“Châu Châu.” Dư Dịch đẩy đống nữ sinh sang hai bên, chân giẫm lên mấy khối bánh ngọt bị rơi kia, cũng giẫm nát tâm mấy nữ sinh kia, hiện giờ cậu cũng không rảnh đi dỗ dành người khác, em gái quan trọng, vì vậy hình tượng vương tử luôn ôn nhu cười cũng toàn bộ bị phá hỏng.
Nói đùa gì vậy, em gái đương nhiên quan trọng hơn mặt mũi, cậu cũng lười diễn kịch.
“Châu Châu, em thế nào rồi?” Dư Dịch vội vàng đặt tay áp lên trán cô, bàn tay thật ấm áp đặt lên đầu hiện lên một mạt ấm áp nhàn nhạt, thậm chí, Dư Châu thấy ở trong mắt anh trai, không chút nào che giấu sự quan tâm.
Người anh trai này, có lẽ vẫn luôn rất yêu Dư Châu, chỉ là Dư Châu đã khiến cho anh ấy quá thất vọng rồi.
“Không có chuyện gì, em không phát sốt.” Tuy rất mập nhưng âm thanh của cô lại thập phần dễ nghe, cuối cùng cũng có thể tìm thêm một điều tương đối được trên người Dư Châu.
Cô kéo tay anh xuống, quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đang cực kì bị đả kích của Tả Tư Viêm.
“Anh, người như vậy về sau tốt nhất anh không nên ở cùng một chỗ.” Khóe môi Dư Châu hơi cong lên hàm ý rất rõ ràng, trên mặt ít đi một phần ngốc nghếch, dường như do nụ cười kia kéo xuống, lại tăng thêm sự khéo léo linh động không nói lên lời.
Dư Dịch vẫn ngơ ngác nhìn Dư Châu, hôm nay em ấy uống lộn thuốc sao, trước kia không phải em ấy luôn yêu quý quấn quýt lấy Tả Tư Viêm sao? Luôn Viêm ca ca này Viêm ca ca nọ, thậm chí còn không nhìn thấy người anh trai này bên cạnh ấy chứ. Nhưng là, hiện tại là sao, sao lại như vậy, cô vừa giẫm cậu ta, còn nói cậu không nên gần gũi cậu ta.
“Bởi vì, bệnh ngu ngốc sẽ lây.” Một câu, tuyệt đối khiến Dư Dịch, Tả Tư Viêm cùng đống nữ sinh bên cạnh thoáng cái cảm thấy như gặp phải quỷ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cúi đầu xuống, nhìn đồng phục bạch sắc trên người, đồng phục quý tộc. Có điều, cũng chỉ là như vậy.
“Anh, chúng ta đi thôi, em muốn lên lớp.”
Lần đầu tiên cô khoác tay Dư Dịch, ánh mắt thản nhiên không dấu vết quét qua ánh mắt ghen tỵ của những nữ sinh khác, nhìn thật kỹ đi, hảo hảo ghen ghét đi, ai bảo các cô không phải Dư Châu, ai bảo các cô không phải em gái anh ấy, cho nên, coi như béo, coi như xấu thì sao, quyền lợi này cũng chỉ có thể là quyền lợi của cô.
Cô lại quay đầu một chút, nhìn Tả Tư Viêm vẫn ngu ngơ đứng sững tại chỗ, tầm mắt chuyển từ khuôn mặt xuống chân anh ta, có lẽ là sưng rồi!
Cô cong khóe môi lên, Tả Tư Viêm tinh mắt nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt như muốn nói cậu thật ngu ngốc.
Thái dương Tả Tư Viêm giật liên hồi, cậu nhẫn nhìn trừng mắt nhìn Dư Châu, hận không thể nhìn đến đục được lỗ trên lưng cô, cô cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Khẽ nhấc chân mình lên, cậu nhíu chặt lông mày lại, có điều lại một mực không hừ ra tiếng.
Bàn Tử chết tiệt, thật sự đau chết cậu.
Con ngươi màu hổ phách lóe lên, cậu ngẩng đầu, nhìn người như hình vuông phía trước.
Dư Châu, thay đổi.