Có điều, thay đổi ở đâu, bây giờ cậu còn chưa đoán ra, nhưng Dư Châu vừa nãy quả thực không giống với Dư Châu trước kia, tuy nhiên, vẫn làm cho người khác ghét như vậy.
Dịch à, sao cậu lại đáng thương như vậy chứ, lại có một người em gái như vậy, cô nhóc ấy đúng là đã hủy cậu mà. Có điều, thù lần này, cậu cũng không bỏ qua đơn giản như vậy đâu, cậu, Tả Tư Viêm, từ trước đến này đều là người có thù tất báo, cậu mang thù đến chết, cho nên, Bàn Tử nhỏ, chờ, một cước gây thù này, cậu tuyệt đối không quên.
Bất chấp hình tượng vẫn duy trì phong độ bấy lâu, trước mắt mọi người, cậu chỉ có thể cà nhắc bước nhanh chân, đi lại như một con thỏ thiếu chân, lần này, mặt mũi của cậu đều theo cái chân bị ném đi rồi.
Tai họa lần này đúng là đáng xấu hổ, lại còn do Bàn Tử kia gây ra.
Dư Châu đi khỏi tầm mắt của mọi người, đột nhiên dừng lại, sau đó thả tay đang khoác tay Dư Dịch ra, cả người dường như phủ lên một tầng khoảng cách, cô rất không muốn thừa nhận. Vừa rồi hoàn toàn là lợi dụng Dư Dịch, dù sao anh trai cô cũng không mất tí thịt nào, hơn nữa, vừa rồi không phải cô cũng thuận tiện cứu luôn Dư Dịch sao, nếu không đám con gái kia chắc chắn sẽ bắt anh ấy ăn hết đống đồ ăn đó.
“Châu Châu, vừa rồi em nói gì cùng Viêm vậy, sao sắc mặt cậu ta lại khó coi như vậy?” Nói khó coi đúng là quá nhẹ nhàng rồi, khuôn mặt vừa nãy của Tả Tư Viêm, dùng từ đáng sợ cũng không ngoa.
Không có gì, Dư Châu cong môi cười, vẻ mặt Dư Dịch lộ rõ vẻ không tin tưởng.
“Em nói anh ta lớn lên thật đẹp trai!” Cô tùy tiện nói một câu, sau đó xem xét bốn phía ngôi trường này, trường học, thật sự là trường học, trường học từ trước đến nay chỉ ở trong giấc mơ của cô, thì ra, trường học có quang cảnh như vậy, quả thật không sai, ngoại trừ một số người làm cho người ta ghét, ví dụ như Tả Tư Viêm, đương nhiên còn tên dám dùng trái bóng xanh lam đập đầu Dư Châu, làm cho cô xuyên vào thân thể mập mạp đầy xấu hổ này, tên chết tiệt gì nhỉ, Kính Nguyệt Sâm, hẳn là vậy, có điều, đáng tiếc, cô không phải Dư Châu, cũng không háo sắc, hiện giờ chỉ hứng thú với đống thịt thừa làm sao giảm trên người.
Không thể tin đã trải qua hai kiếp, lại càng không tin được mình xuyên thành Bàn tử, bây giờ cô còn có thể bình tĩnh ngắm phong cảnh, thoạt trông, năng lực tiếp nhận của cô thật đúng là quá biến thái rồi.
“Châu Châu, phòng học gần đây, lát nữa tự mình đi lên, anh còn có chút việc, nhớ không được nói lung tung, nếu nhìn thấy Sâm, tốt nhất em nên trốn đi, mặc dù cậu ta đã đáp ứng anh không truy cứu chuyện lúc trước nhưng anh vẫn rất lo lắng.” Dư Dịch lải nhải không ngừng như một bà lão.
Dư Châu im lặng nghe, không khỏi giật giật khóe mắt, cô ngay cả Kính Nguyệt Sâm tròn méo thế nào cũng không biết, nói thế nào cũng vô dụng thôi.
Dư Dịch dường như cũng đang đến giai đoạn tuổi già thì phải, sao có thể dài dòng như vậy chứ. Phải biết rằng, trái cây ép chín sớm là trái không ngon, cô bây giờ chính là ví dụ điển hình đấy.
Dư Dịch đi khỏi, Dư Châu khoác cặp trên vai, cặp sách thật nhỏ, bên trong cũng chỉ có mấy cuốn, quả nhiên, là một thiên kim bao cỏ rỗng tuếch, có điều , cô cũng không hơn gì.
Cô nhàm chán liếc mắt nhìn, nơi kẻ có tiền đến trường quả nhiên khác biệt không biết cậy mấy khối gạch dưới đất này đi bán có thể bán được nhiều tiền không.
Nhìn xem, là loại gạch đá rất đáng tiền thì phải.
“Xem, cá Kình kìa, hôm nay cô ta tới đó, nghe nói bị Sâm học trưởng dùng quả cầu đập đầu cho ngu đi.”
Không phải ngốc, là mất đi. Cô cười lạnh.
“Ai, thật là, nhìn dáng người nó xem, thật đúng là đáng sợ, gấp hai lần tớ mất, không biết buổi tối ngủ trên giường có thể làm sập giường không?”
Thật có lỗi, cô đã làm sập chín cái. Cô nhàm chán đứng tựa vào gốc cây, dựa vào nó, cái cây này đủ chắc chắn rồi.
“Người như vậy mà cũng có thể là công chúa sao, còn là công chúa của Dư gia, thật là không công bằng mà.”
Trên đời này vốn làm gì có chuyện công bằng, là do số mệnh các người không tốt thôi. Cô xuyên qua mới là công chúa, đáng tiếc, dáng người có hơi mập tẹo. Không đúng, phải là quá mập mới đúng. Nhưng vừa béo vừa mập vừa xấu thì sao, cô là công chúa, coi như giống cá Kình cũng vẫn là công chúa cá Kình.