Editor: Kinh Thuế
Cửa xe lại được mở ra, một bàn tay ấm áp đặt trên vai cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Dịch đang cực kỳ quan tâm nhìn cô, đây là quan tâm của một người anh với em gái mình.
“Em không sao.” Cô lắc đầu, tựa đầu sang một bên, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy mệt mỏi như vậy, nhưng, hôm nay quả thực vô cùng mệt mỏi, đến nói cũng không muốn nói nữa.
“Hôm nay em làm rất tốt, Dư Châu, Sâm tử là một người rất ôn hòa, nhưng cũng rất lạnh lùng, cậu ấy không đặt em trong lòng, sẽ không thích em, không cần tiếp tục dây dưa nữa, như vậy cũng chính là buông tha cho bản thân. Anh tin tưởng, sẽ có một người thực sự hiểu Dư Châu của chúng ta xuất hiện, chỉ thích em, cũng sẽ hiểu em.” Cậu nhẹ nhàng xoa tóc cô, khuôn mặt mập mạp nhẵn nhụi sáng bóng, kì thực đáng yêu vô cùng.
Tuy những lời này rất tàn nhẫn nhưng, cậu vẫn lựa chọn nói, trước kai cậu đã từng nói, nhưng Dư Châu luôn không để vào tai, về sau cậu cũng không nói nữa, nhưng với Dư Châu bây giờ, cậu lại nói lại, không biết vì sao, cậu cảm thấy cô đã thay đổi hoàn toàn, tựa như một người em gái khác.dien/danlequydon
“Dạ.” Dư Châu chậm rãi gật đầu một cái, chỉ là trong nháy mắt gật đầu, không ai biết trong mắt cô đã che giấu bao khổ sở chua xót.
Không thích, cũng sẽ không yêu mến, không thể đi dây dưa, đại ca ca, anh cũng nghĩ như vậy sao?
Cô đặt tay trên cửa sổ, thủy tinh mang theo nhiệt độ mắt lạnh, chỉ là cô cảm thấy có chút lạnh, cũng như tâm cô đang lạnh dần, cô chống tay, nhìn hai người ngoài kia, bên môi dâng lên, lại mang theo chút khổ sở không ai hiểu.
Kính Nguyệt Sâm cảm nhận được một tầm mắt lỳ lạ, dường như là đè nén rất nhiều bi thương, cậu nhíu lông mày, thu hồi ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Vũ Âm, liếc sang chiếc xe kia, đấy mắt hiện lên gợi sóng, rất nhanh biến mất lại quay đầu nhìn xuống Thẩm Vũ Âm, trên mặt mang theo ôn nhu nồng đậm.
Dư Châu, rất thú vị.
“Tôi có một dự cảm không tốt.” Tả Tư Viêm đùa nghịch ngón tay chính mình, đứng một bên cùng Gia Dật, trên mặt hai người cũng thể hiện rõ sự trầm trọng, đây là cảm giác bọn họ chưa từng phải trải qua.
“Đúng vậy.” Gia Dật nhìn chiếc xe kia đầy phức tạp, con bé kia không còn là Tiểu Trư hài hước nữa rồi, bây giờ khiến bọn cậu cảm thấy cực kỳ xa lạ, cũng không còn chú ý như trước. Kỳ thật, cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của bọn cậu, đã trở thành thói quen, không thể sửa đổi.
Không có ai biết, bọn họ cười cô, nhưng cũng tìm được sự vui vẻ, bọn họ chán ghét cô, nhưng cũng cực kỳ thương xót cô.