“Mẹ.” Dư Châu mở miệng, nhìn thẳng đối diện với Hứa Nhu, hai người đàn ông còn lại cũng buông đũa trong tay xuống, bọn họ đã quen với động tác ăn cơm như dã thú vồ mồi của Dư Châu, có điều lần này đợi thật lâu cũng không thấy có động tác nào như vậy, tựa như thói quen đã hình thành nay mất đi đột nhiên thấy không quen.
“Làm sao vậy, Châu Châu?” Hứa Nhu vẻ mặt ôn hòa nhìn con gái. Tuy vậy, con gái hôm nay làm bà cảm thấy thật lạ, có lẽ tại con bé mới tỉnh dậy sau thời gian ngủ mê dài như vậy, bà tự an ủi mình.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết.” Dư Châu thản nhiên rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
“Làm sao vậy, mẹ ở đây.” Âm thanh Hứa Nhu phát ra càng thêm ôn nhu, làm cho người chồng như Dư Phẩm Thành bên cạnh vẻ mặt tối đen, đến tận bây giờ cũng chưa thấy bà ấy dịu dàng với ông như vậy lần nào.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ thích con vật nào vậy?” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, thần sắc nghiêm túc, tựa hồ làm cho người khác nhìn xuyên được qua thân thể này là một linh hồn rất kiên cường.
Dư Dịch lắc nhẹ đầu, sau đó xoa hai mắt của mình, cậu đang nhìn thấy cái gì vậy, sao có thể nhìn ra trên người em gái của mình loại khí chất riêng vậy, em gái cậu, cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?
Mà Hứa Nhu thật không ngờ con gái lại hỏi như vậy, cô suy đoán, khẽ nâng cằm lên, nụ cười cũng lan đến tân khóe mắt: “Châu Châu, sao con có thể quên vậy, mẹ thích nhất chính là heo.”
“Con xem bọn nó, thật đáng yêu, lỗ tai…”
Không đợi bà nói xong, phịch một tiếng, thân mình sừng sững như núi vậy mà té trên mặt đất, cô vô lực mở to hai mắt, quả nhiên, chính là…
Ông trời ơi, cô có thể không trở thành heo được không?
“Ha ha. Đột nhiên, trong nhà yên tĩnh lại truyền đến một tràng cười đáng sợ, Dư Dịch ôm bụng cười bò trên mặt đất, mà Dư Phẩm Thành tiếp tục bảo trì lạnh lùng, chỉ có điều nếu nhìn kỹ khóe miệng của ông cũng co rúm lại, lại không thể cười ra như mọi người, bây giờ ông đang phải nhẫn vô cùng khổ sở đó, thật sự rất vất vả.
Dư Châu bật ngồi dậy, tức tối nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông kia, lại quay sang nhìn Hứa Nhu vẫn đang không hiểu chuyện gì, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài, cô muốn giảm béo, tuyệt đối phải giảm.
Lắc la lắc lư bước đi, cô cảm thấy mình giống như con lật đật dị thường, chính là to hơn lật đật bình thường một chút. Dựa vào tường cố gắng hít thở, cô còn không dám dựa hết sức lực của mình lên tường, chỉ sợ lại giống như cái giường của cô, bị đè sập.
“Châu Châu.” Sau lưng có tiếng gọi cô, nửa ngày sau cô mới kịp phản ứng thì ra cậu ta đang gọi mình, chẳng qua cô vẫn chưa quen mình đã đổi tên.
Trư Trư, Cá Kình, tại sao lại đặt cho cô cái tên như con tinh tinh vậy.
Quay đầu lại, cô có thể cảm nhận đống thịt thừa đáng sợ trên mặt đang lay động, đều chen chúc nhau dồn lại giữa mặt, thật là thảm thương không muốn nhìn, từ trước đến nay cô đều chưa từng được làm Bàn Gia (người mập), nhưng cuộc sống của Bàn Gia mà như này thì thật đáng thương quá.
Cô mím chặt môi lại, nhìn thiếu niên ưu nhã tuấn mỹ tựa như ánh dương di chuyển, không biết khi nào đã đứng trước mặt cô, mà cô quả thực cũng không biết phải gọi thiếu niên này như thế nào.
Bởi vì, cô cũng không bỏ qua tia thất vọng, chán ghét lóe qua ánh mắt người con trai này, nữ lưu manh nổi danh nhất Thiên Phù tỉnh còn chưa có thói quen đi lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, mà ai biết, cái mông của hắn ta có thối hay không chứ.
Cho dù cô xuyên qua vào thân thể em gái cậu ta cũng vậy, có một anh trai như vậy, thật đúng là bi kịch cho Dư Châu mà. Đương nhiên, bây giờ là cô.
Một người xa lạ, cô cũng không cần phải tìm cách lấy lòng.