“Lão đại.” Trình Vũ nghiêm mặt lại, đứng trước mặt Dư Châu.
Sau đó, xoay người lại, giống như bọn Dư Dịch trước đó, ngồi xổm xuống.
“Lão đại, tôi vẫn luôn muốn làm được gì đó cho cậu, tôi vẫn cho là chính mình không đủ dũng cảm, tính cách lại nhu nhược, dù gặp phải nguy hiểm
cũng chỉ biết bỏ trốn, ngay cả việc yêu mến một người cũng không dám cho người ta biết.”
“Tôi muốn mạnh mẽ hơn, không cần tiếp tục yếu
đuối nữa, cho nên có thể cho tôi một cơ hội không, cho tôi một cơ hội
thử thay đổi được không, lão đại, tôi không yếu đuối như con gái, tôi là một người con trai, hàng thật giá thật.”
“Chuyện những bạn học
khác làm được tôi cũng muốn làm. Tôi muốn để cho tất cả mọi người thấy,
cả Tiểu Âm nữa.” Cậu ta cười ngốc nghếch, có chút ngại ngùng nhưng không chút nữ tính.
Cậu còn muốn nói thêm gì đó, trên người đột nhiên
cảm thấy một sức nặng cực kì lớn, cậu lớn đến như vậy cũng chưa từng
chịu qua sức nặng nào thế này, nhưng lại khiến khóe môi cậu không kìm
được cong lên thật lớn. Quay đầu lại, nhìn thấy Tả Tư Viêm cười, dĩ
nhiên lại là nụ cười khen ngợi, cậu mỉm cười, chiếc kính trượt xuống
mũi, rõ ràng không có gió thổi qua vẫn khiến mắt cậu mông lung chua xót.
Làm rất tốt, Trình Vũ, cuối cùng cậu đã bước được bước đi đầu tiên, cho
nên, nhất định phải cố gắng lên, vì lão đại, vì Tiểu Âm, cũng là vì
chính mình, cậu tự cổ vũ cho mình, cắn răng, dùng sức đứng thẳng người
dậy, thân thể Dư Châu nặng hơn cậu gấp bốn lần, thể trọng nặng như vậy,
quả thực khiến cậu không đứng thẳng người nổi, nhưng, cậu vẫn nở nụ
cười, hơn nữa còn cười vô cùng thỏa mãn.
Cậu cố gắng nâng bước
chân tiến về phía trước, tất cả mọi người bốn phía cũng trở nên yên
lặng, là loại yên lặng nói không nên lời, cố gắng như vậy là muốn chứng
tỏ cái gì chứ, ai có thể làm chủ, hay là ai không thể thua cuộc.
Rõ ràng, mệt mỏi như vậy, vẫn kiên trì như vậy, rõ ràng khổ sở như vậy,
vẫn mỉm cười, khiến cho tâm mọi người đều bắt đầu có cảm giác run rẩy
không nói nên lời.
Đan Tương Tư nghiêng đầu nhìn Trình Vũ, dùng
sức chớp mắt, mình có nhìn lầm không, người này vừa nãy vẫn là một cô
gái thể thao, sao có thể biến đổi nhanh như vậy chứ.
Cô tự nhéo
cánh tay mình, “Đau quá.” Lông mày cô nhăn lại, dường như nối thành một
đường, có điều, có chút đau đớn này cô mới tin tưởng, mình không nhìn
lầm. Hai người kia, cô cảm thấy rất kì quái nhưng lại chính là sự thật.
“Anh hùng hay quái vật vậy?” Cô đưa tay đỡ cằm mình, cảm thấy đặc biệt hứng
thú, không biết cậu ta nghĩ cái quái gì nữa, tâm tư quái dị, cô ngẩng
đầu nhìn trời cao, dường như ánh mặt trời quá gay gắt thì phải, cảnh
tượng trước mắt khiến cô thấy thật chướng mắt.
“Lão đại, cuối
cùng hôm nay tôi mới cảm thấy mình là một anh hùng.” Lưng cậu càng ngày
càng khom xuống, sức nặng trên người cũng càng dần trở nên nặng nề hơn,
nhưng ý cười trên mặt Trình Vũ lại càng thêm tươi hơn, cho tới bây giờ
cũng chưa từng được vui vẻ như ngày hôm nay. Tuy mệt chết đi được, lại
cực khổ như vậy, nhưng trong lòng cậu lại cực kì thỏa mãn.
“Muốn
làm anh hùng đương nhiên phải trả giá thật nhiều.” Dư Châu nhìn thẳng
phía trước nói, hai người kia đã ngừng lại, dường như cố ý chờ bọn cô,
cô cũng không muốn làm anh hùng gì đó, cô chỉ cần làm tốt chính mình là
đủ rồi.
“Tôi không sợ đâu, vì Tiểu Âm, nhất định tôi sẽ làm
được.” Hai mắt Trình Vũ nhấp nháy hồng, lúc này, có lẽ đang nghĩ tới
Thẩm Vũ Âm, chìm vào trong giấc mộng đẹp của chính mình không tỉnh dậy
nổi, mơ thật là đẹp, nhưng, càng đẹp đẽ bao nhiêu lại càng tàn khốc bấy
nhiêu.
“Cô ta yêu Kính Nguyệt Sâm.” Dư Châu không chút khách khí cắt đứt, đơn phương yêu mến như vậy, kì thật cũng là một điều tốt.
“Tôi biết.” Trình Vũ cười nói, “Nhưng tôi vẫn cứ thích cô ấy như vậy, cô ấy
là nữ thần trong tôi, mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy cô ấy.” Có điều, đều
là ác mộng mà thôi, trong lòng cậu nói nhỏ một tiếng, lại tiếp tục cố
gắng đi về phía trước.