Editor: Kinh Thuế
“Ồ, mau nhìn, Thẩm Vũ Âm kìa, đúng là đẹp như tiên nữ trong mộng, thánh thiện như thiên thần!” Bên cạnh nổi lên một hồi xôn xao, huyên náo đến tận trời.
Thật đúng là tiên nữ, Đan Tương Tư chép miệng, không tình nguyện nói, bốn phía cũng nổi lên vị chua nhàn nhạt, Gia Dật cầm tờ danh sách bên cạnh cũng nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật ra, cậu và Dư Dịch nhiều lúc đúng là đồng bệnh tương liên mà.
“Hử, tiên nữ hạ phàm?” Dư Châu lặp lại một câu, Đan Tương Tư ngồi cạnh dùng sức gật đầu, đúng vậy, tất cả mọi người đều nói vậy.
“Tiên nữ hạ phàm mà còn cần đi lại trên mặt đất sao?” Thanh âm Dư Châu lạnh nhạt lại truyền đi vô cùng rõ ràng, tuy trong này rất ồn nhưng người ngồi bên cạnh cô vẫn nghe được, khóe miệng Dư Dịch co rút lại, Tả Tư Viêm sém chút bị sặc nước miếng của chính mình, quay mặt đi đầy chật vật, con mắt hồ ly của Gia Dật nheo lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Dư Châu.
“Dư Châu, không thể nói như vậy?” Đan Tương Tư thoáng giật giật mái tóc mình, thật sự không biết phải nói gì, bây giờ có lúc cảm thấy mồmmiệng Dư Châu rất độc địa, còn độc hơn cả mồm anh trai cô, lời nói tuy có vẻ vô hại lại cực kỳ đả kích châm chọc người khác.
“Sao, tôi nói sai à?” Dư Châu quay đầu lại, quét mắt qua người bên cạnh, ngoại trừ Dư Châu và Đan Tương Tư, những người khác, đều không nhúc nhích.
“Dư Châu…” Đan Tương Tư còn muốn nói điều gì, nhưng, lập tức, dường như nhìn thấy điều gì, cô đứng bật dậy, con mắt mở to sáng rực lên.
Những người khác cũng hệt như vậy, nhất là nữ sinh, giống như sói phát hiện ra thịt, trong mắt phát ra ánh sáng xanh lè, nước miếng chảy ào ào.
Dư Châu vẫn bình thản ngồi trên ghế, bởi vì đất chật cô không đứng dậy nổi, huống chi, cô cũng lười phải đứng lên.
Ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước khán đài, một mảnh bạch sắc xuất hiện, Dư Dịch quay đầu, nhìn Dư Châu vẫn thờ ơ như bình thường, có lẽ cô đã thực sự quên, quên bọn họ, thậm chí, quên cả Sâm tử.Dien/dan’;lequydon.
Dư Châu không chút chú ý đến thần sắc phức tạp của Dư Dịch, cô vẫn nhìn chằm chằm mảnh bạch sắc đang ngày càng thêm rõ nét kia, sau đó là bông tai màu lam, chậm rãi, cô đứng dậy, hai mắt hiện lên mê mang mông lung, đáy mắt hiện rõ sự mờ mịt không hiểu, rồi đột nhiên, mắt cô chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt, thật chậm rãi rơi trên mặt.
Tâm tình Dư Dịch thoáng chốc thấp đến cực điểm, con bé khóc, cho tới bây giờ không thiếu lần nó khóc nhưng không khóc như thế này, chỉ là hai giọt lện, hai giọt, sau đó liền biến mất.
Cậu cảm thấy thật đau, là loại cảm giác đau đớn chưa từng có.
Vì sao có thể như vậy, cô quên Đan Dật cùng Viêm, nhưng có phải không hề quên Sâm tử?
Kính Nguyệt Sâm đã đi đến trên đài, nhìn thẳng từ phía sau, dáng người thon dài, ngũ quan dưới ánh đèn lộ ra cực kì tuấn mỹ cùng ưu nhã, bên môi luôn nở nụ cười ấm áp lòng người, tay áo giơ lên, dưới khủy tay lộ ra một chồng thư, thần sắc im lặng nhìn bao quát hết thảy, dường như cậu chính là vua chỗ này, ánh mắt lướt qua hết thảy, cũng không có khả năng trong mấy ngàn người nhìn liếc qua là có thể nhìn thấy Dư Châu rõ ràng được. Ánh mắt không hề dừng lại trên người ai.
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người tự do bỏ phiếu.” Cậu nói xong, thể hiện động tác theo đúng lễ nghi chuẩn mực, càng làm tiếng la hét phía dưới thêm chói tai.