Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 20: Dự tiệc Thục gia (hạ)




Tuyết Noãn Tịch vừa vào Phẩm Mai các, liền thấy Thục Vũ Dung một thân xiêm y hoa lệ, bị một đám quý công tử ‘chúng tinh củng nguyệt’*, một mặt kiêu ngạo cùng hung hăng.
*Chúng tinh củng nguyệt: Được mọi người vây quanh, nịnh nọt, khen ngợi, lấy lòng.
Lục nhi thấp giọng nói: “Cũng chỉ là chính quân Cửu hoàng nữ thôi, làm sao Thục gia tam công tử này liền tùy tiện như vậy.”
Tuyết Noãn Tịch chê cười nói: “Lục nhi ngươi vậy cũng không hiểu, người ta coi chính mình là Phượng hậu tương lai, tự nhiên hung hăng.”
“Nô thị xem Thục gia tam công tử này cũng chỉ xuất thân tốt chút, còn lại đều đuổi không được Thục gia đại công tử kia.” Lục nhi nói.
Tuyết Noãn Tịch lườm hắn một cái, “Làm sao? Mới thấy một chút liền hướng hắn?”
“Nô thị là hướng về chủ nhân.” Lục nhi có ý riêng nói, chủ tử của hắn là dao khẩu – đậu hũ tâm*, không cho Thục gia đại công tử đi vào là vì không muốn hắn chịu nhục thôi.
*Dao khẩu – đậu hũ tâm: câu này tương tự như câu ‘khẩu thị tâm phi’, ‘khẩu xà tâm phật’, là người trong ngoài khác nhau, tuy nói lời lẽ không tốt nhưng thực ra là người tốt bụng, dễ mềm lòng.
Tuyết Noãn Tịch quát khẽ nói: “Lắm miệng.”
“Dạ.” Lục nhi nhu thuận đáp lại.
Tuyết Noãn Tịch vẻ mặt liễm liễm: “Mẫu thân nói rồi, ta gần nhất tốt nhất kiềm chế lại, ngươi cũng không nên cho chủ tử nhà ngươi thêm phiền toái, biết không?”
“Nô thị biết.” Lục nhi nói.
Tuyết Noãn Tịch tìm một vị trí ngồi xuống, “Trước không phải bệ hạ thưởng mẫu thân một nhánh nhân sâm ngàn năm sao? Quay về ngươi đi kho hàng tìm đến đưa cho Thục Vũ Chi kia.”
Lục nhi sững sờ: “Công tử, kia gia chủ tặng người…”
“Mẫu thân nếu cho ta, vậy chính là của ta, ta thích đưa cho ai sẽ đưa cho người đó.” Tuyết Noãn Tịch suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Đúng rồi, phải đích thân đưa tới, tránh để Thục gia chính quân kia tham.”
“Dạ.”
“Tuyết ca ca, làm sao hiện tại mới đến, ta chờ thật sốt ruột a.” Lúc này, trong đám người, Thục Vũ Dung rốt cục phát hiện hắn, cười hì hì đi tới, “Ta còn tưởng rằng ngươi không đến.”
Tuyết Noãn Tịch đứng dậy, mỉm cười nói: “Vốn không nghĩ đến, có điều gần nhất có chút tẻ nhạt, suy nghĩ một chút vẫn đến tham gia trò vui, Lục nhi, đem lễ vật đưa lên.”
Lục nhi lĩnh mệnh, từ trong ngực móc ra một hộp gỗ nhỏ, to bằng bàn tay.
Thục Vũ Dung vừa thấy, nụ cười cứng đờ, “Tuyết ca ca có thể đến, đệ đệ đã rất cao hứng, còn cần lễ vật gì a, Tuyết ca ca vẫn chính mình giữ đi.”
Tuyết Noãn Tịch mặt không biến sắc cầm lấy hộp gỗ mở ra, bên trong chứa một viên đại dạ minh châu to bằng trứng gà, tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Thục Vũ Dung hai mắt sáng ngời, ở Đại Chu, dạ minh châu là kỳ vật cực hiếm thấy, dạ minh châu giống như vậy e sợ chỉ có trong cung mới có.
Các công tử xung quanh đều phát sinh tiếng than thở.
Tuyết Noãn Tịch mỉm cười nói: “Đây là bệ hạ mấy năm trước thưởng cho mẫu thân, sau đó mẫu thân lại đưa cho ta, dạ minh châu này tuy rằng không lớn, nhưng ban đêm cực kỳ minh lượng (sáng), so với ánh nến tốt hơn nhiều.”
Thục Vũ Dung đầy mặt ý cười: “Cái kia đệ đệ liền cảm tạ…”
“Có điều nếu Vũ Dung đệ đệ không thích, kia bổn công tử cũng không miễn cưỡng.” Tuyết Noãn Tịch ngắt lời hắn, khép hộp gỗ lại, giao trở lại trong tay Lục nhi, “Sau khi trở về, ta lại để hạ nhân cho đệ đệ đưa một đại lễ vật khác.” (Sally: haha anh quá hắc a)
Chê bé? Bổn công tử còn không muốn cho ngươi a!
Thục Vũ Dung trơ mắt mà nhìn Lục nhi đem dạ minh châu cất đi, sắc mặt phi thường không tốt.
“Ai nha, thục đệ đệ đây là làm sao? Có phải là cảm lạnh?” Tuyết Noãn Tịch giả vờ kinh ngạc nói, “Thục đệ đệ còn mấy ngày nữa liền gả đi, nếu như vào lúc này bị bệnh liền không tốt.”
Thục Vũ Dung đáy lòng đại hận, nhưng không thể biểu hiện ra, càng không thể phát tác, ở trong kinh thành, có hai nam tử hắn là không thể đắc tội, một là con trai trưởng Tả tướng _ Thủy Mặc Tiếu, một chính là người trước mắt, trưởng tử Tuyết đế sư.
Hảo Tuyết Noãn Tịch ngươi, bổn công tử liền không tin cả đời cũng trị không được ngươi!
Chờ bổn công tử thành Phượng hậu triều Đại Chu, người thứ nhất muốn thu thập chính là ngươi, con trai trưởng đế sư!
Hắn cắn răng, nuốt xuống khẩu khí trong ngực kia, đoan trang cười nói: “Cảm ơn Tuyết ca ca lo lắng, đệ đệ không có chuyện gì.”
“Vậy thì tốt.” Tuyết Noãn Tịch làm ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Thục Vũ Dung đáy mắt xẹt qua một vệt ác ý, “Đệ đệ mấy ngày nữa liền gả đi, không biết ca ca lúc nào đại hỉ? A, đệ đệ tựa hồ nghe nói, ca ca qua năm liền thập thất (17).” Một lão nam tử, hắn liền không tin hắn ta còn có thể tìm thê chủ tốt! Mặc dù hắn thật sự tìm được, cũng tuyệt đối không so được thân phận Phượng hậu cao quý, đến lúc đó, hắn ngược lại muốn xem xem hắn ta còn có thể tùy tiện nữa hay không.
“Đệ đệ nói đúng lắm.” Tuyết Noãn Tịch khổ não nói: “Này đều do mẫu thân, đông tìm tây tìm, đều không tìm được người thích hợp, không thể làm gì khác hơn là buông tha.”
Thục Vũ Dung nham hiểm cười nói: “Đó cũng không tốt, nếu như quá tuổi, ca ca e sợ muốn tìm nữ tử tốt liền khó khăn.”
“Đệ đệ nói cũng phải.” Tuyết Noãn Tịch nghiêm túc nói: “Ta cũng từng cùng mẫu thân nói qua, để cho nàng tùy tiện tìm cho ta một người là tốt rồi, nhưng mẫu thân lại nói, nàng muốn tìm cho ta thê chủ tốt, ở trong kinh thành không tìm được, liền đi ra ngoài tìm, cho dù tìm khắp cả Đại Chu, cũng nhất định phải tìm tới, nàng nói, nhi tử Tuyết Thiên Tỉnh chỉ có thể phối nữ tử tốt nhất trên đời!”
Thục Vũ Dung hoàn toàn biến sắc, cái gì nữ tử tốt nhất trên đời? Trên đời, nữ tử tốt nhất không phải là thê chủ tương lai của hắn sao? Không phải thái nữ tương lai, Đại Chu hoàng đế tương lai sao? Lẽ nào Tuyết Noãn Tịch này muốn cùng hắn tranh vị trí Phượng hậu? Tuyết đế sư bây giờ rất được bệ hạ tin cậy, nếu như nàng cùng bệ hạ nói ra, Tuyết Noãn Tịch thật sự liền đoạt vị trí của hắn?
“Ai nha, thục đệ đệ đây là làm sao? Sắc mặt lại không tốt?” Tuyết Noãn Tịch nhịn cười, một mặt lo lắng nói.
Lục nhi cũng ở một bên nín cười, công tử càng ngày càng độc, e sợ Thục gia tam công tử này, sau này có thể lo lắng không yên a.
Tuyết Noãn Tịch tốt bụng mà nhắc nhở: “Ta xem thục đệ đệ là thật sự bị bệnh, vẫn nhanh đi thỉnh thái y đi, nếu như làm lỡ mấy ngày sau đại hôn liền không tốt.”
Thục Vũ Dung vừa nghe, nhất thời đánh một cái giật mình, bỗng nhiên đẩy tiểu thị đỡ hắn ra: “Bổn công tử không có chuyện gì!”
Chúng quý công tử bị hắn làm cho khiếp sợ, sửng sốt.
Tuyết đang dần tan ra dưới ánh nắng ấm áp, một người thản nhiên đi tới, là tiểu thị thiếp thân của Thủy Mặc Tiếu, suy nghĩ một chút, Tuyết Noãn Tịch liền ấn xuống ý nghĩ tiếp tục gây xích mích, đối với Lục nhi nháy mắt.
Lục nhi hiểu rõ, tiến lên đối với tiểu thị mới tiến vào hỏi: “Văn Thanh ca ca, ngươi làm sao một người đến a?”
Văn Thanh quay hướng Lục nhi gật gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó đi tới trước mặt Thục Vũ Dung, thi lễ một cái, nghiêm túc nói: “Thục công tử, công tử nhà ta có một câu muốn Nô thị chuyển cáo Thục công tử.”
Thục Vũ Dung cắn răng, nói: “Nói cái gì?”
“Công tử nhà ta nói, chỉ là lập gia đình mà thôi, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy? Tùy tiện vô lễ như vậy quả thực mất hết mặt mũi đại gia công tử, bổn công tử không rảnh tới tham gia những tiệc rượu không ra gì này, Thục công tử tự lo lấy đi.” Văn Thanh từng chữ từng chữ nói.
Thục Vũ Dung tức giận sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tuyết Noãn Tịch thiêu mi, hắn coi chính mình đủ không nể mặt Thục Vũ Dung, không nghĩ tới cùng Thủy Mặc Tiếu này so thì hoàn toàn không là gì.
“Nô thị lời nói xong, xin cáo lui.” Văn Thanh nói xong, thi lễ một cái xoay người liền ly khai.
Hắn vừa đi, quý công tử ở đây liền bắt đầu náo động lên, ngươi một lời ta một lời lên tiếng phê phán Thủy Mặc Tiếu tùy tiện.
“Quá phận quá đáng, hắn cho rằng Thủy Mặc Tiếu hắn là người nào…”
“Đúng đấy, Thục công tử gả là Cửu hoàng nữ a!”
“… Người nào không biết bây giờ bệ hạ sủng ái nhất là Chiêu Hiền quý quân…”
“Cũng chỉ là con trai Tả tướng mà thôi, Thục công tử nhưng là cháu ngoại trai Chiêu Hiền quý quân!”
Tuyết Noãn Tịch tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, “Các vị ca ca đệ đệ lời này liền sai rồi.”
“Tuyết công tử nói cái gì?”
“Chúng ta làm sao sai rồi?”
Thục Vũ Dung thấy mọi người đều đứng về phía hắn, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, chỉ là vừa nghe Tuyết Noãn Tịch nói như vậy, mặt lại chìm xuống: “Tuyết ca ca, ngươi lời này là có ý gì?”
Tuyết Noãn Tịch thở dài, “Thủy công tử thận trọng như thế là có lý do, các vị ca ca đệ đệ cũng không nên quá mức chỉ trích hắn.”
“Có ý gì?” Thục Vũ Dung hận nói.
Tuyết Noãn Tịch mỉm cười nhìn hắn, “Ta từng nghe mẫu thân nói, Thủy công tử là nhân tuyển Phượng hậu tương lai bệ hạ định ra, thân phận cao quý như vậy, làm sao có thể không thận trọng đây?” Thục Vũ Dung không phải muốn làm Phượng hậu sao? Hắn liền phá huỷ mộng của hắn ta, nhìn hắn ta còn có thể hung hăng hay không?
Thục Vũ Dung nghe vậy, bỗng nhiên biến sắc, “Ngươi nói bậy!”
“Thục đệ đệ, ta cũng không dám nói bậy.” Tuyết Noãn Tịch nghiêm túc nói: “Đây chính là tội lớn, ta làm sao dám phạm?”
Thục Vũ Dung khác nào gặp sấm sét giữa trời quang, thân thể lảo đà lảo đảo, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.