Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 6: Tình thân chân thực




“Sao vậy, cả ngày hôm nay đều không nói chuyện với anh thế?” Dư Dịch vươn tay, theo thói quen muốn vuốt tóc Dư Châu, thật ra, muốn nói đến ưu điểm trên người Dư Châu chắc chỉ có ưu điểm này, mái tóc cô giống mẹ, mềm mại nhẹ nhàng từng sợi tóc nâu nhạt óng mượt, cực kỳ xinh đẹp, miễn là, miễn là cô không béo thì tốt rồi, ít nhất cũng có chỗ đáng yêu.
“Anh.” Dư Châu lạnh lùng liếc qua cậu ta, anh trai thế này, có còn không bằng không có còn hơn. Từ đầu tới chân cậu ta đều thể hiện sự cười nhạo cô em gái này, loại người không có nhân nghĩa như vậy, cô không có hứng thú.
“Châu Châu, anh biết em đang giận anh.” Dư Dịch tựa vào tường giống Dư Châu, hai chân thon dài gác lên nhau, bọn họ đứng cạnh một chỗ, thật giống như người đẹp và con cóc ghẻ, đương nhiên người đẹp là Dư Dịch, mà Dư Châu chỉ có thể uất ức chính mình trở thành con vật kia.
“Châu Châu, em phải nhớ, bất kể hiện tại anh như thế nào cũng đều là muốn tốt cho em, bởi vì em chính là em gái của anh.” Dư Dịch thở dài một tiếng, tựa đầu vào tường. Cậu không thể lựa chọn cha mẹ mình, đương nhiên cũng không thể lựa chọn em gái mình.
Mặc kệ là yêu mến hay ghét bỏ, cũng vẫn là em gái cậu.
“Kính Nguyệt Sâm không phải người em có thể gần gũi, còn có Tư Viêm lại càng không phải, Châu Châu, nghe lời anh, sau này đừng cố lại gần bọn họ nữa, cách bọn họ xa một chút.”
Cậu xoay người nhẹ nhàng xoa mái tóc Dư Châu, lần đầu tiên trong mắt hiện lên một loại yêu thương, là yêu mến chỉ có ở người thân với nhau. Dư Châu thấy sửng sốt đến thất thần, cho tới nay cô cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trước kia, cô chỉ biết cố gắng để chính mình làm sao trở nên mạnh mẽ. Mà bây giờ, cô lại có cảm giác yếu đuối cảm động.
Cút đi cái cảm động! Dư Châu trừng mắt nhìn Dư Dịch.
Con mắt vốn tròn híp lại thành một đường thẳng, cố cho giống mấy phần hung ác.
“Lại cáu kỉnh rồi, Tiểu Trư.” Cậu gọi nhũ danh hồi nhỏ của Dư Châu. Trước kia em gái rất đáng yêu, thân hình tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, quả thực vô cùng đáng yêu, cũng được rất nhiều người yêu quý, tiếc là càng lớn lại càng, ai, thật xin lỗi cha mẹ, có lẽ toàn bộ dinh dưỡng đều được cô tích cóp lại hết, cho nên bây giờ mới như vậy chăng.
Tiểu Trư, tuyệt đối không phải gọi Tiểu Châu, trên mặt Dư Châu nhanh chóng xuất hiện ba đường hắc tuyến.
“Không được gọi em là Tiểu Trư!” Có lẽ thân thể này vẫn còn xót lại chút kí ức, cô đối với người thanh niên này, có một loại cảm giác như là, người thân, chính là cảm giác người một nhà.
Cho nên, cậu ta không làm cho cô tức giận thật sự được.
“Được rồi, không phải Tiểu Trư, phải gọi là Đại Trư rồi.” Dư Dịch thấy cô nói chuyện, cảm thấy yên tâm, ngón tay nhẹ nhàng xoa băng vải trên trán Dư Châu, lại khe khẽ thở dài, Sâm à, cậu ta đúng là hận quá rồi, đánh cho em gái cậu vỡ đầu choáng váng, hiện tại cả người lúc nào cũng ngơ ngác ngốc nghếch, mặc dù, con bé vốn cũng không phản ứng nhanh nhẹn gì, có lẽ mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, Bác sĩ đã nói qua, đầu của cô không có vấn đề gì, cậu cũng không hy vọng em gái mình có thể trở nên thông minh, không bị đánh cho đần độn là tốt rồi.
Mà Dư Châu nhìn Dư Dịch hết thở dài lại lắc đầu, chậm rãi đứng thẳng người lên, đi thẳng ra ngoài cửa, cô muốn đi lại trên đường nhiều một chút, nếu muốn giảm béo cần phải vận động nhiều hơn, cho nên cô muốn từ từ thực hiện, mấy chục cân thịt này, tăng lên thì dễ chứ giảm xuống mới khó.
Dư Dịch vẫn đang trầm tư suy nghĩ, tới tận nửa ngày sau, cậu cúi đầu mới nhận ra bên cạnh đã không còn ai.
Đứa em gái này khi nào thì đi lại nhanh như vậy. Nụ cười trên khóe môi cậu khẽ nhếch lên, cô em gái này hôm nay có cảm giác thú vị hơn nhiều.
Cậu đứng thẳng lên, thời gian dựa vào tường quá lâu khiến cổ cậu thật mỏi. Ngày mai còn phải đến trường nữa, xoa trán vuốt mi tâm, Châu Châu thì tốt rồi có mẹ chiều chuộng lên tận trời. Cậu mới là người phải lo lắng đây.
Chỗ trường học, ngày mai, cậu muốn…..
Nghĩ đến, đầu cậu lại đau muốn chết.
Sâm còn chưa nguôi giận, người này giận dỗi cũng quá lâu rồi, không phải Châu Châu chỉ nói lỡ một câu thôi sao, thời gian dài như vậy vẫn chưa nguôi giận sao?
Chả lẽ cậu ta không biết, giận dỗi càng lâu càng dễ bị chứng xơ cứng động mạch, dễ biến chứng thành bệnh người già sao, cho dù tuổi câu ta còn trẻ.
Dư Châu ôm bụng mình, hung hăng nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh ngọt đựng trong tủ kia, có phải thân thể này đều tự động chảy nước miếng với đồ ăn không vậy, sao có thể háu ăn tới dạng này, quả thực là làm người không có tiền đồ mà. Chính cô cũng tự thấy không đói bụng, thời điểm lúc trước phải chịu đói cũng không như vậy, đói đến toàn thân đều đau nhức, hận không thể chết để quên đi cảm giác đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.