Editor: Kinh Thuế
“Dư Châu, sao dừng lại vậy?” Đan Tương Tư kỳ quái quay đầu nhìn, thấy được hai người đang đi tới, ánh mắt cô rạng rỡ hơn. Nhưng khuôn mặt lại có chút khó chịu.
“Sâm, Sâm học trưởng.” Thanh âm của cô mềm mại hơn rất nhiều, đối mặt trực tiếp với nam sinh mình thích theo phản xạ đều có chút ngại ngùng, Đan Tương Tư cũng không ngoại lệ, so với những người khác, cô chỉ là thuần khiết hơn một chút mà thôi.
“Tương Tư, chào em.” Kính Nguyệt Sâm hướng cô gật đầu nhẹ một cái, em gái của bạn thân, cũng có nhiều hơn một phần tình cảm, Thẩm Vũ Âm bên cạnh cậu thoáng cái thay đổi sắc mặt, dường như bất cứ chỗ nào, anh cũng luôn cười ôn hòa như vậy, nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, lại khiến cô có cảm giác thật xa lạ cùng khoảng cách cô không thể nào tới gần được.dien./danlequydon
Đan Tương Tư đưa hai tay ôm mặt, trong mắt đều đã biến thành trái tim hồng, cô thích nhất được Sâm học trưởng nói chào em, rất giống hoàng tử ôn nhu, lại càng giống hoàng tử trong mộng của cô.
Chỉ là, đáng tiếc hiện nay hoàng tử đã có công chúa, cô chỉ có thể đứng cạnh, thầm mến mà thôi. Đương nhiên, thầm mến của cô sớm đã trở thành trực tiếp biểu lộ rồi.
Kính Nguyệt Sâm nhẹ nhàng gật đầu chào cô lần nữa, đi qua các cô, khi đi ngang qua Dư Châu bước chân thoáng chậm lại, thầm đánh giá thân thể to béo của cô, hai người lướt qua góc áo chạm vào nhau, nhưng rất nhanh đã lướt qua như hai đường thẳng song song, thẳng tắp không có giao điểm.
Dư Châu luôn cúi đầu, cho tới bây giờ cô vẫn rất kiên cường, nhưng, mặc kệ cô kiên cường thế nào cũng vẫn có nhược điểm, mà nhược điểm của cô chính là.
Đột ngột ngẩng đầu lên, cô nhìn khuyên tai hình giọt nước màu lam bên tai người đó phản chiếu ánh sáng, dường như bao phủ cả người, làm cho người đó có một tầng ngăn cách với tất cả mọi người.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ người thiếu niên đã mỉm cười vô cùng ấm áp với cô, người dạy cho cô biết cần phải trở nên mạnh mẽ mới không bị bắt nạt, người thiếu niên đó, cô có thể đứng tại đây ngày hôm nay chính là nhờ một câu nói kia, cuộc sống trong quá khứ bất kể phát sinh chuyện gì, cũng có thể cắn răng đối mặt, bất kể khó khăn nào cũng thế.
Chỉ là, bây giờ cô đã mạnh mẽ rồi, nhưng vẫn rất cô đơn.
Đại ca ca, em phải làm sao mới có thể tiếp cận anh đây?
Đại ca ca, anh biết không? Anh cười lên thực sự rất giống ánh mặt trời, có điều, bây giờ anh lại ghét em như vậy, cực kỳ chán ghét, bây giờ, em phải làm sao?
Cô chớp chớp mắt, gió nhanh chóng hong khô ẩm ướt trong mắt cô, cô nhắm mắt lại, trong mắt tràn ngập tĩnh mịch, yên lặng vô cùng.
Ngồi lên xe, thật sự là ngoài ý muốn của mọi người, cô không còn dây dưa với Kính Nguyệt Sâm nữa, càng không đeo bám bất cứ người nào, chỉ yên tĩnh ngồi trong xe của mình, phía sau này, là nơi thuộc về riêng mình cô. Hướng mắt nhìn ra ngoài, nhìn đến Kính Nguyệt Sâm đang thân mật ôn nhu vuốt sợi tóc trên trán Thẩm Vũ Âm, cái loại thản nhiên ấm áp này lại khiến cho cô nói không nên lời, trong mắt là một mảnh rét lạnh.
Hạ tầm mắt xuống, thì ra, cho đến bây giờ anh ấy cũng không thay đổi, người thay đổi là cô, cô trở nên kiên cường rồi, mạnh mẽ rồi, biến thành xấu, cũng béo lên, càng thay đổi vẻ ngoài rồi.