“Cậu nhất định phải tham gia, bởi vì, cậu sẽ là đế lót cho Tiểu Âm của tôi.” Âm thanh cực kì nhu hòa lại khiến cho Dư Châu trong thoáng chốc nghe được thay đổi sắc mặt.
Thì ra, đây mới là nguyên nhân, hóa ra, cô hữu dụng với anh như vậy.
Cả người đứng thẳng lại, Kính Nguyệt Sâm nắm chặt tay Thẩm Vũ Âm đi lướt qua cô, cơn gió lướt qua khiến góc áo của họ khẽ bay lên, rồi rơi xuống, trong phòng học, chỉ còn một mình Dư Châu, rất lâu, cuối cùng cô chớp nhẹ một cái như muốn cuốn trôi toàn bộ nặng nề trong mắt đi, từ từ đi tới bàn học của mình.
Cầm chặt túi sách của mình, chỉ là, bang, tay cô cứ như vậy run lên, sách rơi xuống đất, khó khăn khom người xuống đất nhặt sách lên, chỉ động tác đơn giản như vậy nhưng đối với thân thể cô lại là cực kì mệt nhọc khó khăn.
Cuối cùng, khi đã nhặt được sách thì một giọt nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống, rất nhanh vỡ tan trong không khí.
Dư Châu ngẩng đầu, vẫn là khuôn mặt mập mạp như cũ, không thể nhìn rõ ra được biểu tình gì, những ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu sáng trên người cô, mang theo màu sáng trong suốt, cô quay đầu, đột nhiên mở to hai mắt, không ai thấy được, trong khoảnh khắc đó mọi ánh sáng rực rỡ trên thế gian đều hội tụ trong mắt cô, xinh đẹp mỹ lệ đến rung động tâm can bất kì ai.
Cô khoác túi sách bước ra khỏi phòng học, hành lang bên ngoài không có một người nào, có lẽ đều đã đi báo danh, cô cũng cần phải suy nghĩ xem sẽ tham gia môn nào đây, hình vuông, hình chữ nhật, vẫn là cái hình gì không, có điều, Kính Nguyệt Sâm muốn cô làm nền cho Thẩm Vũ Âm mà, cho nên, cô phải tham gia thi cái gì không phải do cô chọn rồi.
Thở dài một tiếng, cô hiếm khi nào phải trả nợ nha.
Ngồi trên xe chạy, thật ra, nói là bò có thể chính xác hơn, ngày nào cũng như vậy, có điều, cô cũng đã quen rồi, thịt nhiều, nên may mà da mặt cũng đủ dày theo. Không chấp nhận, có thể làm gì đây, muốn cô khóc lóc hay không đi học nữa, hay là tiếp tục cuộc sống của một chú heo.
Những điều này đều không phải là điều cô muốn, cô muốn sống theo ý mình, cho dù là quá khứ hay hiện tại cũng vậy.
“Anh, em muốn tham gia thi đấu thể dục.” Dư Châu nhìn sang Dư Dịch, nói ra suy nghĩ của mình, cô biết những lời này không khác gì bom dội, trực tiếp nổ chết Dư Dịch.
Bất luận là tham gia môn thi đấu nào, đối với cô đều vô cùng khó khăn, một không sở trường, hai là hình thể cản trở, ba là sức khỏe của bản thân, cô như vậy, bình thường cũng chỉ đi lại một chút trên đường thôi, nói theo kiểu mơ ngủ thì, cùng lắm cô có thể làm cổ động viên, để cô tham gia thi đấu, thà tìm một đám heo tới nhảy múa còn dễ dàng hơn, tuy nói như vậy thật xúc phạm cô nhưng, sự thật, nhiều khi chính là đắng cay như vậy đấy.
Cô không phù hợp, thật sự vô cùng vô cùng không thích hợp.
Một người hơn trăm cân, bạn muốn cho cô ấy đi tham gia thi cái gì, chạy, cô chạy có khác gì dậm chân tại chỗ đâu, nhảy sao, bước nhấc được chân lên đã tốt lắm rồi, bơi lội, có lẽ nước chưa đủ nâng cô nổi đâu, chơi bóng sao, quả bóng chắc chắn sẽ luôn chạy trước cô ấy, thể thao thì, có quần áo cho cô sao, dáng người như vậy mà đứng trên khán đài, chỉ sợ sẽ bị nhầm thành linh vật mất. Truуện chính ở # tr umtruуen﹒VN #
Một đôi tay ấm áp đặt trên trán cô, có điều, không thấy đầu nó nóng, chắc chắn không phải sốt cao, nói vậy, em gái cậu đang hết sức bình thường còn cậu cũng không phải đang nằm mơ.
“Châu Châu, anh không đồng ý.” Dư Dịch phủ quyết ngay, cậu tuyệt không đồng ý để cô đi làm chuyện như vậy, đây không phải muốn mạng của nó sao, bất kể vì nguyên nhân gì cậu cũng sẽ không đồng ý.
Cậu không đồng ý, tuyệt đối không.
“Anh, em muốn tham gia, em quyết định rồi.” Bàn về cố chấp, so với Dư Dịch, Dư Châu bây giờ cố chấp hơn không ít, tựa như thể trọng của cô bây giờ vậy, một khi đã quyết định chuyện gì, vậy, tuyệt sẽ không thay đổi.
“Châu Châu, đây không phải là chạy bộ trong nhà, mọi người sao có thể để em làm bừa, trong trường học có rất nhiều người để ý.” Dư Dịch xoa bóp trán mình, thật sự không muốn nói ra những lời đả kích em gái, tuy trong trường bây giờ mọi người đều có cái nhìn mới về cô, nhưng cô thật sự lại muốn mọi người chế nhạo lần nữa sao?