Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi một bóng đen nho nhỏ rất nhanh chạy vào ven đường.
Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhẹ nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở trên, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình thì nó đang ở trên đường ăn xin, đứa nhỏ bé như vậy cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống.
Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao đã bị người dẫm qua nhưng đối với một người đã đói bụng vài ngày mà nói đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức đã không còn phân biệt được cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ nữa.
Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như đang sợ cái gì, sau đó thật cẩn thận đặt bánh bao lên miệng, cắn một cái.
“Nhìn xem! Nó đang ăn cái gì kìa!” Không biết ai kêu lên một tiếng, sau đó là âm thanh nối tiếp truyền đến, hướng thẳng đến nó câu kéo, một đoàn lớn bé trẻ con ăn mặc rách rưới chạy đến, cả lớn nhỏ cộng vào phải đến mười người.
Tên ăn mày sợ hãi lui về phía sau một bước, vùi đầu nhỏ vào trong thân mình.
“Giao thứ đó ra đây!” Cầm đầu là một đứa bé trai đầu trọc, chừng mười mấy tuổi, xem ra trong đám trẻ nhỏ, nó là lớn tuổi nhất, cũng rất có bộ dáng thủ lĩnh, đi theo sau hắn là đám trẻ nhỏ tầm gần tuổi nhau.
Thế giới này, ngay cả ăn mày cũng phân ra thứ bậc mạnh yếu cao thấp.
Đứa bé ăn mày lắc đầu, cầm thật chặt chiếc bánh bao giấu sau lưng, tuy tuổi nó còn nhỏ nhưng biết rõ nếu không ăn cái gì, nó nhất định sẽ bị đói chết.
“Không giao ra, tốt, đánh nó.” Đầu trọc cười lạnh nói, hàm răng cười nhếch lên khiến cho cơ mặt cũng co lại theo, cũng có thể giũ ra một tầng bụi đất, không biết đã mấy ngày nó không rửa mặt rồi.
Đứa bé ăn mày co rúm người lại, dường như việc này đã tập thành thói quen từ lâu, nó xiết chặt tay bảo vệ đầu mình, mong muốn làm vậy sẽ giảm đau đớn đi một chút.
Bởi vì, thật sự rất đau, rất đau.
Hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nó co thân thể mình thành khối nhỏ nhất, một tay vẫn nắm thật chặt, che chở cho đầu.
Từng nắm đấm hạ xuống, nó gắt gao cắn chặt môi mình, mặc cho quyền cước của bọn chúng đánh lên người lên mặt mình.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đột nhiên, một âm thanh cực kỳ dễ nghe truyền đến, ở cái địa phương này giống như tiếng suối trong cực kỳ sạch sẽ phát ra, đám trẻ con kia vừa nghe nhanh chóng chạy đi, ngay cả tên đầu trọc cũng chỉ hung hăng trợn mắt nhìn tiểu khất cái toàn thân phát run, nhổ xuống một bãi nước bọt, khẽ lầm bầm một câu, sẽ tìm mày tính sổ sau, rồi cũng nhanh chóng chạy đi theo những đứa khác.
Đứa bé ăn mày khẽ vụng trộm mở hai mắt ra, nhưng thân thể của nó theo bản năng chợt phát run, y phục trên người vốn rách rưới lại bị xé toang không ít, trên khuôn mặt đã có vài vệt xước chảy máu.
“Thật đáng thương, đau không?” Một đoàn bóng râm đến trước mặt nó thì dừng lại, nó ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt lại chưa kịp thích ứng với ánh sáng cảm thấy hơi đau xót một chút.
Người này đẹp quá, đây là cảm giác đầu tiên của nó, cho tới bây giờ nó cũng chưa từng gặp người nào đẹp hơn. Đây là một bé trai, không phải là một thanh niên mới đúng, con mắt ôn nhu dường như có thể nhỏ ra nước, hơn nữa còn là màu xanh da trời, gương mặt vô cùng tuấn mỹ lộ ra dưới ánh mặt trời, màu tóc cũng rất đặc biệt là màu vàng nhạt, còn có ngón tay thon dài, trắng bóc mềm mại.
“Vật nhỏ, đau không?” Người nọ vươn tay, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lực tay nhẹ nhàng làm nó có xúc động muốn rơi lệ.
“Không đau!” Âm thanh thật nhỏ, nó lắc đầu, tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người nào đối tốt với nó như vậy.
“A, nhóc con thật xinh đẹp.” Đột nhiên thiếu niên bật cười, con ngươi hắt lại ánh mặt trời trong trẻo như nước suối thật sạch sẽ, sợi tóc bay bay trên khuôn mặt, nó tựa như ngửi được một mùi hương đặc biệt dễ chịu, làm cho nó muốn đến gần rồi lại sợ hãi khi đến gần.