Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 24: Cô đã đến đây




Dư Châu đột nhiên tiến về phía trước một bước, thân thể khổng lồ cũng lựa theo thế đó đổ ập xuống Gia Dật, mà Gia Dật bên cạnh không có gì bám víu cũng ngã xuống đất, Dư Châu nắm bắt cơ hội, duỗi phần thịt thừa ở chân của mình, đặt chuẩn chính giữa hai chân Gia Dật.
Phịch một tiếng, tất cả mọi người trừng mắt há hốc miệng nhìn một màn này.
Gia Dật chống tay ngồi trên đất, kính mắt rơi xuống dưới chân, cặp mắt kia lộ ra qủa nhiên vô cùng giống hai mắt của hồ ly.
“A, anh Đan Dật, anh muốn ngồi nói chuyện với Dư Châu sao, nói một tiếng là được không cần đụng tay chân đâu.” Dư Châu phía sau đột nhiên nói ra một câu như vậy thật làm cho người ta hộc máu mà.dien/’dan[lequydon.
Cô che kín mặt mình, thịt trên mặt thỉnh thoảng còn nhúc nhích rung động, quả thực giống như đang khóc.
Người xem nhìn trái ngó phải vẫn không rõ bọn họ đang làm cái gì.
“Anh.” Khóe miệng Đan Tương Tư co rút, mà thân thể Dư Châu cũng đang cúi xuống, mặt béo đặt bên cạnh tai Gia Dật, tư thế thân mật như vậy, khiến cho tất cả mọi người muốn nghiến răng nghiến lợi.
Cô thật sự quá mập, cho nên, động tác loại này cũng không được duy trì trong thời gian dài, cứ như vậy, cô bắt đầu cảm thấy hô hấp cũng khó khăn rồi.
Cô nhếch môi, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu tôi là anh, tôi tình nguyện quay đi tốt đẹp cũng không nguyện ý đi đụng vào một bức tường thịt, có điều hiển nhiên anh là loại thứ hai.”
Nói xong, cô bò dậy, không để ý đôi mắt phượng nghiêng nghiêng lóe lên tia sáng tỏ của Gia Dật, Dư Châu rũ rũ quần áo trên người, nặng nề bước về phía trước.
Gia Dật một mình ngồi đó nhìn bóng lưng Dư Châu, đôi mắt trầm xuống, thậm chí đã quên mình vẫn đang ngồi trên đất.
Dư Châu, dường như đã thay đổi, không còn là bộ dáng trước kia nữa, chẳng lẽ quả cầu lam đánh trúng khiến đầu con bé thông minh lên sao?
Cậu tùy ý đứng dậy, phủi bộ quần áo của mình, động tác tao nhã không có nửa phần chật vật.
“Anh, sao anh có thể như vậy với Dư Châu?” Đan Tương Tư trừng mắt nhìn Gia Dật, giống như cậu là tội nhân, Gia Dật chỉ có thể nhận lấy ánh nhìn tức giận của cô, kỳ thật, cậu mới bị oan được không. Bởi vì, cái gì cậu cũng chưa làm.
Nhưng mà, bây giờ cậu có nói ra, người khác cũng sẽ không tin tưởng, trong mắt tất cả mọi người, Dư Châu chính là một bao cỏ, đần đần lại đáng xấu hổ, nếu nói con bé ấy có tâm cơ, phỏng chừng mọi người sẵn sàng tin tưởng mặt trời mọc từ phía Tây còn hơn.
Có điều, đúng là thú vị mà, thật biết gây hứng thú.
Lấy di động từ trong túi xách ra, đi khỏi nơi đó, không chút nào để ý mọi người vẫn đang ngây ngốc nhìn.dien/dan’le,quydon
Đi tới cạnh một thân cây, cậu nâng mắt kính lên đeo vào như cũ, cảnh sắc trước mắt cũng không chút biến hóa. Vẫn như cũ nhìn tinh tường.
Đúng, mắt kính của cậu là kính không độ, thị lực của cậu vẫn tốt, chỉ là có thói quen che giấu mới đeo. Có lẽ, cũng là cậu cảm thấy như vậy đẹp trai hơn.
“Sâm, nói cho cậu một tin, con bé đã đến đây.”
Cậu nói chuyện rất lâu, một thời gian sau mới cúp điện thoại, dựa cả người mình lên cây.
Dư Châu a Dư Châu, lần sau gặp mặt, không biết em sẽ mang lại cho tôi chuyện gì nữa nhỉ, có điều, hy vọng đừng làm tôi quá thất vọng.
Đặt di động trong túi áo, khóe môi cậu nhếch lên, lại là bộ dáng một công tử ưu nhã.
Vô hại và ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.