục Vũ Chi nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân không nên lo lắng, Thập Lục hoàng nữ chính là người hoàng gia, bệ hạ có thể ban ân này, đối với hài nhi đã là đại hỉ sự, mẫu thân nên cao hứng mới đúng.”
Thục Lam Phong đột nhiên cảm giác thấy cả người không khỏe, cuống quít đứng lên, xoay người, hai tay nắm chặt, “Ngày mai cung thị giáo dục trong cung vào phủ, ngày tháng xuất môn cùng Dung nhi giống nhau, đều là ngày mùng 5 tháng 12, tuy rằng ngày tháng gấp gáp, thế nhưng nên làm mẫu thân đều sẽ an bài, ngươi không nên lo lắng, chỉ cần cố gắng cùng cung thị học tập liền có thể… Ta còn có việc, đi trước.”
Nói xong, lúng túng muốn tông cửa xông ra.
Thục Vũ Chi chậm rãi đứng dậy, cúi người đem Thục Thanh cả người vô lực ngồi sập xuống đất nâng dậy, “Cha nuôi, dưới đất lạnh, ngươi đứng lên đi.”
Thục Thanh nắm tay Thục Vũ Chi một cái, nước mắt tràn mi mà ra, “Công tử… Công tử đáng thương của ta… Ông trời tại sao có thể tàn nhẫn như vậy…”
“Cha nuôi…” Thục Vũ Chi nặn ra tia cười, “Bệ hạ đây là ân sủng, làm sao có thể nói ông trời bất công đây? Cha nuôi, lời này chớ nói lại.”
“Công tử…”
Thục Vũ Chi đi trở về nhuyễn tháp, cầm lấy chiếc áo mới kia, “Xem ra áo này không đưa được rồi, cha nuôi ngươi giúp ta tìm cái rương, thu cẩn thận đi.” Nói xong, hướng về nội thất đi, “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thục Thanh che miệng, chỉ sợ chính mình khóc lên sẽ làm tiểu chủ nhân càng thêm khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.