Cô thỏa mãn nở nụ cười, ý cười vui vẻ lại mang theo một loại địch ý khó nói: “Tôi là người có thù tất báo, cũng đừng coi tôi như Dư Châu trước kia, nếu tôi thích, dùng mông cũng đè chết được mấy người.” Cô nói vào bên tai nữ sinh kia, giống như một trận gió lạnh thổi qua, một điệu bộ tà ác, chiếc cằm lắc lư, làm cho đám nữ sinh như thấy ma quỷ, hơn nữa còn có kích thước khổng lồ.
Cô nàng oa một tiếng khóc rống lên, vội vàng chạy mất.
Đám người bên cạnh cũng chạy theo, dường như thực sự xem cô thành quái vật.
Quái vật, cô nhéo nhéo thịt trên mặt mình, quả nhiên, giống quái vật thật.
Thế giới, trở nên thanh tĩnh rất nhiều, bởi vì thiếu vắng một đống ruồi bọ, cho tới bây giờ cô vẫn không phải một người dễ nói chuyện, nếu ai dám đắc tội, vậy tuyệt đối đừng nghĩ bình yên ra đi, cô quả thực là người xấu mà.
Dư Châu, tôi đã chiếm thân thể của cô, như vậy, những khoản thiếu nợ của cô trước đây, tôi sẽ đòi lại toàn bộ giúp, bất kể là ai cũng vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua là cây chiếu vào mặt cô, khuôn mặt vốn mập mạp lại thêm một phần băng lãnh, ngay ánh mặt trời ấm áp cũng không làm ấm được lên chút nào.
Kỳ thật, không cần đoán cũng biết Dư Châu là hạng người gì, chính là điển hình của một bao cỏ đầu to óc nhỏ háo sắc, có điều, người như vậy, nội tâm cũng thực đơn thuần, cho nên, cô ấy có thể luôn vui vẻ mà sống.
Bởi vì,
Không biết lòng người hiểm ác ra sao, là chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Xoay người, cô tiếp tục bước đi, dù sao, ai cũng không biết, coi như tiêu hao mỡ thừa đi, chảy mồ hôi nhiều một chút, hy vọng giảm được nhiều mỡ thừa hơn.
Còn tiếp tục mập như vậy, cuộc sống không thể tiếp tục được, Dư Châu a Dư Châu, không biết trước kia cô trải qua thời gian thế nào, nếu như cô có thể tiếp tục sống thế này, thì tôi thực sự bội phục cô rồi.
Cô tự nghĩ như vậy cũng bật cười, đi trong trường học như vậy, lại là một khối hình vuông thể tích cực đại cực kỳ làm người khác chú ý.
“Dư Châu, Dư Châu.” Không biết ai đang gọi cái tên này, nghe cảm giác, dường như thường nghe thấy.
Quay người lại, thấy một cô gái tết tóc dài chạy tới chỗ cô, khuôn mặt thanh tú, hơn nữa quan trọng là, cô ấy đang gọi cô, trong trường học bàn về sức nặng mà nói, cô là đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất.
“Dư Châu, cậu đến rồi.” Cô gái nhỏ nhìn thấy cô thì thật vui mừng, còn luôn kéo lấy tay của cô, mềm mại như kẹo đường, có điều, trong mắt cô ấy cũng không có cái gì như là ghét bỏ, cho nên, bọn họ, chắc là bạn bè.
Chắc là bạn bè đi.
“Làm sao vậy, bạn bị đập nên choáng váng à, sao cả tớ cũng không nhận ra rồi?” Cô duỗi tay muốn sờ đầu Dư Châu, có điều, Dư Châu không có thói quen tiếp xúc cùng người lạ, lại càng không có loại tiếp xúc thân mật như thế, trực tiếp nghiêng đầu tránh tay cô ấy.
“Dư Châu, hôm nay bạn trở nên thật kỳ quái.” Cô gái nhìn tay mình, rồi kỳ quái nhìn chằm chằm Dư Châu, ánh mắt muốn tìm tòi gì đó. Dư Châu kinh hoảng ngáp vài cái tựa như buồn ngủ, trên môi lại cong lên một chút đầy tính toán.